Nữ chính Bạch Tuyết Mai có thể đơn thuần vô hại, nhưng cũng có thể lòng dạ khôn lường.
Con người trong ngoài hai mặt cũng không có chuyện lạ kỳ nào.
Cho tới những chương cuối, không biết vì cớ gì mà suy nghĩ nội tâm của nữ chính hầu như không được đề cập nhiều, cũng không mấy người đọc hiểu nhân vật này đã phát triển đến mức độ nào rồi.
Những chương cuối chỉ có những hành động trả thù lại tất cả của nữ chính. Nhân vật phụ tệ bạc đều có cái kết không quá tươi đẹp, người thân của họ cũng như vậy.
Vấn đề ở chỗ, thủ đoạn trả thù của nữ chính rất tàn bạo, cứ như bị hắc hóa vậy. Nam chính thì cũng có mặt đấy, nhưng dường như không được miêu tả kỹ biểu cảm lúc đó. Không biết cậu ta là hài lòng, là sợ hãi hay là thương xót đây.
Con người chưa bao giờ thắng được thứ như tiền bạc và quyền lực. Một khi có cả hai thì không mấy ai điều khiển được bản thân đi theo con đường tốt đẹp cả. Nguyên thân là một ví dụ.
Đã hứa với nam chính sẽ cho tất cả những gì nữ chính cần phải có, Lạc Minh Tịch cố gắng vẽ lại những dòng thời gian và sự kiện trong cuốn tiểu thuyết.
Trong một câu chuyện ngôn tình, thân thế của nam và nữ chính đều rất là "siêu toa khổng lồ". Câu chuyện cẩu huyết này cũng không phải ngoại lệ, chỉ là nó thuộc dạng những giây phút cuối cùng mới biết được nữ chính sinh ra trong một gia đình như thế nào.
Rất lớn, là một trong những đại gia tộc của thành phố S đó nha, ngang hàng với Hoàng gia, Lạc gia và Tề gia. Có thể nói đó là tứ đại gia tộc.
Lạm dụng mối quan hệ nhất định sẽ gặp được chủ nhân của gia đình đó, cái này với cô không khó. Chỉ cần có ADN là được.
Ế, đợi đã. Lạc Minh Tịch đột nhiên ngồi thẳng dậy xoa cằm, chẳng phải là đưa nữ chính về đó thì hầu hết mọi vấn đề đều được giải quyết hay sao. Ngon lành cành đào thế còn gì nữa.
Cái cần tìm chỉ có mỗi cái ADN của người đó là được rồi.
Hí hửng như vừa phát hiện ra mình thật thông minh, Lạc Minh Tịch lại vui vẻ lên máy tính chơi game.
Sáng hôm sau có tiết thể dục học chung cùng với lớp 1 và lớp 2. Đây chính là một cơ hội tốt để có được thứ đó.
Đứng trong hàng ngũ khởi động, Lạc Minh Tịch không ngừng liếc sang chỗ đứng của một người. Nhìn lâu đến mức mà Lâm Duệ ngay bên cạnh phải cau mày: "Lạc đại thần, hắn đẹp trai tới mức đó hả?"
Lạc Minh Tịch liếc xéo cậu một cái, không nói không rằng quay đi. Đợi đến lúc được phép hoạt động tự do rồi, Lạc Minh Tịch bá cổ bốn người bạn của mình.
"Không giấu gì mấy ông, tôi cần phải lấy một thứ."
Chu Đại Từ đẩy gọng kính lên cao hơn, sử dụng giọng điệu 'đã đoán ra rồi': "Có phải liên quan tới người ban nãy bà để ý tới không?"
"Đúng rồi, sao biết hay vậy?"
Chu Đại Từ nhếch miệng, vẻ mặt 'quả nhiên là vậy mà': "Bà nhìn chăm chú người ta quá. Nói, muốn chúng tôi làm gì?"
Đi thẳng vào vấn đề, Lạc Minh Tịch cực thích người hiểu chuyện, giơ ngón cái khen ngợi.
"Tôi muốn mấy ông dẫn tôi vào phòng thay đồ nam."
Bốn người trên mặt đều là biểu tình cái quái gì thế, không thể chấp nhận nổi mà nhìn Lạc Minh Tịch.
"Lạc đại thần, bà có biết xấu hổ không vậy?" theo đuổi người ta đâu cần phải vứt luôn cả sự trong trắng của mình như thế, Ngô Vinh cảm thán.
Lạc Minh Tịch cho đó là chuyện nên làm, không định bắt bẻ bọn họ, chỉ bắt buộc bọn họ phải dẫn cô tới phòng thay đồ nam. Bốn nam sinh thở dài bất lực, chỉ đành nghe theo.
Năm người lén lút tách ra khỏi nhóm học sinh, hướng phòng thay đồ mà tới. Để đảm bảo không dễ bị phát hiện, bốn người bọn Lâm Duệ quyết định sẽ đứng ngoài canh chừng, còn Lạc Minh Tịch vào làm việc cô nên làm.
Lạc Minh Tịch thành công đi vào được phòng thay đồ của nam sinh, ngó nghiêng từng tủ đồ tìm tên. Cô vốn nghĩ học sinh đều ở ngoài hết rồi, không có ai trong này cả nên rất bình thản đi tìm.
Như trong một phép tính sẽ xảy ra sai số, trong một lần bày kế sẽ xuất hiện điều không lường trước được, vì vậy Lạc Minh Tịch không thể tự trách bản thân không tính được đang có người ở trong này.
Tề Hàn Vũ thường xuyên trốn tiết thể dục. Vừa phiền lại dễ bị lôi kéo đi đánh bóng, mà cậu thì không có mấy hứng thú muốn chơi. Nhất là mỗi khi chơi đều sẽ có nữ sinh nhìn, lại hôm sau có hẳn mấy người tới đưa cho cậu thư tình.
Đang ngủ bị gọi ra thì thật sự rất phiền đấy được chứ.
Cho nên Tề Hàn Vũ là đang ở phòng thay đồ chơi điện thoại. Nguyên nhân cậu ở đây mà không phải ở vườn là vì trong này ấm, mà ngoài kia lạnh.
Cậu nghe tiếng có người đẩy cử đi vào, nghĩ hẳn là có tên nào đó chơi mệt rồi thì vào thay đồ, mặc kệ không lên tiếng.
Khi thấy có bóng người kéo dài trên mặt đất, Tề Hàn Vũ mắt dời điển thoại ngước lên nhìn.
Sao lại là nữ? Lại còn là Lạc Minh Tịch nữa chứ?
"Sao cô lại ở đây?" cậu nhíu mày hỏi, trong giọng nói có chút ghét bỏ.
Lạc Minh Tịch lơ đễnh đảo mắt đi chỗ khác, cô quá ngại việc phải đối mặt với Tề Hàn Vũ ở một nơi như thế này. Cô gượng ép bản thân đáp lại: "Thì... tìm đồ thôi."
Hai người rơi vào trầm mặc, Tề Hàn Vũ không muốn biết đồ gì khiến cô lại phải vào tận đây như này, Lạc Minh Tịch không muốn nói cho cậu biết về đồ mình muốn tìm.
Bên ngoài bỗng nhiên có âm thanh của một số lượng khá đông nam sinh, Lạc Minh Tịch bắt đầu hơi hoảng. Lại xảy ra biến số gì rồi.
Cô ngó đông ngó tây kiếm chỗ để nấp, không ngờ Tề Hàn Vũ lại bắt lấy cổ tay cô kéo cô vào một trong những gian buồng tắm, đóng cửa lại. Phòng thay đồ có tám cái gian buồng tắm, mỗi cái đều được thiết kế có cửa cao từ đầu tới chân, hoàn toàn thích hợp để trú ẩn. Nếu như thắc mắc tại sao phòng thay đồ chung lại có cửa được thiết kế như thế thì phiền đi hỏi lãnh đạo trường xem có ủng hộ LGBT không, nếu người ta đáp là không thì hiểu rồi đấy.
Quay lại với vấn đề chính, Lạc Minh Tịch đang bị áp trên tường bởi Tề Hàn Vũ, ngay tại trong cái không gian chật hẹp này.
Với khoảng cách ngắn ngủi chưa tới 30 cm, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được độ ấm từ hơi thở của thiếu niên. Điều này làm cô có chút không tự chủ mà đỏ mặt cố gắng nhìn đi chỗ khác. Cơ thể của Tề Hàn Vũ có cao to hơn cô một ít, nhìn từ ngoài vào trông như cậu đang bao bọc lấy cô vậy.
Phát hiện cô hơi mất tự nhiên, Tề Hàn Vũ đưa cái điện thoại đang cầm trên tay cho cô: "Chơi hộ."
Tề Hàn Vũ cứ cho Lạc Minh Tịch có cái điện thoại để chơi thì sẽ bình tĩnh hơn một chút. Nhưng cậu chắc hẳn sai rồi. Đại thần cái gì đâu, tay của Lạc Minh Tịch cứ luống cuống điều khiển nhân vật trên màn hình. Nhìn cách cô chơi như này, anh có hơi cau mày.
Lạc Minh Tịch hoàn toàn loạn từ trong ra ngoài, từ não tới chân, từ tim ra mặt. Cô không tự chủ được mà cứ đánh lung ta lung tung.
"Khiếp, người tao hôi quá, nó dùng cái nước gì thế không biết."
"Không thắc mắc nhiều, mày tắm nhanh còn lên gặp giáo viên."
Đoạn hội thoại của hai nam sinh đột nhiên vang lên, Lạc Minh Tịch lấy lại được lý trí. Cái đoạn hội thoại rất quen thuộc, nó từng ở trong nguyên tác có nhắc qua rồi.
Có một người rất thích Bạch Ngân Hạnh, muốn lấy lòng cô ta nên định tát nước bẩn vào Bạch Tuyết Mai - người mà Bạch Ngân Hạnh cực ghét. Không ngờ giữa đường nhảy ra một nam sinh đang trêu bạn bị đuổi, hứng thay cho Bạch Tuyết Mai.
Đối thoại của hai người đó cho hay, chắc chắn sự kiện trên vừa diễn ra. Lạc Minh Tịch biết sẽ có nhưng kệ, vì dù sao Bạch Tuyết Mai cũng sẽ ổn thôi, lại quên mất họ sẽ vào phòng thay đồ nam giữa chừng.
Lạc Minh Tịch muốn vỗ vào đầu mình mấy cái, vì muốn nhanh chóng làm cho xong việc mà quên cái này quên cái nọ.
Tay nắm cửa bị vặn nhưng cánh cửa không có mở ra. Nam sinh hình như là người bị tạt nước bực bội: "Mẹ kiếp, buồng này có thằng đang dùng."
Nó đóng cửa mà không để ý à, với cả buồng nào cũng như nhau mà. Chẳng lẽ chú thích dùng cái buồng này thôi à.
"Thằng đang dùng là tao." Tề Hàn Vũ nghe câu nói của nam sinh nọ, cảm thấy không thoải mái gì. Nơi này bao nhiêu buồng không mở, lại mở đúng chỗ này, thành ra mất thêm ít thời gian.
Cậu không so đo cái khoảng thời gian ngắn ngủi đó, chỉ là thấy không ổn bởi giữa cậu và Lạc Minh Tịch có cái gì đó kỳ quặc khi đứng sát vào nhau ở cái buồng này.
Nam sinh nhận ra giọng của cậu, hoảng sợ ngắc ngứ: "Hóa ra là anh Tề ạ? Em... em làm phiền rồi ạ."
Sau đó gã đi sang buồng bên cạnh mở cửa, mở vòi mà tắm rửa. Tiếng nước chảy rào rào cùng với việc đang ở buồng tắm cho nam sinh khiến cho đầu óc của Lạc Minh Tịch hiện tại không được trong sáng cho lắm.
Tự nhủ bản thân phải sống thật lành mạnh vào, nhưng cái đầu cứ quay sang buồng bên cạnh liên tưởng mấy thứ đâu đâu.
Tề Hàn Vũ như biết được cô đang nghĩ gì, dùng hai tay ôm lấy mặt cô quay lại để cô đối diện thẳng với mình. Cậu không được tự nhiên nói: "Đừng nghĩ linh tinh, nhìn thẳng tôi này."
Bên tai Lạc Minh Tịch hiện giờ chỉ có tiếng tim của chính mình đang đập loạn nhịp. Mặt cô đỏ tới tận mang tai, chính cô còn cảm thấy nơi này hình như đang nóng hơn thì phải. Cô nhìn lên gương mặt của Tề Hàn Vũ, ghi nhớ mọi đường nét trên gương mặt của cậu sâu trong tâm trí.
Trời ơi, cái nhan sắc này đúng là một tuyệt tác của nhân loại mà, không thua kém gì nam chính đâu chứ.
Tề Hàn Vũ cũng nhìn vào gương mặt của Lạc Minh Tịch. Cô gái tuy mười bảy tuổi nhưng trong đôi mắt lại đều là sự ngây ngô của trẻ nhỏ. Đôi môi hồng không hề tô son, nhìn qua thì liền thấy nếu hôn xuống chắc hẳn sẽ thấy mềm mại lắm. Người cậu bỗng nhiên căng cứng bởi những gì mình vừa nghĩ, trong tâm cũng vừa thiếu mất một nhịp đập.
Để thoát khỏi những suy nghĩ đó của bản thân, cậu tìm một chủ đề hỏi: "Cô tới đây tìm cái gì?"
Giọng cậu hơi khàn, lời nói có chút không được bình tĩnh mà vội vàng, gấp gáp. Bản thân Lạc Minh Tịch cũng cuống lên, nói những gì mình đang nghĩ để chơ qua nhanh: "Tìm thân thế của Bạch Tuyết Mai, manh mối dẫn vào tận đây."
Manh mối? Manh mối gì mới được? Tề Hàn Vũ không mấy quan tâm đến vấn đề này, chỉ vào đầu mỗi cái tên Bạch Tuyết Mai. Cậu vẫn căng thẳng, tình cảm là mình dành cho Bạch Tuyết Mai, còn cơ thể lại đang ở đây mờ ám với Lạc Minh Tịch, cũng lại đang dần có vài thay đổi trong tâm. Cậu không biết mình đang bị làm sao mất rồi.
May mắn, tiếng nước chảy cuối cùng cũng đã ngừng lại, hai nam sinh cũng đã đi ra ngoài. Lúc này Tề Hàn Vũ mới thả lỏng ra, để cho Lạc Minh Tịch rời đi.
Lạc Minh Tịch chân này vướng chân nọ, chật vật với bản thân một lúc cuối cùng cũng ra được bên ngoài.
Hội Lâm Duệ thấy cô đi ra, mặt đỏ rần rần, đoán hẳn là do nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy của hai nam sinh kia, không nhịn được há hốc mồm khó mà tin nổi.
"Lạc đại thần, bà thật... Có sao không vậy?"
Vốn định nói thật không có liêm sỉ, nhưng nhìn lại Lạc Minh Tịch trông có vẻ không ổn lắm, nuốt lại lời vào miệng mà thay bằng lời hỏi thăm thôi.
Lạc Minh Tịch sờ sờ mặt mình, nong nóng. Cô cũng là con gái, nào có thể kể chuyện ban nãy đã trải qua những gì. Cô nghĩ bừa một cái lý do: "Là do bị cảm nắng đấy."
Lạc Minh Tịch xấu hổ vội đi, chỉ nói: "Đâu cần nắng mới cảm nắng được."
Bốn người đều là trực nam, không hiểu vì sao không cần nắng mới cảm nắng được cả. Không có nắng sao cảm được hay thế, hay là bị trúng gió nên đổ cho nắng chứ gì. Khổ, bị bệnh rồi nên lú đấy. Trong lòng bốn người bọn Lâm Duệ dậy nên một đợt sóng thương cảm.
Năm người lén lút tới rồi cũng lén lút nhanh chóng chạy mất. Ban nãy Tề Hàn Vũ không vội ra ngoài, đứng ở một chỗ nghe hết những gì nhóm bạn nói, không khỏi bật cười.
Cảm nắng? Với cậu hay với nam sinh nào đó kia? Dù là với ai cũng liền biết đây là chuyện khó tin rồi.
Cậu theo thói quen định lấy điện thoại trong túi quần, chợt nhận ra đã đưa máy cho Lạc Minh Tịch để cô tự giữ bình tĩnh rồi. Đến bây giờ thì của vẫn chưa về với người.
Của mình sẽ tự đi về mình thôi, Tề Hàn Vũ quyết định để Lạc Minh Tịch tự nhận ra mà đích thân đem đi trả cậu. Tự tiện cầm đồ của người ta mang về là một cái lỗi khá nhỏ, nhưng cậu lại muốn biết Lạc Minh Tịch định bù đắp cái lỗi nhỏ đó như thế nào đây.
Tề Hàn Vũ tâm trạng bỗng dưng thấy ổn hơn hẳn, cao hứng định về lớp học tiết tiếp theo, điều cậu hiếm khi mới làm một lần.