Bà lão bên cạnh Thẩm Thi Âm thấp giọng nói: "Thái Thanh Tiên Cung muốn chúng ta vạch trần thân phận của nàng ta, thân phận nàng ta bại lộ, sẽ bị chúng bạn xa lánh."
"Không vội, chúng ta xem trước đã."
Sau khi Thẩm Thi Âm nhìn thấy Khương Phục Tiên, đột nhiên trở nên bình tĩnh, nàng ta cảm giác được sợ hãi, cảm giác này trước nay chưa từng có, giống như đang tới gần cái chết.
Lan Tương Ngọc dẫn theo đám đông trưởng lão Phượng các tới đón tiếp Khương Phục Tiên trước, Trần Mục lại hóa thành kim quang đi vào trong tiểu viện hẻo lánh ở nơi sâu của Phượng các.
Thiên kiêu các tông ở xung quanh đều chú ý tới Trần Mục đến, đám tiểu bối đột nhiên sục sôi nhiệt huyết, cho dù có phải đệ tử của Lăng Vân tông hay không, đều lớn tiếng kêu lên, tiểu sư thúc!
Chỉ có Trần Hạo kêu tam đệ, thiên kiêu các tông chung quanh đều vô cùng kinh ngạc nhìn hắn ta.
Trần Hạo ngượng ngùng gãi đầu một cái, Tạ Nhã cố nhịn không cười ra tiếng.
Thiên kiêu các tông đều không tìm hắn ta để gây sự, tất cả mọi người đang nghị luận về Trần Mục, cảm thấy thịnh hội lần này có tiểu sư thúc chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Trong mắt Lâm Diệu Ngữ hiện ra ánh sáng.
Hy vọng có thể trao đổi được Niết Bàn Hô Hấp pháp, trong mắt nàng ta mang theo ánh sáng, lần này có chuẩn bị chu đáo.
Trần Mục đáp xuống trong tiểu viện.
Nhìn thấy hai người muội muội, khó trách Triệu Phi Yến lại bóp nát hồn ngọc, hoá ra là lo lắng các nàng gặp phải nguy hiểm, trong lòng không khỏi sợ hãi, nếu như các nàng xảy ra nguy hiểm, chính mình cũng không cách nào nói rõ được với phụ mẫu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ kích động của Trần Dĩnh và Trần Dao, hắn không thể tức giận nổi, nuốt toàn bộ những lời chuẩn bị mắng các nàng lại, mỉm cười duỗi tay, nhưng mà hai người luồn qua từ bên cạnh hắn, bọn họ hưng phấn nói: "Hình như là Phục Tiên tỷ tỷ."
"..."
Trần Mục bị hai người muội muội coi như không khí.
Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến cười ha ha, ngay cả Tần Nghê Thường vẫn luôn lạnh lùng cũng cười ra tiếng, Trần Mục chỉ có thể quay người đi theo các nàng.
Lan Tương Ngọc chắp tay hành lễ với Khương Phục Tiên, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Khương tông chủ, có chút tình huống bất ngờ, cần mời ngài giải quyết."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Nàng ta nhìn thấy Tiên Chu thì lập tức hiểu có vấn đề.
Thế lực Huyền Châu quấy nhiễu ký kết minh ước lần này, Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Thông báo với các tông, mở hội nghị khẩn cấp xử lý chuyện này."
"Đã hiểu."
Lan Tương Ngọc phân phó xuống.
Hai người sau đó đi tới chủ điện Phượng các tông.
Trần Dĩnh và Trần Dao đi theo Trần Mục đi ra, lúc này Khương Phục Tiên đã rời đi, Trần Dĩnh nhìn xung quanh, nghi hoặc nói: "Ấy, Phục Tiên tỷ tỷ đâu rồi?"
Trần Dao nhìn chằm chằm về phía tông chủ điện.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Phục Tiên tỷ tỷ phải bận việc, hai người các muội chính là chạy đến Phượng các vì nàng ta?"
Trần Dĩnh cúi đầu, yếu ớt nói: "Ca ca, là muội muốn mang muội muội tới."
Ngữ điệu Trần Mục trầm ngâm nói: "Sau này không thể mang theo muội muội chạy loạn, bên ngoài rất nguy hiểm."
"Vâng ạ."
Trần Dĩnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười, Trần Mục không nỡ mắng các nàng: "Sau này muốn làm cái gì thì trước hết phải nói cho ca ca."
"Muội biết rồi."
Trần Dĩnh nhào vào trong lòng Trần Mục.
Trần Mục ôm Trần Dĩnh, dắt Trần Dao, mỉm cười dịu dàng: "Ca ca dẫn các muội đi chơi."
"Hay quá!"
Bọn họ đi tới Phượng âu gần đó.
Rất nhiều nữ thiên kiêu đều ở nơi này biểu diễn tài nghệ, nơi này rất náo nhiệt, hai bên đài cao ngồi đầy thiên kiêu, còn có rất nhiều người chen chúc ở rìa sân khấu.
Sau khi bọn Trần Mục đến, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người hắn, dáng người hắn thon dài, phong thần như ngọc, một thân bạch y, tiên khí phiêu phiêu cứ như bị giáng chức đến thế gian.
Khí tức của hắn nội liễm, các tiểu bối đều kính sợ, cũng sẽ không cảm giác được áp lực.
"Tiểu sư thúc."
Thiên kiêu các tông đều rất nhiệt tình.
Trong đó có thiên kiêu đã nhìn thấy hắn giết chết lão bối Kiếm Thánh Hồng Minh, còn có nghe đồn hắn từng giết chết đại trưởng lão và nhị trưởng lão Hồng Minh kia, hai vị kia chính là Kiếm Thánh đỉnh phong, tin tức này vẫn chưa được chứng thực.
Phía sau các tông ở Hoang Châu có lời đồn, cho dù chưa được chứng thực, nhưng thực lực của Trần Mục đủ để có thể giết chết lão bối Kiếm Thánh đã đủ để các thiên kiêu ngưỡng vọng, trong mắt bọn họ đều mang theo cung kính.
Trần Dao có thể cảm giác được ca ca rất lợi hại, những người này đều kính sợ ca ca.
Gần đó có thiên kiêu từ Huyền Châu tới, phần lớn đều là Thất phẩm Kiếm Hoàng, thậm chí còn mạnh hơn, tuổi tác cũng khoảng trăm tuổi, đối với thiên kiêu quanh năm đều tu luyện mà nói, tuổi tâm lý cũng chỉ hơn mười tuổi.
Bọn họ nhìn thấy Trần Mục, trong mắt mang theo kiêng kỵ, dù sao cũng là cường giả từng giết chết lão bối Kiếm Thánh, bên trong thiên kiêu của Huyền Châu, cũng chỉ có một số ít thiên kiêu đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, thiên kiêu ngang hàng với các lão bối Kiếm Thánh thì càng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phía sau có thiên kiêu có chỗ dựa vững chắc đều có lão bối Kiếm Thánh đi theo, nhưng bọn họ vẫn không dám trêu chọc Trần Mục như cũ, bởi vì phía sau hắn có Khương Phục Tiên.
Trần Dĩnh ngồi trên lan can, trong đôi mắt to tràn đầy tò mò, Trần Mục ngồi trên ghế, Trần Dao thì lạnh như băng ngồi trên đùi hắn.
Thiên kiêu trước Phượng âu càng tụ càng nhiều.
Hỏa Mị tìm được Mộc Lưu Huỳnh làm nũng: "Sư phụ, chúng ta cũng đi biểu diễn đi, con đánh đàn, người khiêu vũ, đến lúc đó tiểu sư thúc nhất định sẽ thích người."
Mộc Lưu Huỳnh được mệnh danh là Thiên Tiên, mỹ danh ở Hoang Châu chỉ đứng sau Khương Phục Tiên, người theo đuổi nàng ta vô số, nhưng mà cũng không có đạo lữ, nhiều năm cũng đều độc thân, ngay cả Hỏa Mị cũng sốt ruột vì sư phụ.