"Sư tỷ, đệ sẽ không nói lung tung, nhưng thời gian hôn ước hợp lệ chỉ có hai mươi năm, hết hạn làm không còn hiệu lực, tỷ xem chúng ta khi nào hoàn thành hôn ước?"
Khương Phục Tiên nhướng mày, cường thế nói: "Hôn ước mà thôi, hết hạn thì hết hạn, sư tỷ muốn thành thân thì sẽ thành thân, ông trời cũng không thể can thiệp."
Trần Mục cảm thấy vị hôn thê nói rất có đạo lý, thành khẩn nói: "Sư tỷ, đệ muốn hủy hôn."
Nghe vậy vẻ mặt Khương Phục Tiên kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Mục, ánh mắt híp lại mang theo hàn ý, kiên quyết phản đối: "Không được."
Trần Mục lo lắng vị hôn thê kéo dài hôn ước đến hết hạn, cái gì cũng không có, còn không bằng hủy hôn trước, lấy được phần thưởng rồi mới cưới Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, đệ muốn hủy hôn."
"Đệ dám!"
Khương Phục Tiên còn tưởng tiểu sư đệ nói giỡn, không ngờ tới hắn thật sự muốn từ hôn, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Trần Mục kiên định, Khương Phục Tiên cũng không yếu thế chút nào.
Trần Mục từ bỏ, kiên nhẫn giải thích: "Sư tỷ, chúng ta trước tiên cứ hủy hôn, sau đó viết một bản hôn ước có hiệu lực vĩnh viễn."
Khương Phục Tiên nghe Trần Mục giải thích, không tức giận như lúc đầu, khuôn mặt khôi phục dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Chờ hôn ước hết hạn rồi nói sau, bây giờ đệ gấp cái gì?"
"Trước khi hết hạn phải bổ sung."
"Đến lúc đó rồi bổ sung, bây giờ còn sớm."
Khương Phục Tiên từ trước đến nay đều nghe Trần Mục.
Trần Mục hưng phấn nói: "Sư tỷ, tỷ thật là tốt, đệ rất muốn hôn tỷ một chút."
"Có thể."
Khương Phục Tiên tươi cười.
Trần Mục khẽ hôn lên gò má của Khương Phục Tiên.
"Tiểu sư đệ, cũng đừng nghĩ rằng đệ là vị hôn phu của tỷ thì có thể tùy ý làm bậy, sư tỷ sẽ làm như không quen biết đệ." Khương Phục Tiên nghiêm khắc cảnh cáo.
Trần Mục liên tục gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Sư tỷ, là vị hôn phu của tỷ, đến sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không khiến cho tỷ thất vọng."
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục cố gắng tiến lên, rất vui mừng, ánh mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Tiểu sư đệ, nếu đệ có thể đánh thắng được sư tỷ, sư tỷ sẽ thực hiện hôn ước."
"..."
"Sư tỷ, cho dù đệ có thể đánh thắng được tỷ, đệ cũng sẽ không đánh với tỷ, tỷ vẫn là nên đổi mục tiêu cho đệ đi." Trần Mục nghiêm túc nói.
Ngay cả Đại Kiếm Tiên ngạo thị thế gian cũng bị vị hôn thê miểu sát, hắn lấy cái gì để đánh, Trần Mục uyển chuyển bảo Khương Phục Tiên đổi mục tiêu đơn giản, dễ dàng đạt được.
"Đệ nghĩ hay lắm, mau tu luyện tới Tứ phẩm Kiếm Thánh đi." Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên nghiêm túc.
Trần Mục không nói đùa nữa, hắn và vị hôn thê đồng thời vận chuyển Hô Hấp pháp, tốc độ luyện hóa kim sắc tiên dịch tăng lên gấp mấy lần.
Sau khi Trần Mục lấy ra hôn ước, quan hệ giữa hắn và Khương Phục Tiên có chút thay đổi, tình đồng môn thuần khiết lại lần nữa thăng tiến, càng ngày càng thân mật.
Sáng sớm hai ngày sau, Tần Nghê Thường chạy tới gõ cửa, Tô Mân cho tài nguyên, để cho nàng ta nhanh chóng đến Ngũ phẩm Kiếm Thánh, chuẩn bị nghỉ vài ngày.
"Tiểu sư đệ."
"Sư tỷ, tỷ có chuyện gì sao?"
Trần Mục không biết Tần Nghê Thường muốn làm gì.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Tần Nghê Thường ở ngoài cửa cười nói: "Bế quan nhiều cũng không có ý nghĩa gì, đi ra ngoài chơi với sư tỷ đi."
Trần Mục nhìn ánh mắt cười mà không cười của Khương Phục Tiên, hắn không dám đồng ý: "Sư tỷ, bây giờ là thời khắc mấu chốt để đệ đột phá, lần sau nhất định sẽ đi."
Tần Nghê Thường nghe được, khẽ cười nói: "Vậy sư tỷ chờ đệ đột phá rồi mới đi ra ngoài du ngoạn."
"Được."
Trần Mục mỉm cười trả lời.
Tần Nghê Thường trở lại phòng của mình, Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên đang trầm tư, cười hỏi: "Sư tỷ, tỷ đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Sau khi Hồng Minh bình định, sư tỷ chuẩn bị thành lập trật tự mới ở Hồng Châu và Hoang Châu, Phi Yến khẳng định rất bận, Lăng Vân tông còn có rất nhiều việc, ta dự định sẽ để Tần sư muội trở về giúp đỡ xử lý."
"Sư tỷ, tỷ có phải cố ý không?"
"Tiểu sư đệ, đệ nói cái gì?"
Đôi mắt Khương Phục Tiên hơi ngưng tụ lại, vẻ mặt của Trần Mục trịnh trọng nói: "Tần sư tỷ khẳng định có thể làm được."
Tần sư tỷ như thế nào cũng không quan trọng bằng vị hôn thê được, khóe miệng của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười vui vẻ.
Đêm đó, Tần Nghê Thường lập tức nhận được thông báo của Lâm Hình, Khương Phục Tiên muốn nàng ta trở về Lăng Vân tông xử lý sự vụ, trong mắt nàng ta mang theo đắc ý nho nhỏ, nghĩ thầm tiểu nha đầu Triệu Phi Yến kia quả nhiên không được, xem ra Lăng Vân tông còn phải dựa vào nàng ta.
Đêm khuya, Tần Nghê Thường đứng trước phòng của Trần Mục, nũng nịu nói: "Tiểu sư đệ, sư tỷ bây giờ phải trở về Lăng Vân tông xử lý sự vụ, đệ phải tu luyện thật tốt, đừng thân thiết quá với Khương Phục Tiên, đệ chơi không lại nàng ta."
Nói xong, Tần Nghê Thường cảm giác sau lưng lạnh lẽo, nàng ta rất ít khi có loại cảm giác này.
Trần Mục mỉm cười đồng ý: "Sư đệ sẽ ghi nhớ trong lòng, sư tỷ, chúc tỷ một đường thuận buồm xuôi gió."
"Nào có thời gian rảnh thì trở về tông môn."
"Không thành vấn đề."
Tần Nghê Thường rời khỏi Hắc Thạch thành.
Trong phòng, Khương Phục Tiên vừa tức giận vừa buồn cười: "Tiểu sư đệ, sư tỷ đáng sợ như vậy sao?"
"Không, sư tỷ, tỷ rất đáng yêu."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời cười thành tiếng.
Sau khi Tần Nghê Thường rời đi.
Khương Phục Tiên có thể tự do hơn rất nhiều.
"Sư tỷ, đệ có một chuyện rất quan trọng muốn làm phiền tỷ." Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc, Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu: "Tiểu sư đệ, nói đi."
Khương Phục Tiên thích Trần Mục, tự nhiên thích ai thích cả nhà, cũng thích hai muội muội của hắn.
Trong viện của phụ mẫu.
Hai người đến phòng của muội muội.
Trần Dĩnh và Trần Dao mặc cùng một loại đồ ngủ, hai người bọn họ ôm nhau ngủ, vô cùng đáng yêu, hơn nữa dùng cùng một loại Hô Hấp pháp, tiết tấu hô hấp cũng giống nhau, hoàn toàn không nhận ra Trần Mục và Khương Phục Tiên.