Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 257: Nhị phẩm Kiếm Thánh (1)



 

 Bản mệnh kiếm không ngừng hấp thu năng lượng, lại khó có thể đột phá trở nên mạnh mẽ hơn, xiềng xích kia quá mạnh, thời gian dài trôi qua bản mệnh kiếm cũng không có thay đổi. 

 Lại trôi qua thêm mười tháng, Trần Mục cuối cùng cũng phá được xiềng xích đầu tiên, bản mệnh kiếm lần nữa trở nên mạnh mẽ, ước chừng một trăm lẻ tám mét. 

 Hắn đã đạt tới Nhị phẩm Kiếm Thánh sơ kỳ. 

 Rất nhiều bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong cũng chỉ có chín mươi chín mét, có thể vượt qua trăm trượng phần lớn đều là lão quái vật, Trần Mục ở Nhị phẩm Kiếm Thánh đã đạt tới độ cao vượt qua Kiếm Thánh đỉnh phong, Kiếm Tiên không tính, cho dù đụng phải Kim Thành Thánh loại lão quái vật nào cũng có thể đánh một trận. 

 Trần Mục đứng dậy, da thịt sáng bóng, trắng như mỡ đông, cả người tản ra uy áp cường đại, giữa hai hàng lông mày mang theo khí phách của bậc vương giả. 

 Hắn đi tới ven quảng trường, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bay lên trời, hai đứa bọn nó lại lần nữa trở nên mạnh mẽ, đã có được lực lượng mạnh mẽ, Yêu Vương gặp chúng nó cũng phải đi đường vòng. 

 Cột sáng năng lượng của Hoang Thần điện vẫn còn, nhưng Trần Mục không tiếp tục hấp thu, rời khỏi Hắc Thạch thành gần hai năm, bây giờ thế cục Hoang Châu hỗn loạn, hắn dự định trước tiên trở về Hắc Thạch thành xem một chút. 

 "Chờ thế cục ổn định rồi đến sau." 

 Chiếc nhẫn u ám ở ngón tay Trần Mục phát sáng, trường kiếm rải rác xung quanh phá không mà đến, toàn bộ đi vào trong không gian giới chỉ, ba ngàn thanh trường kiếm, giống như ba ngàn thiết kỵ mang theo bên người. 

 Hắn có thể dùng Hoang Thần giáp khống chế chúng. 

 Trần Mục đi về phía trước, trong chớp mắt biến mất ở Kiếm Cung bí cảnh, bên ngoài bầu trời có ánh mặt trời rực rỡ, hắn hóa thành kim quang đi thẳng tới Hắc Thạch thành. 

 Khi Trần Mục chạy tới Bắc Hoang có đi ngang qua vương triều Đại Chu, phát hiện vô số tung tích của tà tu, không nghĩ tới bọn chúng cũng đã đến nơi này. 

 "Tà tu lại xuất hiện ở Bắc Hoang." Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, hắn không dám chậm trễ, Hoang Thần giáp bao trùm toàn thân, tốc độ tăng vọt lên rất nhiều. 

 Hơn mười đạo trường kiếm phá không mà ra, tà tu dọc đường đều bị Trần Mục thuận tay thanh lý. 

 Lúc Trần Mục chạy về Hắc Thạch thành, ngoài thành đầy người tị nạn, tiểu bối Lăng Vân tông ở nơi này duy trì trật tự, hắn còn nhìn thấy gia gia đang cứu tế người tị nạn, nơi này ngược lại không có tung tích của tà tu, dù sao cũng có lượng lớn cường giả Lăng Vân tông ở gần đây. 

 Trần gia bình an vô sự. 

 Trái tim đang treo lơ lửng của Trần Mục cũng có thể buông xuống. 

 Trên đỉnh núi ngoài thành, Lâm Hình trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian gần đây Tà tông ồ ạt xâm phạm vào Bắc Hoang, còn có một bộ phận cường giả Hồng Minh âm thầm hỗ trợ, bọn họ chủ yếu tấn công vào các thế lực lớn của Bắc Hoang, vị trí của Hắc Thạch thành tương đối xa, phía trước còn có Huyền Kiếm tông làm bình phong nên chúng ta tạm thời an toàn." 

 "Ngay cả Vương triều Đại Chu cũng xuất hiện tà tu, ta nghĩ tà tu không vươn tay đến nơi này chắc chắn có nguyên nhân khác." Trần Mục cảm thấy không thích hợp. 

 Lâm Hình phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bọn họ muốn vây chúng ta lại?" 

 "Trên đường ta có đụng phải tà tu, bọn họ đều đang bắt người, có chút không đúng lắm." 

 Trần Mục cứ cảm thấy Tà tông đang có âm mưu gì đó, bọn họ đều ăn thịt người, bắt người để làm cái gì? 

 "Ta cũng từng nghe nói, tông chủ giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ Trần gia, ta cũng muốn đến Tây Hoang tìm hiểu tình huống." Lâm Hình lắc đầu khẽ thở dài. 

 Trần Mục chắp tay tạ ơn nói: "Đa tạ Lâm trưởng lão, lần này ta trở về, sẽ triệt để thanh trừ Tà tông, không biết tình huống của Lăng Vân tông như thế nào?" 

 "Nam Hoang rất yên tĩnh." 

 Trong mắt Lâm Hình mang theo khiếp sợ, ánh mắt của Trần Mục vừa nãy khiến cho ông ta sợ hãi, trước kia ông ta chỉ nhìn thấy trên người Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục hiểu được đây là sự yên tĩnh trước cơn bão, hắn rời khỏi ngọn núi trở về Trần gia. 

 Sân luyện võ Trần gia. 

 Một buổi chiều đầy nắng. 

 Trần Hãn và Trần Dĩnh đang luận bàn kiếm kỹ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Trần Hãn rất giống Trần Uy, cao hơn một chút, so với Trần Dĩnh thì cao hơn rất nhiều, thực lực và kiếm kỹ của bọn họ đều tăng lên rất nhiều. 

 Đặt ở Lăng Vân tông cũng là thiên kiêu. 

 Trần Dao luyện kiếm dưới bóng cây, nàng ta cầm kiếm gỗ trong tay, tiêu sái múa từng đường, dáng người nhỏ nhắn, hai tay và hai chân đều mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, trơn bóng trắng nõn, mỹ nhân thao tử thỏa đáng, sau này lớn lên nhất định là tiên tử khuynh quốc khuynh thành. 

 "Ngao." 

 Đại Tráng đột nhiên ngẩng đầu kêu to. 

 Trần Hãn và Trần Dĩnh còn chưa kịp phản ứng, Trần Mục đã xuất hiện ở sân luyện võ Trần gia. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nháy mắt chạy ra xa chơi đùa. 

 "Tam ca." 

 "Ca ca." 

 Vẻ mặt của Trần Hãn và Trần Dĩnh kích động. 

 Trần Mục khẽ xoa đầu bọn họ, trong mắt mang theo nụ cười nói: "Không tệ không tệ, Dĩnh Dĩnh đã Thất phẩm Kiếm Hậu, Tiểu Hãn cũng là Tứ phẩm Kiếm Hậu, xem ra hai đứa ở nhà có cố gắng tu luyện." 

 Trần Dĩnh mười hai tuổi đã là Thất phẩm Kiếm Hậu, ở Lăng Vân tông tuyệt đối có thể nhận đãi ngộ của đệ tử hạch tâm, Triệu Phi Yến mười bảy tuổi trở thành Kiếm Vương, Dĩnh Dĩnh có cơ hội trước mười lăm tuổi trở thành Kiếm Vương. 

 Trần Hãn tương đối cố gắng hơn, cũng có cơ hội trở thành Kiếm Vương trước mười lăm tuổi. 

 "Không muốn." 

 Trần Dao trực tiếp cự tuyệt. 

 Trần Mục đến gần nhéo mũi của nàng ta, mỉm cười ôm nàng ta lên, Trần Dao cũng không phản kháng, chỉ là cao ngạo ngẩng cái đầu nhỏ. 

 "Ca ca, muội cũng muốn ôm." Trần Dĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Mục, chớp đôi mắt sáng ngời, bây giờ nhìn nàng ta hoàn toàn không giống mười hai tuổi.