Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 259: Đi đến Tây Hoang (1)



 

 Hắc y Kiếm Thánh lúc trước công phá rất nhiều tông môn, ngay cả Hạo Nhiên tông và Triêu Anh các của Bắc Hoang cũng bị hắn ta dễ dàng chiếm được, căn bản không để thế lực còn lại của Bắc Hoang vào mắt, không nghĩ tới sẽ vấp ngã ở Huyền Kiếm tông, thậm chí là chết ở nơi này. 

 Bạch Thanh Hoan xuất hiện bên cạnh Trần Mục, ánh mắt cẩn thận đánh giá, vui mừng nói: "Tiểu Mục Mục, được nha, mấy năm không gặp, bây giờ đã có phong phạm năm đó của tỷ tỷ, nếu ta mà ở trạng thái đỉnh phong những người này căn bản không có khả năng tới gần Huyền Kiếm tông." 

 Trần Mục không hoài nghi thực lực đỉnh phong của Bạch Thanh Hoan, nàng ta mượn thi hoàn hồn, bây giờ lực lượng còn xa mới bằng đỉnh phong, cường giả Kiếm Thánh muốn khôi phục đỉnh phong cần rất nhiều thiên trân địa bảo. 

 "Bạch tỷ, tỷ có thể gọi ta là Tiểu Mục, có thể đừng gọi như vậy được không." Trần Mục cảm giác có chút tê dại, mặc dù tuổi tác của Bạch Thanh Hoan rất lớn nhưng hắn không thích loại xưng hô không được tự nhiên này. 

 Bạch Thanh Hoan che miệng cười khẽ, nàng ta cảm thấy Trần Mục có chút ngượng ngùng, cũng không cố ý gọi, nghi hoặc nói: "Tiểu Mục, tại sao có tạo hóa vậy?" 

 Bọn họ cùng lúc đi ra từ Táng Tiên địa, Trần Mục có thể trong thời gian ngắn đạt được lực lượng cường đại như vậy đương nhiên là đạt được tạo hóa rất lớn. 

 Trần Mục cười nói: "Ta trở lại sơn mạch Táng Tiên, lợi dụng vật chất thần bí nơi đó để tu luyện, đúng lúc đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh." 

 Bạch Thanh Hoan nghĩ đến gì đó, vỗ vỗ trán: "Ta thật là ngốc, vậy mà lại quên chuyện này, nhưng ngươi cũng biến thái quá rồi, vậy mà lại có thể dựa vào năng lượng tiến giới nơi đó tu luyện tới Nhị phẩm Kiếm Thánh." 

 "May mắn!" 

 Trần Mục rất khiêm tốn. 

 Hắn sử dụng Thuần Dương thánh đan và chất lỏng màu vàng ẩn chứa Chân Phượng Huyết Mạch, mới miễn cưỡng đột phá đến Kiếm Thánh cảnh, thật sự chỉ dựa vào năng lượng tiến giới ở nơi đó thì sẽ rất khó đột phá đến Kiếm Thánh, nếu không thì phía sau Tiên Môn chẳng phải khắp nơi đều là Kiếm Thánh sao. 

 Hắn không đề cập đến Hoang Thần điện và Kiếm Cung bí cảnh, hắn còn cần tạo hóa ở nơi đó, nếu sau này còn dư ngược lại có thể nói cho Bạch Thanh Hoan biết. 

 “Tên Nhị phẩm Kiếm Thánh ngươi có chút tiền đồ." Bạch Thanh Hoan nhìn ra Trần Mục bất phàm, có thể trong nháy mắt giết chết hắc y Kiếm Thánh, không chỉ ra tay bất ngờ còn phải có thực lực cường đại. 

 Nàng ta vừa mới nghe được tiếng sấm thì đã nhìn thấy kiếm quang xuất hiện ở gần Huyền Kiếm tông, còn tưởng rằng là Khương Phục Tiên, nhìn kỹ mới chú ý tới Trần Mục. 

 Khi tiếng sấm vang lên, kiếm của Trần Mục đã xuyên qua không gian, Bạch Thanh Hoan có chút khiếp sợ, nếu như không phải cố ý phòng bị, căn bản khó có thể phát hiện. 

 "Hồng Minh và Tà tông ở Tây Hoang có âm mưu lớn, ta còn có việc, sau này có cơ hội nói chuyện." 

 "Đi đường thuận buồm xuôi gió." 

 Trần Mục chỉ có thể mỉm cười lắc đầu, nghĩ thầm Bạch Thanh Hoan vẫn ngóng trông đốt giấy cho hắn. 

 Bạch Thanh Hoan nhìn Trần Mục rời đi. 

 Cường giả Huyền Kiếm tông chạy tới gần đó, bọn họ nhìn Bạch Thanh Hoan chắp tay đứng đó, còn có thi thể đầy đất, vẻ mặt mọi người nghiêm trang mà phấn khởi, trăm miệng một lời nói: "Tổ sư gia uy vũ!" 

 "Khụ khụ, các ngươi quét dọn xung quanh cho sạch sẽ, không được bỏ sót." Bạch Thanh Hoan lười giải thích, làm ra bộ dáng cưỡi mây đạp gió, khẳng định trên người những cường giả này có lượng lớn tài nguyên, nhặt được tiện nghi rồi. 

 Cường giả Huyền Kiếm tông lập tức làm theo. 

 Trên mặt bọn họ đều mang theo tự hào, có tổ sư gia như vậy, sau này Huyền Kiếm tông dưới sự dẫn dắt của nàng ta đương nhiên có thể huy hoàng. 

 Bạch Thanh Hoan cũng không có lòng tin với bọn họ, muốn dựa vào bọn họ để quật khởi thì khó như lên trời, nàng ta nghĩ chính là thu đệ đệ và muội muội của Trần Mục vào Huyền Kiếm tông, dựa vào thiên phú của bọn họ sau này khẳng định có thể quét ngang thiên kiêu các tông Hoang Châu, cũng có thể dẫn bọn họ đến Huyền Châu, để cho người của Thiên Kiếm tông nhìn một chút. 

 "Không biết sư huynh đáng thương của ta đã chết chưa, không chết thì đem hắn ta tức chết." Bạch Thanh Hoan đã nghĩ ra được cảnh tượng ông ta ghen tị đến hộc máu. 

 Những tiểu bối của Trần gia kia không chịu đến Huyền Kiếm tông, lừa gạt cũng không được, Bạch Thanh Hoan quyết định đổi phương thức, đi làm sư phụ tới tận cửa, bây giờ Hoang Châu rất loạn, hiện tại nàng ta chỉ có thể tọa trấn Huyền Kiếm tông. 

 Sâu trong vùng hoang dã phía tây. 

 Có yêu thú kéo xe tù. 

 Đoàn xe rất dài, tốc độ di chuyển rất nhanh, trong mỗi lồng giam đều giam giữ mười mấy người, tổng cộng có mấy ngàn người. 

 Phía trước đoàn xe là lão giả mang theo mặt quỷ, cả người tản ra uy áp cường đại, trong xe tù không phải dân chúng bình thường, mà là tu tiên giả thực lực cường đại, trên người bọn họ đeo Triệt Linh Tỏa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong xe tù. 

 "Hàng hóa quá nhiều, không tiện vận chuyển, tốc độ này đến Đại Tây sơn phải mất năm sáu ngày." 

 "Nghe nói là nhóm cuối cùng." 

 Ở vị trí giữa xe tù, có hai vị tà tu ngồi trên xe tù nói chuyện phiếm. 

 Trong đó có trung niên gầy gò cúi đầu nhìn nữ kiếm tu trong lồng sắt, khẽ cười nói: "Nàng ta không tệ, vậy mà là thủy linh, khẳng định rất nhiều nước." 

 Trong lồng có hơn mười nữ kiếm tu trẻ tuổi, trong đó có một vị nữ tử mặc váy lam rất chuẩn mực. 


 Bỗng vang lên tiếng hét, tên gầy gò kia vừa ngẩng đầu, mi tâm bỗng nhiên chảy máu, nữ kiếm tu trong lồng cũng đang thét chói tai. 

 Hai vị cường giả tà tông ngã xuống. 

 Yêu thú đột nhiên giảm tốc độ, chúng bị uy áp đáng sợ chấn nhiếp, không dám tiếp tục chạy như điên. 

 Nữ tử váy lam kinh ngạc ngẩng đầu, thấy có hơn mười đạo trường kiếm như vũ bão bay đến, còn có thân ảnh bạch y tuyệt thế bay qua trên đỉnh đầu nàng ta, giống như Kiếm Tiên trong truyền thuyết, tiên phong đạo cốt, mà khuôn mặt kia nàng ta hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng trong phút chốc không nhớ ra.