Trong chiếc chân vũ này, còn không đủ một giọt chân huyết, nhưng cho dù là nửa giọt thì hiệu quả cũng không hề kém.
Đây là chân vũ của chân phượng, nếu như là chiếc hoàn chỉnh, thậm chí còn có khả năng tái sinh niết bàn.
Trần Mục bắt đầu hấp thụ chân huyết bên trong, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mất thời gian hơn nửa ngày mới luyện hóa hết, vân phượng trên cánh tay trái của hắn hiện lên rõ ràng.
“Nửa giọt chân huyết đã mạnh như vậy, chân phượng mạnh mẽ thế kia mà lại bị trấn áp, thật đáng sợ.”
Trần Mục không khỏi cảm khái, loại sinh linh siêu phàm kia còn mạnh hơn cả Kiếm Tiên mà hắn từng gặp: “Cũng may trong phàm trần không tồn tại loại sinh linh như vậy.”
Cấp cao của các tông ở Hoang Châu đều đã rời đi, Khương Phục Tiên đi đến Ngạo Kiếm phong.
Trong mộc đình, Trần Mục hỏi: “Sư tỷ, lúc nào thì chúng ta lên đường?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Bây giờ chúng ta đã có thể xuất phát.”
Khương Phục Tiên đến chính là để thông báo cho Trần Mục.
“Tiểu sư đệ, đệ nói chúng ta nên trực tiếp giết đến Thanh Đồng thành, hay là đi đường vòng đánh úp?”
Khương Phục Tiên cười hỏi.
“Đánh úp đi.”
Trần Mục cảm thấy trực tiếp giết đến Thanh Đồng thành, nếu cường giả của Hồng Minh không chạy trốn thì cũng sẽ tiếp dẫn Kiếm Tiên trước, đoán chừng sẽ là một trận ác chiến.
Kiếm Tiên không thể ở lại phàm trần trong thời gian dài.
Hồng Minh không có khả năng bất cứ lúc nào cũng có sự trợ giúp của Kiếm Tiên, chỉ cần nắm bắt cơ hội là có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ: “Sư tỷ cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi vòng qua Tây Hoang, đánh giết bất ngờ, chỉ cần bọn họ không thể tiếp dẫn Kiếm Tiên, chúng ta sẽ có thể dễ dàng đánh đổ Hồng Minh.”
Ngay cả khi bọn họ tiếp dẫn thành công, Khương Phục Tiên và Trần Mục liên thủ lại thì vẫn có cơ hội chiến thắng, dù sao thì bọn họ cũng đều có át chủ bài nghịch thiên.
Trần Mục đã nắm vững Hỗn Độn Kiếm Vực.
Khương Phục Tiên có thể Băng Phong Vạn Tượng.
Bọn họ đi vòng qua Tây Châu sẽ trì hoãn thời gian, đồng thời các tông ở Nam Hoang cũng giả vờ tấn công Hồng Minh trước, vừa hay có thể thu hút sự chú ý chính diện.
“Đi đường vòng ước chừng phải mất một tháng, cả đi rồi về có thể phải mất hai tháng.” Trần Mục cau mày.
“Sao thế?”
Khương Phục Tiên có chút nghi hoặc.
“Tiểu muội còn một tháng rưỡi nữa là đến sinh nhật, đệ muốn giải quyết Hồng Minh sớm một chút rồi trở về Bắc Hoang.”
Trần Mục muốn tạo bất ngờ cho Dao Dao.
Dù sao cũng vẫn chưa từng dẫn con bé đi chơi.
Khương Phục Tiên hiểu rõ ý nghĩa của gia đình, nàng ta cười nhẹ: “Nếu chúng ta đi đường với tốc độ tối đa vẫn có thể nhanh chóng trở về, tỷ đi tìm Tần sư muội nói chút chuyện, đệ đi nói với sư thúc một câu.”
Bọn họ phải rời khỏi Lăng Vân tông, tất nhiên là phải giao phó Lăng Vân tông lại cho Tần Nghê Thường và Tô Mân.
Trần Mục đi đến Trích Tinh phong.
Tô Mân đang ngồi trong viện, ông ta vừa uống trà, vừa nhàn nhã nhìn ngắm mây cuộn trên trời, tiêu dao tự tại, Trần Mục cười gọi: “Sư tôn.”
“Tiểu Mục, ngồi đi.”
Tô Mân vẫn luôn nở nụ cười.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Sư tôn, con phải đến Thanh Đồng thành với Khương sư tỷ.”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
“Các con không cần phải lo lắng về Lăng Vân tông.” Trên mặt Tô Mân mang theo nụ cười hiền hậu, ông ta không lo lắng về Trần Mục và Khương Phục Tiên, hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
Khương Phục Tiên giao lại những chuyện ở Lăng Vân tông cho Tần Nghê Thường, sau đó hai người nhanh chóng đi tới Tây Hoang, bọn họ không lãng phí thời gian, tốc độ rất nhanh.
“Sư tỷ, tỷ không nhanh bằng đệ.”
Sau lưng của Trần Mục có đôi cánh màu vàng, thân thể siêu phàm, tốc độ vượt xa Kiếm Thánh đỉnh phong: “Nào, sư tỷ, đưa tay cho đệ.”
“Nghĩ đẹp thật.”
Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày.
Nàng ta mang chiếc mặt nạ bằng băng, toàn thân nhanh chóng che phủ giáp băng, tốc độ đột nhiên tăng vọt, Trần Mục lập tức sử dụng Hoang Thần giáp, tốc độ của hai người tăng gấp đôi.
Sau nửa tháng.
Các tông ở Hoang Châu bắt đầu thảo phạt Hồng Minh, một số thành phố ở vùng ven của Hồng Minh rất nhanh đã bị chiếm lĩnh.
Thanh Đồng thành.
Tọa lạc sâu trong Hồng Châu.
Toàn bộ thành phố đều được tạo thành từ đồng đen.
Những thứ đồng đen này rất cổ xưa, bên trong còn được khắc Viễn Cổ Trận Pháp, cho dù là cường giả Kiếm Thánh cũng rất khó công phá được tòa thành trì này.
Trong thành có Thanh Vân điện hùng vĩ.
Bên trong Thanh Vân điện đều là các cường giả Hồng Minh, lúc này mọi người đều đang bàn bạc ở nơi sâu trong Thanh Vân điện.
Một thanh niên mặc áo choàng kỳ lân vàng kim ngồi ở giữa đại điện, bên cạnh có bốn vị lão giả, phía dưới còn có lượng lớn các cường giả lão bối.
Người thanh niên trông rất trẻ tuổi, nhưng lại là cường giả cùng thời đại với Tô Mân, Kim Thần Võ giao dịch với thế lực sau Tiên Môn, lấy được Tiên Dược, nghịch thiên sống đến kiếp thứ hai, sở hữu Tiên thể, cũng xem như một nửa Kiếm Tiên.
Có lão giả lên tiếng: “Minh chủ, các tông ở Hoang Châu thảo phạt chúng ta, rốt cuộc là đánh hay không đánh?”
Cường giả của Hồng Châu đều tập trung lại Thanh Đồng thành, trước mặt không hề có cường giả trấn giữ gì cả, nếu thật sự va chạm với cường giả các tông của Hoang Châu, sẽ hoàn toàn không trụ nổi.
Kim Thần Võ cười lạnh nói: “Để cho bọn họ tiếp tục lùi về sau, dẫn dụ cường giả Hoang Châu thâm nhập.”
Mọi người đều không hiểu.
Hàn gia lão tổ ở xung quanh trầm giọng nói: “Lần này có bao nhiêu Kiếm Tiên có thể xuống đây?”