Tần Nghê Thường không dám nhắc nữa: “Sư tỷ, trên người tỷ sao lại có mùi rượu?”
Mùi rượu này nàng ta ngửi thấy rất quen thuộc.
“Mấy ngày trước, tiểu sư đệ mời tỷ uống rượu, nói là lấy được ở chỗ muội.” Khương Phục Tiên quay người, bóng lưng cao ngạo lạnh lùng, nhàn nhạt nói.
Tần Nghê Thường nghĩ đến rượu ngon trân quý của mình, còn tưởng rằng Trần Mục mang về tự mình uống, vậy mà hắn lại mang đến lấy lòng Khương Phục Tiên.
“Sư tỷ, chuyện tiểu sư đệ tiến vào Trưởng Lão viện...”
“Việc này không cần phải nói nữa.”
Câu trả lời của Khương Phục Tiên không còn nghi ngờ gì nữa.
Tần Nghê Thường khẽ cau mày, có chút không vui, nhưng cũng không dám chất vấn: “Sư tỷ đã có ứng viên thích hợp? Vị trí của Trưởng Lão viện không thể để trống mãi được.”
“Sau khi Phi Yến ra khỏi Lăng Vân các thì sẽ tiến vào Trưởng Lão viện, sư muội, có một số thứ muội không thể làm chủ được.” Khương Phục Tiên quay lại, ánh mắt nhìn vào Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng ta, chỉ đành cúi thấp đầu cao ngạo, cả người run lên.
“Sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm.”
“Quay về tự kiểm điểm cho tốt.”
Khương Phục Tiên lãnh đạm phất tay, Tần Nghê Thường không muốn ở lại Lăng Vân phong một giây nào nữa, cỗ áp lực kia khiến cả người nàng ta không thoải mái.
Sau khi Tần Nghê Thường rời đi, hai tay Khương Phục Tiên ôm lấy hai má nóng bừng của mình, có chút ngượng ngùng: “Thế mà lại bị muội ấy phát hiện chuyện uống rượu cùng với tiểu sư đệ.”
Cũng may chuyện ngủ cùng nhau không bị ai phát hiện.
Tần Nghê Thường ấm ức vội vàng đến Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục đang định quay lại Lăng Vân phong, nhìn thấy Tần Nghê Thường đến đây thì ở lại Ngạo Kiếm phong.
“Sư tỷ, tỷ có chuyện gì thế?”
“Khương Phục Tiên đáng ghét!”
Tần Nghê Thường còn trừng Trần Mục.
Khuôn mặt Trần Mục đầy vẻ nghi hoặc: “Sư tỷ, Khương sư tỷ hung dữ với tỷ, tỷ hung dữ với đệ làm gì?”
“Còn không phải bởi vì đệ, sư tỷ muốn giúp đệ hỏi việc tiến vào Trưởng Lão viện, nàng ta thẳng tay từ chối không nói còn cảnh cáo ta.” Khỏi phải nói Tần Nghê Thường tức giận thế nào.
“Tiểu sư đệ, điều quá đáng nhất là đệ lại mang rượu của sư tỷ đi lấy lòng Khương Phục Tiên, làm sư tỷ quá thất vọng, nàng ta chính là đang lợi dụng đệ, lúc trước sư tỷ nói với đệ thế nào.”
“Sư tỷ, đừng tức giận, sẽ có nếp nhăn đấy.” Trần Mục bưng trà nước đến cho Tần Nghê Thường.
Tần Nghê Thường ngồi trên ghế dựa, uống ngụm trà, nàng ta cố gắng bình tĩnh tâm trạng: “Đáng chết.”
“Sư tỷ, đừng nóng giận, Khương sư tỷ chắc chắn không phải cố ý đâu, chắc chắn là có hiểu lầm.”
“Tiểu sư đệ, đệ còn nói giúp nàng ta, thật sự muốn làm sư tỷ tức chết?”
Trần Mục có chút ngượng ngùng, cũng không thể nói xấu vị hôn thê được, hắn chỉ có thể im miệng không nói.
“Tiểu sư đệ, giúp sư tỷ xoa bóp vai.” Tần Nghê Thường có chút mệt mỏi, thường ngày đều là Liễu Mi Nhi bóp vai cho nàng ta, hôm nay buồn bực đi đến Ngạo Kiếm phong, dứt khoát để Trần Mục bóp vai cho nàng ta.
“Sư tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân.” Trần Mục sợ Tần Nghê Thường không chỉ bị mắng mà sẽ còn bị đánh.
Tần Nghê Thường thấy Trần Mục xấu hổ thì không nhịn được cười: “Sư tỷ cũng chẳng phải người ngoài.”
“Sư muội, phiền muội liên lạc với cao tầng của các tông đến Lăng Vân tông nghị sự.” Bên tai Tần Nghê Thường vang lên giọng nói của Khương Phục Tiên, khuôn mặt nàng ta lập tức đen lại, vừa muốn nghỉ ngơi thì lại bị sắp xếp đi làm việc.
Cách nhau rất xa, rất khó nói chuyện, trừ khi dùng linh lực bọc lại mới có thể truyền ra xa, Tần Nghê Thường vốn không hề lo lắng Khương Phục Tiên nghe được lời nàng ta nói.
Nhưng nàng ta đã đánh giá thấp cảm tri của Khương Phục Tiên, nếu như không phải nàng ta sai bảo Trần Mục bóp vai, Khương Phục Tiên còn có thể cho nàng ta nghỉ ngơi thêm một chút.
Tần Nghê Thường đứng dậy: “Tiểu sư đệ, sư tỷ có chuyện, đệ phải cách xa Khương Phục Tiên ra một chút, lòng dạ của nàng ta rất sâu, đệ sẽ bị nàng ta nắm chặt gắt gao.”
“Đã hiểu.”
Trần Mục cười gật đầu.
Sau khi Tần Nghê Thường đi, hắn chuẩn bị quay lại Lăng Vân phong, nhưng lại có nhiệm vụ mới được cập nhật.
【Đánh dấu: Thanh Đồng thành】
【Phần thưởng: Phá Thánh Đan】
Phá Thánh Đan có thể trực tiếp mở ra một sợi gông xiềng, loại đan dược này là bảo vật vô giá, muốn đột phá được Tam phẩm Kiếm Thánh rất khó, nhưng nếu có Phá Thánh Đan thì có thể trực tiếp đạt đến Tam phẩm Kiếm Thánh.
“Ài, vị hôn thê cứ thích cho không.” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn biến mất khỏi Ngạo Kiếm phong, dịch chuyển xuất hiện trên đỉnh núi ở Lăng Vân phong.
“Sao đệ không nghe lời sư tỷ của đệ?” Khương Phục Tiên ngồi dưới băng thụ kéo lấy cằm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Nếu như nghe theo lời của Tần sư tỷ sau này đệ không cưới được sư tỷ nữa rồi.”
“Sư tỷ của đệ nghĩ đã hay, đệ còn nghĩ hay hơn cả nàng ta.” Khương Phục Tiên trừng mắt nói với Trần Mục.
Trần Mục đến ngồi xuống bên cạnh vị hôn thê, có chút nghi hoặc: “Sư tỷ, Thanh Đồng thành ở đâu thế?”
“Hồng Châu, sào huyệt của Hồng Minh.”
“...”
Thanh Đồng thành là nơi đặt tổng bộ của Hồng Minh.
Tâm trạng phấn khích của Trần Mục lập tức bình tĩnh lại, quả nhiên nhiệm vụ đánh dấu mà hệ thống giao cho đều không đơn giản, chung quanh Thanh Đồng thành chắc chắn được canh phòng cẩn mật.
Cho dù có khả năng thuấn di, đối diện với loại thế lực siêu nhiên như thế cũng rất nguy hiểm, rất có thể vừa đến gần thì đã bị phát hiện.
“Tiểu sư đệ, đệ muốn đi Thanh Đồng thành?” Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào Trần Mục, có chút lo lắng.
“Đệ cổ vũ cho tỷ.”
Thanh Đồng thành rất nguy hiểm, trong tổng bộ của Hồng Minh có rất nhiều lão quái vật, Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, đệ bắt buộc phải ở lại Lăng Vân tông.”
“Sư tỷ, tỷ không dẫn đệ đi, đệ sẽ tự mình đi.”
Trần Mục không chỉ muốn đánh dấu để lấy được phần thưởng mà càng muốn bảo vệ vị hôn thê, muốn cùng nàng ta kề vai chiến đấu.