Bị Ép Chịu Trách Nhiệm

Chương 14: Chương 14





Trình Bảo Nguyên bị Đường Lăng nhìn bao quát từ trên xuống dưới một lát liền cự nự quay đầu đi, cậu thực sự không có thói quen bị người khác kề sát tỉ mỉ xem xét như thế.
Bởi vì vận động khi nãy mà mồ hôi chảy ướt cổ cùng vành tai phiếm hồng cũng theo đó lộ ra.
Trong mắt Đường Lăng, lập tức liền thành một loại tư vị khác -- quả thực như thể là đang muốn dụ hoặc người ta đến nếm thử.

"A!"
"..."
Chờ Đường Lăng hồi thần trở lại mới phát hiện, chính mình thực sự đã há miệng cắn một phát vào cổ Trình Bảo Nguyên, lúc rời ra thì, đầu lưỡi còn lưu luyến không nỡ mà liếm nơi đó một cái.
Trình Bảo Nguyên chấn kinh* vạn phần, che cái cổ hét: "Anh thế nào còn cắn tôi" (* chấn động+kinh ngạc)
Đường Lăng nghe vậy tức giận, nói không lựa lời, nạt lại: "Rõ ràng là chính cậu tự chìa ra trước mặt tôi để tôi hôn mà !"
"..."
"..."
Mẹ -- Đường Lăng đỏ mặt quay đầu đi, xác thực chính mình có chút say -- cư nhiên lại nói sai.
Một cạp này chính là tức giận mới cắn Trình Bảo Nguyên, thế nào có thể bị chính mình hồ đồ nói thành hôn chứ?
Đường Lăng nói lắp bắp, nhấn mạnh: "Nói sai rồi...!Rõ ràng...!Rõ ràng là tại cậu...!Chính cậu đưa ra trước mặt tôi...!muốn tôi cắn, cắn..."

Trình Bảo Nguyên đỏ hết cả mắt, phản đối nhìn Đường Lăng: "..."
Đường Lăng thất bại.
Đệch, làm sao bây giờ, câu nói kia là từ chính miệng hắn phọt ra, thế nào cứ cảm thấy nó quái quái thế nào vậy...
Đường Lăng ảo não trừng lại Trình Bảo Nguyên -- đều do Trình Bảo Nguyên trước đây quyến rũ lung tung , nhìn trộm hắn, mới làm cho bầu không khí trở nên lúng túng như thế.
"Đều tại cậu hết!"
Trình Bảo Nguyên khó hiểu chớp chớp mắt, quay đầu qua, người giật giật, nhíu mày thấp giọng kháng nghị nói : "Cái gì chứ...!Anh mau đứng lên...! Đè tôi như vậy rất khó chịu..."
Bị tứ lạng bạt thiên cân* dời đi đề tài, Đường Lăng càng thêm phẫn nộ.

(* tựa như câu bốn lạng mà đánh bạt đi cả ngàn cân ý chỉ không cần tốn nhiều sức lực vẫn có thể giải quyết được vấn đề.)
Nhìn đi, lại bắt đầu.

Một bên còn đang giả ngu, một bên thì lung tung phóng điện.
Cho dù hiện tại vẫn đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm* , người này cũng không quên cùng hắn nháy mắt, đóng giả đáng thương, giả vờ vô tội.

(* nôm na là lúc hai bên đang căng thẳng ấy.)

Đệch mẹ, biểu tình này, ánh mắt này, thân thể động tác này -- hợp lại cùng một chỗ còn không phải là đang quyến rũ chính mình hay sao! Vậy mà còn dám nói mình hiểu lầm!
Đường Lăng vừa tính toán loại bỏ đi ý nghĩ ban nãy giờ thình lình lại kiên định trở lại, hắn lắc lắc đầu, khi nãy do hơi lúng túng nên một lon rồi lại một lon, uống không ít, bây giờ men say đầy đầu, như sắp hôn mê tới nơi.
Thế nhưng, vì phải chứng thực lời nới từ nãy tới giờ của mình đều không sai, hắn vẫn nỗ lực trừng to cặp mắt.
Hai mắt Đường Lăng đỏ ngầu, gắt gao đè Trình Bảo Nguyên bên dưới , một tay chặt chẽ kiềm trụ hai cổ tay thiếu niên, một tay kia xốc áo Trình Bảo Nguyên lên kiểm tra: bên trong áo là làn da tuyết trắng, trên lồng ngực bằng phẳng lộ ra hai điểm đỏ nho nhỏ, không có mặc thêm bất cứ một thứ đồ dư thừa nào.
"..." Cái gì, hôm nay không có mặc nịt ngực?
"! ! !" Trình Bảo Nguyên phản ứng chậm lúc này mới nhận ra người bên trên đang làm gì, lớn tiếng la, "Thả ta ra! Đường Lăng! Anh đang làm gì hả!"
"Suỵt --, " Đường Lăng che lại miệng Trình Bảo Nguyên, kề tai cậu, nhỏ giọng nói, "Tôi biết rất rõ bí mật của cậu rồi nha, đừng có la..."
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì tôi..." Trình Bảo Nguyên giẫy khỏi tay Đường Lăng, nhỏ giọng sợ hãi nói.
Đường Lăng cưỡi ngồi ở tren đùi Trình Bảo Nguyên , suy nghĩ một chút, đắc ý nói: "Tôi muốn đem cậu lột sạch hết...!Để xem cậu còn dám hay không nói xạo với tôi nữa!"
"Anh ...!Anh bị điên hả !" Trình Bảo Nguyên bị dọa sợ đến mức thân thể lại tiếp tục giãy dụa.
"Cậu mới là đồ điên ...!Nè, đừng nhúc nhích nữa...!Nói cậu đừng nhúc nhích...!Đừng...!nhúc nhích...Má nó..." Đường Lăng mím môi nằm đè lên người Trình Bảo Nguyên, phía dưới trải qua một phen dây dưa (ma sát), ngược lại càng cương lợi hại hơn, một cây cứng ngắc đội lên bên trong quần jean, cách một lớp vải nhưng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được hơi nóng của nơi đó.
Trình Bảo Nguyên hoàn toàn ngờ tới sẽ phát triển tới loại tình huống này, ngay lập tức không dám động, tứ chi cứng ngắc.
Đường Lăng hít sâu thở hổn hển, ngậm lấy Trình Bảo Nguyên lỗ tai nói: "Là cậu, Trình Bảo Nguyên...!Cậu lợi dụng cơ hội để quyến rũ tôi đúng không? Đợi lát nữa tôi làm cho cậu lộ nguyên hình...Nhìn cậu còn ngụy trang như thế nào đi gạt người..."
Nói xong liền nhấc người lên lại tiếp tục kéo áo cùng quần của Trình Bảo Nguyên.

Sự việc phát triển đến bước này, đã hoàn toàn vượt qua vốn tưởng ban đầu của Trình Bảo Nguyên rằng hai người nếu không hợp quá lắm cũng chỉ là đơn thuần mắng chửi cùng đánh nhau.
Đại khái là do Đường Lăng thực sự uống say, mà người say rượu rất khó đoán, cái gì đều có thể làm được.
Trình Bảo Nguyên không dám lại khinh thường, cậu mơ màng hiểu rõ bí mật của chính mình ở chỗ Đường Lăng đã không còn là bí mật, nhưng cậu thực sự không muốn cứ thế bị người khác trực tiếp vạch trần.

Cậu cố gắng chống cự cũng không được vì vóc người cùng thân phận có chênh lệch rất lớn, làm lần thứ hai kêu to cũng đem hết khí lực toàn thân chống lại hắn.
"Hừ." Đường Lăng chán ghét Trình Bảo Nguyên bên dưới thân không thành thật lại la lớn tiếng đến như vậy, dút khoát cho Trình Bảo Nguyên một quyền vào bụng.
"Ưm..." một quyền đánh đi xuống xong, Trình Bảo Nguyên quả nhiên không còn cách nào lộn xộn nữa, chỉ là đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng cuộn tròn.
"Thực là không thể nhẹ nhàng với cậu được!" Đường Lăng ở trên sô pha cầm chiếc khăn quàng cổ đến buộc lên hai tay Trình Bảo Nguyên, còn thừa một đoạn cũng nhét vào trong miệng cậu ta, "Biết điều một chút, không thì có tội chỉ một mình cậu chịu...."
Trình Bảo Nguyên đôi môi giật giật, nhưng không cách nào phát ra âm thanh, mắt đầy nước mơ hồ nhìn Đường Lăng, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ cầu xin.
"..." Đường Lăng chẳng thèm để ý tới ánh mắt này có ý gì, hắn chỉ thấy rất vừa ý người bên dưới lúc này rất nhu thuận.
Đường Lăng cười cười, sờ vào gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đang nhăn nhó của Trình Bảo Nguyên: "Ngoan nha." âm thanh phát ra cũng ôn nhu mười phần.
Trình Bảo Nguyên tức giận đến mức trợn trắng mắt, trong lỗ mũi dùng sức phun ra hai luồng khí hậu quả là lại làm cái bụng càng đau thêm.
Trình Bảo Nguyên không có khí lực quấy rối, Đường Lăng động tác tự nhiên làm việc nhanh không ít, cơ hồ không chút nào lao lực liền đem cởi sạch hết phòng tuyến bên dưới của Trình Bảo Nguyên.
Đường Lăng đem thân thể Trình Bảo Nguyên đặt ngay ngắn , vỗ vỗ tay đứng lên, kiểm tra thành quả lao động của chính mình : liền thấy hai tay Trình Bảo Nguyên bị cột tại một chỗ giơ lên cao quá đỉnh đầu, thân thể hoàn toàn mở ra, nằm thẳng ở trên sô pha, phía chính diện có thể nhìn một cái không sót gì, cơ hồ không có gì che đậy, chỉ ngoại trừ một cái quần lót nho nhỏ.
Một chiếc quần lót nho nhỏ màu đen kiểu dáng của nữ có viềng ren.
Đường Lăng hưng phấn mà kéo quần lót, dây thun được kéo rồi đàn hồi đập trở lại trên da, phát ra một tiếng "bạch" rất nhỏ.
"Nhìn đi, tôi đã nói cậu là đồng tính -- muốn làm phụ nữ đến như vậy, còn luôn lén lút trộm mặc thứ đồ này của phụ nữ." Đường Lăng một bộ dáng huênh hoang chiến thắng.

"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm --" Trình Bảo Nguyên chân muốn khép chặt lại, quẫn bách muốn chết, căn bản không dám mở mắt nhìn Đường Lăng.
Cặp chân thon dài trắng bóng thoáng ma sát lên xuống, rõ ràng chỉ là động tác thẹn thùng của cậu ta thôi nhưng lại khiến Đường Lăng nãy giờ vẫn đang quan sát đối phương một phen hô hấp càng thêm trầm trọng.
"Cậu cố ý có đúng không hả!" một chân Đường Lăng trực tiếp bước qua thân thể Trình Bảo Nguyên, bàn tay cũng xoa lên phần bụng dưới của Trình Bảo Nguyên , xúc cảm cũng không tệ, rất trơn bóng, " Nhóc hư hỏng, cứ thích dùng thân thể đến dụ dỗ tôi...!Hôm nay nhất định phải cho em một hình phạt nghiêm khắc mới được."
"Ưm..." Trình Bảo Nguyên thập phần khẩn trương, tần số bụng co rút lại càng tăng cao, lại làm cơn đau tiến thẳng tới não.
Đường Lăng hai mắt cơ hồ đang phát sáng, hắn liếm liếm môi, cúi xuống đi hôn lồng ngực Trình Bảo Nguyên, đầu lưỡi chầm chậm đảo quanh một bên hạt nhỏ màu hồng, thẳng đến vật nhỏ bị liếm đến mức sáng bóng, lấp lánh ánh nước, run run dựng thẳng, hắn lại tiếp tục dùng phương pháp khi nãy đối phó với bên còn lại.
"Rất lợi hại nha." Đường Lăng búng búng đầu vú Trình Bảo Nguyên, tiếp tục hôn xuống phía.
Đầu lưỡi nóng rực linh hoạt một đường liếm đến bụng, ngón tay cũng theo đó phối hợp vừa mò lại vừa niết eo, cuối cùng trượt đến trước háng, cách quần lót chụp lấy hạ thể còn đang ủ rủ của đối phương, thô bạo xoa bóp.
Trình Bảo Nguyên khổ không nói nổi, thân thể không ngừng run rẩy.

Tuy rằng cậu bình thường cũng có thủ dâm, nhưng chưa từng đùa bỡn thân thể mình như thế này.

Đường Lăng thủ pháp mười phần thô lỗ, càng khiến cậu cảm thấy nửa thân thể của mình như đang chìm trong lửa nóng, nửa thân thể còn lại thì lại trầm trong hầm băng, không chút khoái cảm nào đáng nói, càng miễn bàn cậu lập tức liền sẽ đối mặt với nguy hiểm của việc bị một người đàn ông khác xâm phạm.
Đường Lăng thay Trình Bảo Nguyên xoa một chút, thấy vật nhỏ nửa người dưới vẫn chưa có tiến triển nào, liền không kiên nhẫn buông tay ra, cởi quần chính mình, một mặt tự cho là mình thông minh, nói: "Tôi biết rồi, cậu chỉ dựa vào phía trước là không có cách đứng lên hết! Cậu luôn nghĩ muốn làm phụ nữ, cho nên chỉ có thể nhờ vào phía sau mới có thể được đến khoái cảm, đúng hay không?"
"Ưm ưm ưm ưm ưm! !" Trình Bảo Nguyên một bên hừ hừ bên giơ chân đá về phía hạ bộ Đường Lăng, lại bị Đường Lăng xoay người một phát nắm lấy mắt cá chân.
"Cậu là đang muốn nói với tôi Đúng vậy, nhờ anh giúp tôi, có đúng không?" Đường Lăng bên dựa theo ý nghĩ của mình đi giải nghĩa câu nói kia, bên không chút nào quan tâm đi chộp trong tay cổ chân, đem Trình Bảo Nguyên kéo xuống sô pha, biến thành nửa người trên còn nằm trên sô pha, nửa người dưới quỳ trên mặt đất tư thế quỵ bò.
Trình Bảo Nguyên đầu gối đập xuống đất, đau đến mắt đỏ cả lên, tâm lý còn không quên phản bác: Nhờ nhờ cái đầu anh! Tôi nói chính là " Tất cả đều không phải, Anh cái đồ điên ! !".