Suốt cả kỳ nghỉ tết dương lịch, Lạc Minh Tịch hiến dâng toàn bộ thời gian (dĩ nhiên trừ lúc ăn, ngủ và tắm ra) cho game.
Cô không chạy event New Year của Tam Giới Là Một, dù nghe nhóm Lâm Duệ bảo event này thú vị không kém gì event Christmas trước đó. Cô không màng đến việc top 2 chơi event hăng quá, đuổi cô sát nút, cứ mặc kệ đó mà đi đánh rank toàn quốc trên Island.
Hai ngày 30 và 31, cô bị kẹt ở top 55, vài ván chơi thua lại tụt xuống sau 60. Ban đầu cô không biết mình sai ở đâu, cô có cảm giác không chỉ nằm ở mỗi vấn đề muôn thuở của mình, bèn tìm video của streamer nổi tiếng và tuyển thủ chuyên nghiệp xem thử.
Vậy mà học hỏi được rất nhiều.
Càng xem, cô càng muốn được thỉnh giáo họ một lần, không cần đánh thắng, chỉ cần được đánh thôi.
Sau đó, cô cũng mày mò thêm những giải đấu nghiệp dư và chuyên nghiệp, học đòi quay lại ván chơi, nghiên cứu cẩn thận thiếu sót của mình.
Trình bắn súng đã được nâng lên một tẹo, đồng thời, cô cũng đã bình tĩnh hơn trước thế công của bên đối diện.
Thế nhưng thiếu sót lớn nhất của cô là gì, lý do chính khiến cô thua liên tục là sao, cô vẫn chưa phát hiện ra được.
Có lẽ cô cần giúp đỡ.
Nhưng trước hết, cô cần tìm cớ để buổi tối ra ngoài, hẹn hò đón năm mới cùng anh người yêu siêu đẹp trai của mình.
Cũng may là Lạc Minh Tường có việc đột xuất, không rõ là phòng ban nào lại bất cẩn, chọc sếp giận đến vậy. Lạc Minh Tịch để ý, dạo gần đây trong tập đoàn thường xuất hiện chuyện lạ. Vốn chỉ toàn mấy chuyện bé tí hin, hậu quả để lại lại không lường trước được.
Lạc Minh Tịch ngồi ở cầu thang, lặng lẽ nghe hết cuộc trò chuyện của anh trai hời với thư ký Hồ.
Sau khi họ rời khỏi, Lạc Minh Tịch đứng dậy, chạy về phòng, mở bàn tay nắm chặt của mình ra. Cô thất thần nhìn vào vết hằn đến gần như chảy máu trên lòng bàn tay, đáy lòng nổi lên một nỗi khủng hoảng.
Lý Minh Triết, gã ra tay sớm vậy sao?
Rõ ràng, mọi thứ đã thay đổi, Bạch Tuyết Mai cùng làm sẽ chỉ khiến cô xấu mặt và khó xử thôi, chứ không thể đẩy cô đến bước đường cùng này được.
Nếu cô ta dám làm như thế...
Vậy cô... Sẽ phản kháng chứ?
Khoan đã!
Cô vội chộp lấy điện thoại, mở danh sách bạn bè, gọi một cuộc cho Trương Tiểu Ngọc. Phải qua gần mười tiếng tút mới có người bắt máy, giọng Trương Tiểu Ngọc phát ra từ loa điện thoại, nghe qua còn có chút ngái ngủ.
Không đợi cô ấy mở lời trước, Lạc Minh Tịch đã vội nói: "Thỏ, lần trước cậu nói là, 'Trương Tiểu Ngọc' bảo cậu phải cẩn thận một người khác, mà cậu không nhớ là ai, đúng không?"
Trương Tiểu Ngọc mơ màng, đờ đẫn suy nghĩ mãi mới "ừm" một tiếng đầy mệt mỏi. Cô ấy ngáp một cái thật to, nói: "Người này không xuất hiện trong nguyên tác, tớ đảm bảo luôn."
Không xuất hiện? Cũng phải, nếu nhân vật đó có xuất hiện, vậy thì tác giả Trương Tiểu Ngọc phải biết rõ hơn ai hết.
Nghe vậy, Lạc Minh Tịch không xoắn xuýt về thân phận người này nữa, chỉ lo lắng nói: "Thỏ, giang hồ nguy cấp,
Lý Minh Triết ra tay với nhà tớ rồi!"
m thanh sột soạt vang vọng từ đầu kia điện thoại, Trương Tiểu Ngọc bật dậy từ trong chăn ấm nệm êm, gào vào điện thoại: "Nà ní!?"
"Kính mời huynh đài mau chóng kể rõ sự việc!"
Lạc Minh Tịch sắp xếp từ ngữ, cẩn thận kể lại những quan sát gần đây của mình. Bắt đầu từ ngày 29 cho tới hôm nay, là ngày 31. Chỉ khoảng ba ngày, cô đã tổng kết ra mười bốn sự kiện nhỏ nhặt mình nghe ngóng được.
Trương Tiểu Ngọc trầm tư, cẩn thận suy đoán: "Không phải Bạch Tuyết Mai đứng sau, thể luôn!"
Lạc Minh Tịch đồng tình: "Cho dù cô ta không thích tớ, thì cũng không có lý do chính đáng để hại tớ. Nhất định không phải cô ta."
"Lý Minh Triết này..."
"Dĩ nhiên gã có quen Bạch Tuyết Mai, nhưng hình như mối quan hệ chưa tới mức đó." Lạc Minh Tịch nói, cô nhớ lại tối hẹn hò ở quán net với Tề Hàn Vũ, trùng hợp bắt gặp cảnh Bạch Tuyết Mai nói chuyện với Lý Minh Triết.
Trương Tiểu Ngọc lẩm bấm gì đó, thình lình, cô đập tay vào thành giường, phấn khích bảo: "Bạn yêu ơi, Bạch Tuyết Mai chỉ là một con bù nhìn có vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi!"
Lạc Minh Tịch khó hiểu, như biết được suy nghĩ của cô, Trương Tiểu Ngọc cười khoái chí, ngả người năm xuống, vui vẻ nói: "Minh Tịch, trong nguyên tác, tớ đã bao giờ viết về tình cảm Lý Minh Triết dành cho Bạch Tuyết Mai chưa?"
Lạc Minh Tịch thảng thốt: "Chẳng lẽ...?"
Trương Tiểu Ngọc bật cười khanh khách, từ tốn giải thích: "Lý Minh Triết có phải là Tề Hàn Vũ đâu. Gã đó thông minh như thế, chịu hiến tình cảm, hi sinh hết mình cho nữ chính chắc. Nếu không phải có cái lợi gã cần, gã lười để ý người khác lắm."
Lạc Minh Tịch có phần khó chịu khi cô ấy so sánh hai người với nhau, song không tiện nói gì. Trò chuyện thêm đôi câu, cô cúp điện thoại, tự nhiên thấy nhẹ nhõm khó tả.
Có lẽ vì biết Bạch Tuyết Mai là một nhân tố không quá nguy hiểm.
Cũng có lẽ vì để giải quyết vấn đề này không quá khó khăn. Chỉ cần cô lựa lời, chắc hẳn anh trai hời sẽ tự hiểu ý mà chuẩn bị thôi.
Lạc Minh Tịch hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi đi mở tủ quần áo, lên đồ đi hẹn hò.
Ngày mùng một đầu năm.
Ngày nghỉ cuối cùng.
Lạc Minh Tịch dậy muộn, vừa mở mắt ra đã lên rank đánh đến chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Giữa trưa nghỉ ngơi hai tiếng, ba giờ chiều lại leo rank tiếp. Trận này đánh căng, vì đối thủ khá khó nhằn. Chẳng những nắm rõ vị trí của đồng đội bắn tỉa, còn phán đoán được cả hành động sau đó của Lạc Minh Tịch. Cô không khỏi hoài nghi đây là người chơi lâu năm, hoặc hơn thế nữa, một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tốc độ đánh của người này khá chậm, bù lại, anh ta rất nhạy bén, như tiên tri được cả đội của đối thủ tính làm gì tiếp theo vậy.
Lạc Minh Tịch quật ngã được một đối thủ, loot đồ của người đó, lục ra một khẩu súng ngắn. Tuy nghèo, nhưng có còn hơn không.
Cô điều khiển nhân vật núp vào sau một căn phòng, chốc chốc điều chỉnh góc nhìn kiểm tra bên ngoài. Đến khi đảm bảo an toàn, cô lại vội đổi chỗ trốn.
Cả đội chỉ còn mình cô sống. Các đồng đội khác đều hóá thành ma nhìn cô sinh tồn. Loa im phăng phắc, chắc tất cả đều đã tắt mic, căng thẳng quan sát từng hành động của cô.
"Pằng --" một tiếng, vị trí cô vừa nấp nay đã bị thủng một lỗ trên sàn. Lần đầu tiên Lạc Minh Tịch có cảm giác hốt hoảng, dù có là đi thi văn thì cũng không đến nỗi hoảng sợ thế này.
Cô lạnh sống lưng, nơm nơm chỉnh góc nhìn liên tục, sợ có người đang chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của mình.
Tiếng xé gió kéo dài, không kịp nghĩ ngợi nhiều, Lạc Minh Tịch nhanh thoăn thoắt né ra, bàn phím lạch cạch như sắp rơi hết các phím.
Như vậy vẫn chưa xong, lại thêm một phát súng ở bên còn lại, Lạc Minh Tịch kéo chuột, tay gõ bàn phím như điên, suýt nữa thì bị trúng.
Không còn thời gian để tìm vị trí của đối thủ nữa, cô chọn đại một hướng chạy. Bỗng, một viên đạn lao tới!
Màn hình chợt hiện lên thông báo tin nhắn mới, Lạc Minh Tịch nhấp vào xem thử, thấy có người kết bạn với mình.
WWW_PNG?
Có phải là WWW và PNG mà cô nghĩ tới không?
WWW là chiến đội thi đấu Island lâu năm, nhưng vì chia tay vài lão tướng đời đầu nên gần đây đang dần xuống dốc. Cả team giờ chỉ có thể dựa vào đội trưởng PNG mà ngồi vững ghế cuối bảng giải đấu chuyên nghiệp, hai năm liên tiếp chưa bị rớt hạng, nhưng cũng không lên hạng.
Trình độ trung bình của WWW tàm tạm, hơn streamer và người bình thường, kém so với mặt bằng chung của các chiến đội khác.
Tính ra, WWW không phải nơi nên đến.
Chẳng qua người gồng gánh chiến đội này lại là một huyền thoại.
PNG là một tay bắn tỉa thiên tài. Anh ta như có con mắt thứ ba, nhìn thấu mọi sự việc đang diễn ra ở bãi chiến trường trá hình kia. Khu vực rừng núi là thiên hạ của anh ấy, vùng biển hồ là bãi săn của anh ấy, gần như tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng từng bị anh ấy nã phát headshot một lần trong đời.
Rất nhiều chiến đội đưa ra lời mời cùng với đãi ngộ cao hiếm có cho PNG, đổi lại chỉ được cái lắc đầu đầy phũ phàng của anh ấy. Trong một buổi phỏng vấn nào đó, PNG đã thẳng thừng tuyên bố: "WWW là ngôi nhà thứ hai của tôi, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ rời đội."
Vì thế mà anh ấy bị chỉ trích rất lâu.
Rất ít người biết, khi cuộc đời anh ấy bước vào hoàn cảnh khốn cùng nhất, chính đội trưởng đầu tiên, người sáng lập ra WWW, đã vươn tay ra giúp đỡ.
Nên anh ấy quyết tâm bảo vệ WWW đến cùng.
Chỉ là thêm tầm chừng hai, ba năm nữa, PNG phải giải nghệ rồi. Đến lúc đó, WWW chắc chắn phải rời sàn đấu chuyên nghiệp, hoặc là vực lại vinh quang từ giải nghiệp dư, hoặc là giải tán. Dù là cái nào, cũng đều không phải chuyện tốt gì.
Lạc Minh Tịch thấy lạ, không hiểu sao tự nhiên PNG nhắn tin cho mình. Người headshot cô là CLONE01 cơ mà.
Y, headshot? Clone?
Acc clone của PNG đó hả???
Lạc Minh Tịch phấn khích, nơm nớp chấp nhận kết bạn với người nổi tiếng.
Một phút sau, ba tin nhắn được gửi tới. Người gửi là PNG. Lạc Minh Tịch nhận được bất ngờ đầu năm, vui vẻ nhảy cẫng lên, nhanh tay xem tin nhắn.
[WWW_PNG: Xin chào, Joey. Tôi là PNG, acc chính thức, không phải clone, không phải pha ke đâu nhé (ảnh chứng minh ở dưới). Nhân tiện thì tôi cũng là người cầm acc tên CLONE01. Tôi biết thế này có hơi đột ngột, nhưng tôi muốn kết bạn với Joey và chân thành đề nghị Joey gia nhập giới thể thao điện tử. Joey đánh rất hay, tuy vẫn có chút thiếu sót, song không đáng kể, những thứ này hoàn toàn có thể khắc phục được.)
[WWW_PNG: Nếu Joey không đồng ý cũng không sao, tôi tôn trọng ý kiến của Joey, chỉ mong Joey suy nghĩ thật cẩn thận rồi hằng trả lời tôi.)
[WWW_PNG: (hình ảnh) [hình ảnh) (hình ảnh)]
Hình đầu tiên là hình PNG chụp tự sướng. Ông tướng này không biết chụp hình, chụp mặt từ dưới lên, làm lu mờ hết vẻ thanh tú của mình, chỉ lộ ra một cái nọng đầy thịt. Ừ, người thật chắc luôn. Hình thứ hai là ảnh screenshot màn hình acc PNG, hình thứ ba là hình acc CLONE01.
PNG là một người thẳng tính, có gì nói ngay, đến cả mong muốn muốn cô gia nhập Esport cũng lớn đến mức Lạc Minh Tịch cảm nhận được qua màn hình máy tính.
Có điều, đúng như PNG nói, thế này có hơi đột ngột, làm cô hoài nghi anh ấy đang vờ vịt làm màu, mục đích chủ yếu là mời cô gia nhập WWW.
Lạc Minh Tịch lịch sự gõ tin nhắn trả lời:
(oey: Cảm ơn lời khen của anh PNG! Tôi rất hân hạnh được làm quen với anh! Thực ra, tôi đã có sẵn định hướng tham gia Esport, nhưng hiện tại tôi đang là học sinh cao trung, gia đình vẫn mong tôi hoàn thành việc học rồi mới tự do, thích làm gì thì làm, mong anh thông cảm cho.]
PNG trả lời rất nhanh, đầu tiên là bày tỏ sự mừng rỡ khi một tài năng tìm đúng con đường của nó, rồi phân tích những bất cập của giới thể thao điện tử ngày nay, tiện thể bla bla về điểm tốt của WWW.
Lạc Minh Tịch trả lời từng cái một. Không ngờ PNG lại là người hoạt ngôn trên mạng như thế, mỗi lúc nhận phỏng vấn, anh ấy đều tích chữ như vàng, như thể lời nói là thứ gì đó quý giá lắm vậy.
Cô vẫn chưa quen việc đại thần bắn tỉa PNG niềm nở với mình.
Cứ cảm giác có âm mưu nào đó đang ở quanh đây.
Thấy giờ cũng đã muộn, cô tạm biệt PNG, off game, đứng dậy đi lại quanh phòng.
Nhìn cái điện thoại nằm chỏng chơ trên giường, rung lắc không ngừng, Lạc Minh Tịch mệt mỏi cầm lên, đập vào mắt là một loạt thông báo từ đủ loại group và diễn đàn.
[Nhóm năm anh em siu nhơn)
[Rừng Duệ đây: @Joey đại tiểu thư, bà bị phốt kìa!!]
[Huy động cơn mưa: @Joey đại thần, bà bị phốt rồi!]
(Tui là đại từ nhân xưng: @Joey đại thần ơi, phốt siêu to luôn!!!]