Bị Ép Chịu Trách Nhiệm

Chương 37: Chương 37





Đường Lăng bị dọa cho luống cuống, hắn tiến lên ôm lấy Trình Bảo Nguyên, nắm lấy cổ tay cậu, há miệng liền la xe cứu thương.
Mọi người thấy bộ dáng Đường Lăng bên này khẩn trương, lại nhìn thấy Trình Bảo Nguyên máu tươi tràn đầy tay, còn tưởng rằng là xảy ra chuyện xích mích đánh nhau, cho đến khi quản lí của quán bar phát hiện ra chỉ là người khách này đem chiếc ly bóp vỡ nên tay mới bị thủy tinh cắt phải, lúc này mới mặt mày lạnh lùng đem những người đang xem náo nhiệt đều giải tán.
Phục vụ mang hai người vào phòng dành thay đồ dành cho nhân viên, lại lấy đến hộp cấp cứu.
Đường Lăng chủ động tiếp nhận, hắn đầu tiên là dùng dung dịch ô-xy già cho Trình Bảo Nguyên thanh lý sạch sẽ vết máu dính xung quanh vết thương, tiếp đến liền cẩn cẩn thận thận dùng cái nhíp được tiêu độc gắp từng mảnh vỡ thủy tinh trong vết thương ra ngoài.

(Trùi ui, tra công ngày nào giờ thành ôn nhu công zòi, tui buồn quá hà TAT)
Động tác của hắn thập phần ôn nhu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Trình Bảo Nguyên một cái, chú ý quan sát xem có làm đau cậu hay không.

Tuy rằng Đường Lăng làm rất cẩn thận, nhưng tới cùng hắn cũng chỉ là tay mơ, cuối cùng băng gạc bị quấn vừa thô ráp vừa xấu xí không nói, còn thắt thêm một cái nơ con bướm to to nhìn rất ư là ngốc nghếch.
"..." Trước đây thế nào không phát hiện tay chân Đường Lăng vụng về như thế chứ?
Trình Bảo Nguyên thập phần ghét bỏ nâng tay nhìn nhìn, cố nén mong muốn cởi ra hết băng gạc chính mình quấn lại một lần nữa, miễn cưỡng cho Đường Lăng một thủ thế cảm ơn , xoay người liền rời đi.
Đường Lăng vốn là đang cười, thấy thế thình lình liền phát ngốc.

Hắn trên tay đang cầm kéo cùng nửa cuốn băng gạc còn thừa ngơ ngác nhìn Trình Bảo Nguyên thân ảnh hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại, ném đồ đuổi theo.
(Sao nhìn thương dữ vậy nè Q_Q)
"Bảo bối, em đi đâu vậy?" Đường Lăng đuổi theo hỏi Trình Bảo Nguyên.
"Về nhà."
"Thế sao không chờ anh?" Đường Lăng nói đến có chút ủy khuất, hắn vốn là dự định giúp Trình Bảo Nguyên xử lý xong vết thương sau đó nhận đến khen thưởng, kết quả người này bộ dáng rõ ràng biểu hiện chê bai hắn tay nghề không nói, cuối cùng cư nhiên chỉ bỏ lại câu cảm ơn liền chính mình đi trước -- vậy là ý gì chứ?
"Tôi chờ anhlàm gì?"
"Cùng nhau về nhà a." Đường Lăng nói như đương nhiên.
"Ha!" Trình Bảo Nguyên bị một bộ lý lẽ hùng hồn này của Đường Lăng này đùa cười, cậu đầu tiên là giả cười hai tiếng, sau đó lại nghĩ, nghiệm ra càng thấy buồn cười, nhịn không được che miệng gập eo mà cười.
"Em cười cái gì!" Đường Lăng có vẻ hơi chút mất mặt.
Trình Bảo Nguyên thật không dễ dàng khôi phục bình tĩnh, lại nhịn không được bật cười.

Cậu nghĩ: Đường Lăng nè, vấn đề đơn giản như vậy còn muốn đi hỏi người khác, rốt cuộc anh có đầu óc hay không vậy.
Trình Bảo Nguyên cười đáp rằng: "Tôi về chính là nhà của chính mình, vì cái gì muốn cùng đi với anh?"
"Bởi vì..." Đường Lăng hé môi tính trả lời, nhưng phát hiện chính mình nhất thời lại tìm không được đáp án thích hợp.
Trình Bảo Nguyên lắc đầu.
"Bởi vì em là bạn gái của anh a..." Đường Lăng suy nghĩ nửa ngày, đỏ mặt ngây ngốc đáp lại.
Trình Bảo Nguyên nhìn đối diện đường cái, lại cười.
"Không cho cười!" Đường Lăng giận dữ hét.
Trình Bảo Nguyên cười đến nước mắt đều chảy ra ngoài, cậu nỗ lực không xoa đôi mắt còn đang makeup, giơ lên ngón trỏ lau đi chất lỏng nơi khóe mắt, giải thích : "Thật ngại quá...!Ha ha, tôi không nhịn được...!Cái này...!Thực sự rất buồn cười !"
"Em là bạn gái anh chuyện ấy có chỗ nào buồn cười? !"
"A, không phải...!Ha, tôi không phải cười cái này...!Ha ha ha..."
Đường Lăng thần sắc hòa hoãn đôi chút, có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy em cười cái gì."
Trình Bảo Nguyên lắc lắc tay, không trả lời.
Cậu chỉ là đang cười quá khứ của chính mình, cười bản thân, ánh mắt tới cùng là tàn thành cái dạng gì, cư nhiên sẽ sợ mấy thứ rẻ tiền như thế, còn chịu sự uy hiếp, cuối cùng thậm chí còn...!thích người ta?
Đại khái thời gian thực sự sẽ mỹ hóa ký ức, lau đi những tì vết kia.
Trình Bảo Nguyên nhìn Đường Lăng của hiện tại, trong lòng nhịn không được vì mình trong quá khứ mà thổn thức.
"Anh..."
"Bảo bối, anh..." Đường Lăng bị thần sắc của Trình Bảo Nguyên lúc này gợi lên từng đoạn hồi ức, nhịn không được đi lên muốn ôm lấy cậu.
Trình Bảo Nguyên thấy tình thế càng ngày càng rối rắm nên rút cánh tay còn trong tay Đường Lăng về, sau đó lui nửa bước, tư thế đứng đoan chính.

Cậu mang vào giày cao gót, vừa vặn nhìn thấy mái tóc húi cua của Đường Lăng.
"Xin anh tự trọng một chút." Trình Bảo Nguyên nghiêm mặt nói.
" Em làm sao vậy, Bảo bối ?" Đường Lăng không hiểu nhìn cậu.
"..." Trình Bảo Nguyên nhíu mày.
Dù sao Đường Lăng cũng đã từng cho cậu lưu giữ một đoạn ngắn hồi ức hoàn mỹ, cậu không có dự định khiến Đường Lăng khó chịu.

Thế nhưng Đường Lăng hiện tại đang làm cái gì? Mở miệng ngậm miệng, không ngừng thân mật gọi cậu.
Quan hệ hiện tại của bọn họ có thân mật như thế sao? Hay là do Đường Lăng đối với ai đều là điềm ngôn mật ngữ như vậy, nên dưỡng thành thói quen?
Nghĩ đến vừa nãy Đường Lăng không nhận ra cậu, còn đi qua bắt chuyện rồi còn mời cậu uống rượu, Trình Bảo Nguyên mi đầu nhăn càng chặt : rõ ràng cũng đi chơi gái, nháy mắt lại đối cậu một người con trai phóng điện tùm lum, người này tập tính phong lưu quả nhiên không thay đổi, vẫn hư hỏng như cũ.
"Bảo bối ..." Đường Lăng thanh âm ngọt đến mức có thể chảy ra nước.

Thật không biết hắn học ở đâu ra cái kỹ thuật diễn xuất, có thể trong nháy mắt diễn được như vậy thâm tình.
Trình Bảo Nguyên cũng không thể nhịn được nữa, cậu nắm chặt cổ áo Đường Lăng đem người kéo vào một hẻm nhỏ, một phát kéo xuống tóc giả, cao giọng quát "Đường Lăng, anh tới cùng có hay không đầu óc? A? Nhìn rõ chưa -- tôi là đàn ông, tôi không phải bạn gái anh, anh dựa vào cái gì tùy tiện liền đem tôi đánh đồng tôi với phụ nữ hả? Gọi tên tôi gọi đến thuận miệng như vậy, tôi với anh rất thân sao? Kính nhờ anh làm ơn hiểu cho rõ ràng, tôi và anh nhiều nhất cũng chính là thời gian đại học làm một năm hơn pháo hữu! Pháo hữu! Pháo hữu anh hiểu hay không? Chỉ là một thời đại học! Chuyện đó cách đây bao lâu anh còn nhớ rõ không? Năm năm! Anh rắm đều không thả một cái, hoàn hoàn chỉnh chỉnh biến mất năm năm bốn tháng lẻ mười hai ngày! Lâu như vậy, tại trong trí nhớ của tôi anh đã có thể làm đồ cổ rồi ! Làm sao mà anh có thể không biết xấu hổ đến giả vờ thân quen với tôi! Bảo bối bảo bối bảo bối, bảo bối là tên anh có thể gọi sao? Động dục đi tìm phụ nữ đi, đừng tìm lầm đối tượng!"
(Mình sẽ trả cục cưng lại thành bảo bối hết, vì lúc đầu mình cứ tưởng nghĩa nó như vậy, sau mới biết nó là nhũ danh của Bảo Nguyên TAT
Ai phát hiện chỗ nào chưa sửa thì báo lại cho mình biết nha.)
Trình Bảo Nguyên một hơi thở gào xong, ngón tay không ngừng run rẩy, cậu thở hồng hộc trừng hướng Đường Lăng.
Cậu ở trong lòng tính toán, Đường Lăng nghe xong những lời này, tất sẽ lòng đầy hổ thẹn quỳ xuống hoặc là kêu cậu cút đi, Đường Lăng nhưng lại chớp chớp mắt, cuối cùng vành mắt đỏ hồng, chớp mắt nhào tới.
"! ! !"
Trình Bảo Nguyên không chút chuẩn bị, bị Đường Lăng nhào tới quật ngã xuống đất, sau đó -- trật chân!
Mấy năm gần đây thân thể Trình Bảo Nguyên khoẻ hơn rất nhiều, cũng đã thật lâu không sinh bệnh cũng chưa đi đến bệnh viện.
Kết quả gặp lại Đường Lăng, trong cùng ngày không riêng tay phải bị thương, chân phải cũng đi theo chịu khổ, phải chạy một chuyến bệnh viện, này đúng thật là...
Lúc bị Đường Lăng hoành ôm vào trong ngực ngồi vào xe taxi thời, Trình Bảo Nguyên thực sự tức giận đến mức chẳng còn biết phải trái.
Cũng may chụp xong một tấm X-quang xác định không có gãy xương, chỉ cần đơn giản băng nẹp cố định là được.
Trình Bảo Nguyên mặc nữ trang bộ dạng tự nhiên là bại lộ, hơn nữa bị phòng cấp cứu bác sĩ hộ sĩ vây xem cái triệt để.
Trình Bảo Nguyên ở trong lòng mắng mỏ Đường Lăng làm việc không đầu óc -- cũng không biết trước giúp cậu tẩy trang đổi bộ quần áo tiếp mới đi -- cậu nhất định đem bệnh viện này đưa vào sở đen, xin thề không bao giờ đến nơi này khám chữa bệnh gì nữa..
Đường Lăng tự nhiên không biết mình lại bị Trình Bảo Nguyên ghét bỏ, hắn biểu hiện như cũ chăm sóc đến rất ân cần.
Trình Bảo Nguyên lại từ đó nhìn ra vài phần -- hàm ý lấy lòng?
Đường Lăng mặt cười ngọt ngào.

Trình Bảo Nguyên mạnh lắc đầu, này nhất định là cậu lỗi giác.
Đường Lăng cõng Trình Bảo Nguyên lên lầu, thuận lợi tiến vào phòng ở Trình Bảo Nguyên.
Hắn đem Trình Bảo Nguyên đặt ở sô pha xong liền đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Trình Bảo Nguyên cho rằng Đường Lăng đi rửa tay trước sau lại đến chăm sóc mình, tâm tình nhất thời tốt lên không ít, còn muốn khen người này thật biết chú trọng.

Kết quả đợi nửa ngày, phát hiện Đường Lăng không những không rửa tay, còn không rên một tiếng, như là vào nơi quen thuộc từ phòng ngủ đến nhà bếp đi mỗi chỗ xem xét.
Trình Bảo Nguyên nghi hoặc vạn phần, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Đường Lăng, anh đang làm gì vậy?"
Đường Lăng biểu tình thập phần vừa ý trở về bên người Trình Bảo Nguyên, cao hứng nói: "Anh vừa nãy là đang nhìn xem em sau lưng anh có tìm thằng đàn ông nào khác hay không."
"...A, vậy kết quả?" gân xanh trên trán Trình Bảo Nguyên giựt đùng đùng .
"Kết quả phát hiện nhà này một mình em ở a." Đường Lăng chớp mắt, dùng bờ vai đụng đụng Trình Bảo Nguyên.
Trình Bảo Nguyên tựa hồ có thể từ trên mặt hắn đọc ra được một hàng chữ thế này "Anh thật cao hứng em vì anh mà thủ thân như ngọc".
"..." Trình Bảo Nguyên vì tưởng tượng của chính mình mà một trận mồ hôi lạnh.
Cũng may Đường Lăng không có thật sự nói ra những lời như vậy, không thì Trình Bảo Nguyên cũng không dám đảm bảo mình có thể nhịn không đem cái tay lành lặn còn lại đập thẳng lên mặt Đường Lăng.
"Em hiện tại là một người sinh hoạt đi?" Đường Lăng hỏi.
"Rồi sao?" Trình Bảo Nguyên hơi đề phòng hỏi lại.
Đường Lăng rất vui vẻ trả lời: "Cho nên, chúng ta cùng nhau ở chung đi!"
Yên lặng.
Thật dài yên lặng.
Đường Lăng vẫn không biết mình đạp phải trái bom, còn đang đầy mặt chờ mong nhìn Trình Bảo Nguyên, thỉnh thoảng chớp chớp mắt, hàng lông mi đen đặc mỗi khi rung động đều mang theo một cỗ điện lưu.
Trình Bảo Nguyên không thể tin nhìn hướng Đường Lăng, cậu bị Đường Lăng da mặt dày cùng không tâm không phế triệt để đánh bại.
Người đưa ra lời chia tay trước, sau đó không một tin tức chẳng lẽ không phải chính là Đường Lăng sao?
Thật không biết tâm người này rốt cuộc được làm bằng gì, hiện tại dám cùng cậu đưa ra đề nghị hòa hợp -- muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật coi cậu vẫn là dễ khi dễ như ngày xưa sao?
Trình Bảo Nguyên cười nhạt: "Cùng ở một chỗ thì không được, còn khi nào anh muốn giải quyết dục vọng hẹn trước giờ với tôi là được, nể tình anh là bạn học cũ, tôi sẽ tận lực cho anh một chút thời gian.
Đường Lăng nghiêng đầu qua, chầm chậm nhíu mày: "Có ý gì?"
"Ý tôi là, là đàn ông thì đều có dục vọng, anh hiểu, nhu cầu định kỳ giải quyết.

Tuy rằng không có bầu bạn cố định, thế nhưng bạn giường giống như anh thì tôi có thể chấp nhận được.


Cho nên nếu như anh vẫn muốn cùng tôi làm một pháo, trước khi đến gọi điện thoại...!A!"
Trình Bảo Nguyên chưa nói xong, đã bị Đường Lăng phẫn nộ ấn nằm trên sô pha.

Đường Lăng giơ lên cái chân bị thương của Trình Bảo Nguyên, tránh cho đè trúng nó.
"Em, khốn kiếp!" Đường Lăng rống lên một tiếng.
"Anh muốn làm gì?" Trình Bảo Nguyên không có khí lực phản kháng, tức giận đẩy Đường Lăng một phát, không ngừng động.
"Em...!Em em...!Tôi biết một ngày không trông chừng em, em liền muốn chụp mũ* lên đầu tôi!" Đường Lăng viền mắt đỏ lên, hai tay dùng sức kiềm trụ bờ vai Trình Bảo Nguyên bờ vai.

(Đội lên nón xanh = cắm sừng.)
Hai người kề đến rất gần, Trình Bảo Nguyên có thể rõ ràng cảm giác được Đường Lăng vì tức giận mà tay chân phát run cùng với lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Cho dù thân thể có trở nên cường tráng nhiều hơn, Trình Bảo Nguyên so với Đường Lăng vẫn như cũ nhỏ hơn một vòng.
Cậu bị Đường Lăng áp bên dưới thân, cỗ khí tức cơ hồ có thể xâm lược hết thảy mọi thứ lần thứ hai bao phủ con người cậu, thời gian dường như quay trở lại nhiều năm trước.
Trình Bảo Nguyên thanh âm không tự giác thấp vài độ, hơi yếu kém nói: "Anh...!anh đừng kích động, bình tĩnh một chút."
Đường Lăng đỏ mắt cúi đầu nhìn Trình Bảo Nguyên, nhìn chằm chằm, sau đó nháy mắt.
"Xoạch."
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Trình Bảo Nguyên, thật nóng.
"Xoạch, xoạch."
Lại rớt xuống thêm hai giọt.
"..." Trình Bảo Nguyên trợn tròn mắt nhìn Đường Lăng, biểu tình là triệt để ngốc nghếch.
Đường Lăng nhắm chặt mắt, ngước đầu lên, nỗ lực cắn chặt đôi môi, xem ra là nghĩ muốn đem nước mắt kiềm trở lại, nhưng kết quả rõ ràng là thất bại.

( Khóc mà sao cũng thấy cưng quá vậy nè, cục cưng húi cua của chế TAT.)
Lại thêm một dòng chất lỏng chảy xuống cằm hắn, dọc theo đường cong ưu mỹ nơi cổ mà tiếp tục rơi xuống.
Đường Lăng nhỏ giọng hấp hấp cái mũi, vội vàng nâng tay che lại mắt kính Trình Bảo Nguyên, giọng nói khàn khàn ra lệnh: "Không được nhìn!"
Khẩu khí tuy rằng như cũ bá đạo, nhưng thanh âm thế nào lại khiến người ta cảm thấy ủy khuất như vậy.
Trình Bảo Nguyên cũng không biết chính mính đáp sai chỗ nào, nghe vậy cư nhiên thả lỏng khẩu khí, nhẹ giọng an ủi: "Được, được tôi không nhìn."