Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 279: Đại Kiếm Tiên? Chỉ như vậy?



 

 Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, năng lượng mà Lăng Vũ giải phóng vốn không hề biến mất khỏi hư không mà là bị ánh bạc tịnh hóa rồi tiêu tán trong thiên địa. 

 Chiêu này không phải Băng Phong Vạn Tượng. 

 Bởi vì quy tắc xung quanh không bị đóng băng. 

 Trần Mục nhìn Lăng Vũ đang đứng yên, ngay cả đại Kiếm Tiên cũng bị giam cầm, đây là sức mạnh to lớn cỡ nào. 

 Ánh sáng bạc cắt qua cơ thể của Lăng Vũ. 

 Thân thể Lăng Vũ tan biến như một luồng ánh sáng. 

 “Ngươi là Thái Sơ thần tộc?” 

 Trong mắt Lăng Vũ hiện lên vẻ kinh hãi và nghi hoặc, cỗ sức mạnh này đã vượt qua tầm hiểu biết của hắn, chỉ có khả năng là hậu duệ của thần tộc, hơn nữa phải là thần tộc đỉnh tiêm nhất. 

 “Tôn giả tuyệt đối sẽ không tha...” 

 Ngay sau khi Băng Hồn xuyên qua mi tâm của Lăng Vũ, cơ thể hắn ta bị ánh bạc bao trùm, giống như một chùm sáng, tiêu tán giữa thiên địa. 

 Có cường giả Hoang Châu đuổi đến gần đó, Ngụy Thanh còn nhìn thấy cảnh Lăng Vũ bị chém chết, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đó chính là Kiếm Tiên sao? 

 Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên mạnh mẽ hiên ngang, nàng ta mặc bộ giáp chiến màu bạc, mái tóc bạc lay động theo gió, toàn thân tràn ngập ánh bạc, giống như Thần nữ ở cửu thiên. 

 “Đại Kiếm Tiên, chỉ có vậy?” Trần Mục có chút không biết phải làm sao, hoàn toàn không ngờ tới sẽ là cục diện như vậy, đường đường là đại Kiếm Tiên, cứ tưởng rằng lợi hại như thế, rốt cuộc lại bị vị hôn thê dễ dàng giết chết. 

 Vẫn là vị hôn thê dũng mãnh. 

 Trần Mục không biết thần tộc trong miệng Lăng Vũ là gì, trong sách cổ mà hắn từng xem không có ghi chép gì, không tránh khỏi tò mò về thân thế của vị hôn thê. 

 Khương Phục Tiên quay người lại nhìn Kim Thần Võ đang ngây ra tại chỗ, người kia kinh hãi nói: “Tông chủ tha mạng, ta cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc, xin hãy giơ cao đánh khẽ.” 

 Cả người Kim Thần Võ đều đang run rẩy, giống như rơi vào hầm băng, ngay cả đại Kiếm Tiên cũng phải chết trước mặt Khương Phục Tiên, ông ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ. 

 Khương Phục Tiên đưa tay nhấc Tuyết Phách lên, nàng ta bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Kim Thần Võ, lưỡi kiếm lướt qua người ông ta, một kiếm rồi lại một kiếm. 

 Vẻ mặt Kim Thần Võ đau đớn, mỗi một kiếm đều khiến ông ta đau đến tột cùng, chỉ muốn được chết thoải mái. 

 Ngụy Thanh và lão bối các tông vừa đuổi đến gần đó đều vô cùng kinh hãi, đó chính là minh chủ của Hồng Minh, gia chủ của Kim gia Cổ tộc, chiến lực mạnh nhất của Hồng Châu, thế mà lại bị nghiền nát như vậy. 

 Khương Phục Tiên đằng đẵng chém ra một ngàn kiếm, sau đó mới cho Kim Thần Võ thoải mái, Tuyết Phách một kiếm đâm xuyên qua cơ thể ông ta, băng tuyết lan ra, sau đó vỡ vụn, nhân vật phong vân ngang dọc Hồng Châu đã ngã xuống như vậy. 

 Chung quanh không một tiếng động. 

 Tuyết Phách đột nhiên biến thành thanh kiếm khổng lồ. 

 Khương Phục Tiên ôm Trần Mục ngồi lên Tuyết Phách. 

 “Làm phiền các vị xử lý tàn tích của Hồng Minh.” Giọng nói uy nghiêm của Khương Phục Tiên truyền khắp tứ phía. 

 Đám cường giả lão bối Ngụy Thanh khom người nhận lệnh. 

 Tuyết quang bay lên trời, Khương Phục Tiên đưa Trần Mục trở lại Lăng Vân tông. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Chiến giáp màu bạc của Khương Phục Tiên biến mất, nàng ta trở lại hình dáng ban đầu, có ánh sáng bạc rơi xuống ngực Trần Mục, miệng vết thương chỗ đó nhanh chóng lành lại. 

 Ánh sáng bạc rất mạnh, không chỉ có thể giết người mà còn có thể cứu người, Trần Mục nằm trong vòng tay của Khương Phục Tiên, xấu hổ nói: “Sư tỷ, đệ chỉ gây thêm rắc rối cho tỷ.” 

 Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên trở nên dịu dàng, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa ý cười, nàng ta khẽ lắc đầu: “Không có đệ, có thể sư tỷ sẽ chết ở đây.” 

 Nhìn thấy Trần Mục bị thương, Khương Phục Tiên tức giận mới làm thức tỉnh huyết mạch, có được sức mạnh phi thường. 

 “Đệ thật yếu.” 

 Trần Mục không khỏi tự giễu, rõ ràng muốn bảo vệ vị hôn thê, nhưng cuối cùng lại phải để nàng ấy bảo vệ. 

 “Tiểu sư đệ, sư tỷ ở tuổi của đệ vẫn cần sư tôn và sư huynh che chở, sức mạnh còn kém xa đệ.” Khương Phục Tiên cười an ủi. 

 Trần Mục cảm thấy ấm áp trong lòng, âm thầm thề rằng sau này nhất định phải bảo vệ vị hôn thê, mà không phải để vị hôn thê bảo vệ. 

 “Sư tỷ, thần tộc là gì thế?” 

 “Là một chủng tộc vô cùng cổ xưa, đã từng thống trị bầu trời, mặt đất, đại dương, bây giờ đã suy tàn.” 

 “Sư tỷ là thần tộc?” 

 “Tỷ không được tính là thần tộc thuần túy, chỉ là hậu duệ được sở hữu một phần huyết mạch của thần tộc.” 

 Khương Phục Tiên không hề giấu giếm Trần Mục. 

 Trần Mục trầm giọng nói: “Sư tỷ, phụ mẫu của tỷ sao lại gửi tỷ đến đây?” 

 “Không biết.” 

 “Có thể là do chỗ này không có thiên địch.” 

 Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng, Trần Mục có chút nghi hoặc, thiên địch, chẳng lẽ là chỉ Kiếm Tiên? Trước kia hắn cảm thấy tên của vị hôn thê rất bá đạo, hiện giờ xem ra cái tên này còn có ý nghĩa sâu xa. 

 “Sư tỷ, đệ vẫn còn thắc mắc, Hồng Minh muốn có địa bàn chắc chắn còn có nguyên nhân khác. 

 Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Nguyên nhân có rất nhiều, ví dụ như kẻ thù của Lăng Vân tông, rất lâu về trước Lăng Vân tông vẫn còn gọi là Lăng Vân Kiếm tông, có thù oán với thế lực phía sau Tiên Môn, hiện giờ bọn họ muốn báo thù.” 

 “Cũng có thể là lo sợ chúng ta sẽ đến thế giới phía sau Tiên Môn nên giải quyết chúng ta trước.” 

 “Còn có một khả năng, bọn họ muốn lấy được bí mật do Lăng Vân tông nắm giữ.” 

 Trần Mục tò mò hỏi: “Bí mật gì thế?” 

 “Bí mật chỉ có sư thúc biết, đợi sau khi đệ có đủ sức mạnh rất có thể ngài ấy sẽ giao bí mật này cho đệ bảo quản.” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười. 

 Trần Mục nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn đang hấp thụ năng lượng còn sót lại của Phá Thánh Đan, cơ thể rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong vòng tay của vị hôn thê. 

 Nam Hoang, gần Lăng Vân tông. 

 Hàn gia lão tổ Hàn Sơn, Phó gia lão tổ Phó Càn, hai người bọn họ xuất kiếm cùng lúc, bầu trời bị xé toạc, Tiên Môn mở ra, ba bóng dáng ngang ngạnh giáng xuống, toàn bộ Nam Hoang đều chấn động. 

 Trong nháy mắt bọn họ đã xuất hiện ở Lăng Vân tông.