Tết ngày càng đến gần.Tuy nhiên gió tuyết cũng càng ngày càng mãnh liệt.Đi trên đường đều rất khó nhìn rõ đường đi.Trần Mục là Niệm sư, cảm giác nhạy bén, hoàn toàn không cần dùng mắt để nhìn đường.Thời giết giá lạnh ác liệt như thế này, Trần Hạo không cách nào luyện kiếm ở Diễn Võ trường được, chỉ có Trần Mục còn đang kiên trì tu hành luyện kiếm ở Diễn Võ trường."Cái thời tiết chết tiệt này.""Càng ngày càng không thích hợp."Trần Mục nói lẩm bẩm, lúc trời gần tối hắn về nhà, Đường Uyển đang ôm Trần Dĩnh ngồi ở bên cạnh lò lửa, trong mắt của nàng tràn đầy lo lắng."Mẫu thân."Đường Uyển nhắc nhở: "Mục nhi, vừa rồi Mộ thành chủ tới nhắc nhở chúng ta, gần đây ngoài thành xuất hiện yêu thú, bảo chúng ta đừng ra khỏi thành."Trần Mục nhìn ra sự lo lắng của mẫu thân, cười an ủi: "Mẫu thân, cha bọn họ có thể là trên đường chậm trễ, mẹ không cần phải lo lắng."Mấy người Trần Nghiêm áp tiêu mãi chưa thấy trở về.Vẻ mặt Đường Uyển hiện lên sự lo lắng nói: "Đây là mùa đông kỳ lạ nhất trong hai mươi năm qua, cha ngươi bọn họ lần này lại là đi Bắc Lâm, nơi đó thường yêu thú xuất hiện quanh năm, bây giờ mùa này càng nguy hiểm hơn."Trần Mục nghe thấy vậy thì cũng có chút lo lắng, nhưng hắn vẫn an ủi: "Mẫu thân, gia gia bọn họ có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn có thể trở về bình an.""Mục nhi, ngươi ăn cơm trước đi." Đường Uyển không có tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, nàng ta không muốn lại để Trần Mục phải lo lắng theo.Hôm sau, Trần Mục gặp Trần Hạo và Trần Hi, hai người đều đang lo lắng cho đám người gia gia.Trên mặt Trần Hạo hiện lên vẻ lo lắng nói: "Ta nghe Tiết Dũng ở nhà bên cạnh nói, bọn họ nhìn thấy bóng dáng Yêu Lang ở ngoài thành, chúng có đôi mắt đỏ rực, giống như một chiếc đèn lồng đỏ vậy, hiện tại phủ thành chủ đã đóng cửa thành.""Theo lý thuyết thì gia gia và những người khác đã về đến nhà vào ngày hôm trước, chắc chắn là đã gặp phải phiền phức gì ở trên đường rồi." Trên mặt Trần Hi lộ rõ vẻ lo lắng, hốc mắt nàng ta ửng đỏ, chắc chắn là từng lén khóc.Trần Mục cũng cảm thấy không thích hợp, hắn ngửi được mùi máu tươi nồng đậm ở bên trong gió lạnh, xung quanh liên tục có yêu thú tụ tập.Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, yêu triều sắp tới."Ta đi mời tiên tử tỷ tỷ giúp một tay." Trần Mục cảm thấy gia gia và những người khác có khả năng là đã gặp phải nguy hiểm.Hắn vội vàng chạy tới trước cửa phòng của Triệu Phi Yên, Trần Hi và Trần Hạo theo sau mà tới.Trần Mục gõ cửa, cung kính nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta muốn xin ngươi giúp một chuyện."Trần Phi Yên mở cửa phòng, trên người vẫn mặc bộ quần áo bó sát màu tím, đôi giò thon dài như được điêu khắc từ tảng băng mà thành, mặt không chút máu, lạnh lùng nói: "Ta là tới bảo vệ ngươi, không phải đến làm nha hoàn cho Trần gia."Nàng ta biết vì sao mà Trần Mục tới.Trần Hi quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Triệu tiên tử, van cầu ngươi mau cứu đám người gia gia của ta đi, van cầu ngươi, sau này ngươi bảo ta làm cái gì cũng được."Trần hạo cũng quỳ theo dập đầu xuống.Hiện tại chỉ có Triệu Phi Yên mới có năng lực vượt qua gió tuyết tiến về Bắc Lâm để cứu viện."Tiên tử tỷ tỷ, gia gia của ta bọn họ rất có thể bị vây ở gần Bắc Lâm, chỉ cần ngươi cứu bọn họ, ta có thể đáp ứng ngươi bất kỳ yêu cầu gì." Trần Mục nói với ánh mắt kiên định.Triệu Phi Yên nói với vẻ lạnh băng trên khuôn mặt xinh xắn: "Mùa đông đến rồi, yêu triều có thể bộc phát vào bất cứ lúc nào, các ngươi còn không biết chính mình đang phải đối mặt là cái gì, Hắc Thạch thành cũng có thể thất thủ, các ngươi không lo lắng cho chính mình mà còn ngốc nghếch đi lo lắng cho bọn họ."Trần Mục không hiểu rõ ý tứ của Triệu Phi Yên, trước kia hắn chưa từng trải qua yêu triều lần nào.Trần Hi và Trần Hạo thẻ hiện vẻ hoảng sợ, bọn họ từng nghe nói về sự kinh khủng của yêu triều, những nơi yêu triều đi qua, sinh linh đồ thán, máu nhuộm ngàn dặm.Trần Mục nắm chặt nắm đấm, trịnh trọng nói: "Ta sẽ bảo vệ tốt mọi người, con xin tiên tử tỷ tỷ giúp người nhà của ta một chút, bọn họ càng cần ngươi hơn.""Ở trước mặt yêu triều, các ngươi chính là con kiến hôi, chỉ có ta mới có thể bảo vệ ngươi." Triệu Phi Yên cao ngạo mà nói.Trần Mục nắm chặt nắm đấm, "Được a, vậy tự ta đi tìm đám người gia gia."Nghe thấy vậy, Trần Hi và Trần Hạo vội vàng đứng lên ngăn cản, "Không được, Tiểu Mục, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi không thể rời khỏi Hắc Thạch thành."Triệu Phi Yên thấy dáng vẻ xung động của Trần Mục thì có chút buồn cười, nhưng lại có chút cảm động, lý trí nói cho nàng, hành động này không thể nghi ngờ là đi chịu chết."Cầm vò rượu tới."Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.Trong mắt Trần Mục lóe lên tia sáng, vui mừng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi là đồng ý?"Triệu Phi Yên trịnh trọng nói: "Ngươi tốt nhất đừng có mà chết ở Hắc Thạch thành, không phải vậy ta không cách nào bàn giao với sư tôn."Trần Mục nặng nề gật đầu, hắn vội vàng trở về chuẩn bị rượu mạnh cho Triệu Phi Yên, còn nói tin tức này cho Đường Uyển, để mẫu thân không phải lo lắng.Có Triệu Phi Yên hỗ trợ, đám người gia gia chắc chắn có thể vượt qua nguy cơ.Trước khi Triệu Phi Yên xuất phát, liên tục nhắc nhở Trần Mục phải chú ý an toàn, cái này không chỉ có là mệnh lệnh của Khương Phục Tiên mà còn có sự quan tâm đối với hắn.Triệu Phi Yên vừa tiến về phía Bắc Lâm.Tiếng cồng chiêng vang đã lên trong thành.Đó là tín hiệu của tập kết trong chiến tranh, phủ thành chủ triệu tập tráng hán toàn thành chuẩn bị thủ thành.Trước đó thợ săn mang về tin tức, có một đám yêu thú lớn đang lao thẳng về phía Hắc Thạch thành, tình huống nguy cấp.Mộ Đông Lưu hạ lệnh, tất cả nam tử là Kiếm Sư trở lên đều phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.Trần gia chỉ có mỗi Trần Mục là đạt tới yêu cầu, nhưng người nào sẽ để cho một đứa bé ba tuổi lên chiến trường, Mộ Đông Lưu bảo Trần Mục ở trong nhà cho thật tốt.Mộ Đông Lưu tới Trần phủ vốn là muốn mời Triệu Phi Yên tới giúp một tay thì lại biết được nàng ta vừa ròi đi, không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tổ chức bách tính ra thủ thành.Toàn thành đang tràn ngập trong bầu không khí khẩn trương.Trần Mục đột nhiên hiểu được ý tứ của Triệu Phi Yên, yêu triều đánh tới, nguy hiểm nhất không phải là ngoài thành mà là nhân khẩu dày đặc trong thành trấn.Ngoài thành thi thoảng truyền tới tiếng rống của yêu thú.Bách tính trong thành sớm đã là lòng người bàng hoàng.Đường Uyển ở trong phòng chăm sóc cho Trần Dĩnh, cả nhà đều nơm nớp lo sợ, chỉ có Trần Dĩnh là không buồn không lô, mỗi ngày ăn no thì ngủ, tỉnh rồi lại ăn.Loảng xoảng! Loảng xoảng!Đường Uyển nghe thấy trong viện có tiếng va chạm.Nàng ta ôm lấy Trần Dĩnh đi ra ngoài xem xét thì lại trông thấy Trần Mục đang đánh trọng kiếm, vội vàng dò hỏi: "Mục nhi, ngươi đang làm cái gì vậy?"Trần Mục cười trả lời: "Mẫu thân, ta mài trọng kiếm ra mũi nhọn, nếu như gặp phải nguy hiểm, ta cũng có thể bảo vệ mẹ và muội muội."Ánh mắt Đường Uyển lóe lên nước mắt, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Đứa bé ngoan."Đường Uyển vào nhà tìm ra thanh Linh kiếm mà Lộ trang chủ tặng kia, nàng ta giao Chiết Dực cho Trần Mục, hy vọng thanh kiếm này có thể bảo vệ hắn.Trần Mục nhận lấy Linh kiếm, Chiết Dực rất nhẹ, thân kiếm điêu khắc vũ văn, lưỡi kiếm mang theo hàn mang, đây là kiếm sắc bén nhất mà Trần Mục từng dùng qua.Chiết Dực không chỉ chém sắt như chém bùn mà còn có thể chứa đựng linh khí, cường hóa kiếm kỹ.Trần Mục vẫn đi mài trọng kiếm, trọng kiếm là vũ khí mà hắn dùng đã quen, rất thuận tay.Hắn đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu..