Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 253: Thiếu niên Kiếm Thánh (2)



 

 Trần Dao đứng trên ghế, cầm thìa ăn cháo thịt, nàng ta rất mạnh mẽ, không thích được đút cơm, ánh mắt trừng vào cá khô nhỏ. 

 Tất cả mọi người đều sợ Trần Dao bị mắc nghẹn, Trần Mục gắp một con cá khô đưa đến bên miệng tiểu muội. 

 Trần Dao cắn một miếng. 

 Rất giòn và thơm. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm đều nhìn Trần Dao. 

 Trần Mục cười nói: "Mẫu thân, yên tâm đi, con chiên rất giòn, không có xương." 

 Trần Dao có hàm răng nhỏ chỉnh tề trắng tinh, đừng nói ăn cá, gặm xương cũng được, đứa trẻ nhỏ bình thường căn bản không thể so sánh với nàng ta. 

 "Ta vẫn muốn." 

 Trần Dao mềm mại nói. 

 "Gọi ca ca." 

 Trần Mục nhíu mày. 

 "Tỷ tỷ." 

 Trần Dao hô lên. 

 Trần Dĩnh nghe thế, vội vàng đứng lên ghế, đệm chân gắp cá nhỏ cho muội muội. 

 Nàng ta cười duyên nói: "Dao Dao, muội phải ăn chậm một chút, đừng để nghẹn." 

 "Cám ơn tỷ tỷ." 

 Trần Dao vui vẻ ăn cá nhỏ. 

 Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, bọn Trần Thiên Nam cũng cười ha ha theo. 

 Chỉ có Đường Uyển không cười, nghiêm túc nói: "Dao Dao, sao con không thích ca ca?" 

 "Ca bắt nạt con, không dẫn con đi chơi." 

 "Ca ca rất thích con." 

 Đường Uyển cười lắc đầu. 

 Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng, chắc là do lúc mới sinh đã búng trán tiểu muội, không ngờ trí nhớ của nàng ta lại tốt như vậy, bây giờ vẫn còn nhớ kỹ. 

 Ăn cơm xong. 

 Các bậc tiểu bối ở tổ trạch hóng mát. 

 Trần Dĩnh ngồi trên người Trần Mục, Trần Hãn ngồi trên người Trần Thiên Nam. 

 Chỉ có Trần Dao cầm kiếm gỗ nhỏ vung vẩy, Trần Thiên Nam chú ý tới, những kiếm chiêu này ông ta chưa từng thấy qua, Trần Dĩnh và Trần Hãn bọn họ cũng chưa từng dùng qua. 

 "Dao Dao, đây là ai dạy cho ngươi?" 

 "Không có ai dạy." 

 Trần Dao nghiêm túc lắc đầu. 

 Nàng ta tiếp tục vẫy kiếm gỗ nhỏ. 

 "Loạn vũ?" 

 Trần Thiên Nam thấp giọng nói. 

 Trần Mục biết, đây cũng không phải là loạn vũ, trong kiếm chiêu này có quy luật, Trần Dao càng sử dụng càng thuận, hẳn là có liên quan đến huyết mạch đặc biệt trong cơ thể. 

 Trần Dao tạm thời còn chưa thể thi triển hoàn chỉnh, nhưng theo tuổi tác của nàng ta tăng lên, khẳng định có thể thức tỉnh rất nhiều kiếm kỹ cổ xưa. 

 Trần Thiên Nam nhìn Trần Dao, nàng ta đối với kiếm không phải là cảm thấy hứng thú chơi đùa, mà là rất nghiêm túc, cứ như là trời sinh chính là vì luyện kiếm mà sinh ra. 

 Trần Mục nhắc nhở: "Gia gia, nếu Trần gia gặp nguy hiểm, ngài hãy dẫn mọi người rời đi với Lâm Hình trưởng lão, không nên ở lại Hắc Thạch thành." 

 "Yên tâm đi, gia gia không cổ hủ như vậy, chúng ta ở đâu thì đó chính là Trần gia." 

 Trần Thiên Nam cười gật đầu, ý bảo cho Trần Mục không cần lo lắng. 

 Đêm khuya. 

 Trần Mục chuẩn bị rời đi. 

 Hắn còn cố ý đến gặp muội muội. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao đang ôm nhau ngủ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy lên vai Trần Mục, sau đó lưu quang màu vàng bay lên trời, trong chớp mắt biến mất ở Hắc Thạch thành. 

 sơn mạch Táng Tiên. 

 Xung quanh bị san bằng thành bình địa, nhưng nơi này không hoang vắng như trước kia, ngược lại sinh cơ dào dạt. 

 Gió nhẹ thổi qua, làn sóng màu xanh lá cây đung đưa. 

 Trần Mục đi tới giữa sơn mạch Táng Tiên, bốn phía đều là thảo nguyên, hắn thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng nhìn thấy vật chất thần bí xung quanh, thậm chí còn cảm ứng được quy tắc đặc biệt sau Tiên Môn. 

 Quy tắc hoàn chỉnh hơn so với phàm trần. 

 Trần Mục ngồi xếp bằng trên ốc đảo, hắn lấy ra một bình chất lỏng màu vàng, nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang thèm ăn lập tức thưởng cho chúng một giọt. 

 Hai tiểu tử vui vẻ lăn lộn. 

 Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp tu luyện, hắn được bao phủ ở trong niết bàn hỏa, da thịt hấp thu vật chất thần bí xung quanh, trong cơ thể còn đang luyện hóa Thuần Dương thánh đan và Chân Phượng Huyết Mạch. 

 Năng lượng màu vàng bàng bạc tràn vào Kiếm Cung, những vật chất thần bí kia cung cấp lượng lớn năng lượng sinh mệnh, còn đang không ngừng rèn luyện thân thể Trần Mục, vật chất màu vàng trong cơ thể hắn đang cắn nuốt vật chất thần bí vừa hấp thu kia, máu màu vàng trong cơ thể dần dần tăng lên. 

 "Đây là quy tắc không gian?" 

 Trần Mục bỗng nhiên bắt được quy tắc không gian còn sót lại của sơn mạch Táng Tiên, hơn nữa còn là hai loại. 

 Kiếm quang của Khương Phục Tiên có thể tùy ý xuyên qua không gian, thân thể hai vị Kiếm Tiên kia có thể xuyên qua không gian, đều là năng lực mà Trần Mục rất ngưỡng mộ. 

 Trần Mục vốn còn muốn minh tưởng để tăng niệm lực, bây giờ hắn đã là Tứ phẩm Niệm Hoàng, nhưng rất ít khi sử dụng trước mặt người khác, đây là đòn sát thủ thật sự, cho dù là cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong, nếu bị hắn dùng niệm thuật đánh lén thì không chết cũng bị trọng thương. 

 Trong Táng Tiên địa, Trần Mục hấp thu chấp niệm, biết được rất nhiều tin tức liên quan đến độ kiếp, muốn độ kiếp, không chỉ đạo quả phải chịu được khảo nghiệm, thần hồn và thân thể cũng phải chịu được. 

 Rất nhiều cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, đạo quả vượt qua nhưng mà thần hồn yếu hoặc là thân thể yếu, cuối cùng dẫn đến độ kiếp thất bại. 

 Trần Mục nhận thấy quy tắc không gian ở đây còn chưa hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn rất mãnh liệt, hắn lập tức cảm ứng, muốn nắm giữ được nó. 

 "Niệm lực sau này có thời gian tăng lên, cơ hội cảm ngộ quy tắc không gian cũng không nhiều lắm." 


 Người trung niên mặc cẩm bào là Nhị trưởng lão Hồng Minh Minh Thu Hà, nữ nhân mang mặt nạ quỷ là Hàn Giang Tuyết. 

 Tà tông dư nghiệt có thể sống, cũng là dựa vào thế lực của Hồng Minh che chở, Hồng Minh thành lập cũng có nguyên nhân rất lớn với Tà tông, bọn họ dùng bí pháp của Tà tông để phát triển mạnh Thánh Kiếm sơn, muốn bọn họ và Lăng Vân tông lưỡng bại câu thương, ai ngờ kế hoạch nhiều năm lại bị Khương Phục Tiên dễ dàng phá hủy. 

 Nơi này là quê hương của Tà tông. 

 Bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.