Bí Kíp Tỏ Tình Của Sinh Viên Kỹ Thuật

Chương 10



Hậu trường được trang trí bằng những bông hoa được mang đến từ cùng một thành phố, phong cách na ná như nhau, màu cam vàng nhạt cùng với màu lam lạnh làm màu chủ đạo, hoa hồng champagne kết hợp với hoa hướng dương, thêm vào cây đuôi chuột, trông rất tươi mát tràn đầy sức sống. Cố Tân Di cầm bó hoa nhìn xuyên qua màn sân khấu tìm kiếm chỗ ngồi vị trí trung tâm của Tần Trạm ở hàng thứ nhất ——

Đối tượng mà cô tặng hoa.

Giáo sư đại diện đang đứng trên đài phát biểu, đĩnh đạc mà nói, trên hội trường ánh sáng đều đã được tắt, chỉ vỏn vẹn có một ánh sáng đang chiếu vào trên người của ông, đó là một người đàn ông trung niên, mang mắt kính, khôn kéo và cơ trí.

Nhưng đại khái thiên tài giống như nhận vật lúc nào cũng làm người khác chú ý, ở nơi này lại âm thầm trong bóng tối, Tần Trạm vẫn như cũ rạng ngời rực rỡ, che giấu phong thái những nhân vật còn lại.

Cố Tân Di nương theo ánh mắt đen như mực sáng rọi của anh nhìn xem đĩa trái cây có quả quý nhỏ kia.

Cô mang giày cao gót đứng khoảng một tiếng, Tần Trạm căn bản không hứng thú động vào đĩa trái cây, không chỉ là thanh long đỏ au, chùm nho tím óng ánh như thế anh cũng không nếm thử, càng đừng nhắc tới quả quýt vừa chua vừa nhỏ kia cô từ bỏ kia.

Cô đã có một hồi bụng đói, điều này sẽ tiêu hao chất béo trong cơ thể, cô có cảm giác không cảm thấy đói nữa, nhưng Cố Tân Di hiện tại vẫn là vô cùng hối hận, chỉ muốn một lần nữa, cô nhất đinh sẽ không từ bỏ quả quýt nhỏ kia.

Cho dù vừa chua vừa nhỏ, nhưng quả quýt ấy cũng có thể lấp đầy dạ dày của cô!

Đại diện phát biểu xong, toàn trường vang lên một trận vỗ tay, Cố Tân Di được học tỷ Mẫn Mẫn nhắc nhở, khuôn mặt tươi cười, ôm bó hoa, dáng đi tao nhã, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

Các học giả giáo sư từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về các cô mỉm cười hòa ái.

Cố Tân Di ghi nhớ kỹ lời hứa một tuần cơm trưa của Kim Tam Béo, dùng hết khả năng mỉm cười rạng rỡ.

Ngày thường cô đã rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, khí chất lạnh lùng, hiện giờ mày vẽ môi son, tóc thắt bím lỏng lẻo nghiêng bên phải, nốt ruồi son đuôi lông mày giống như được tô điểm, hoa hồng champagne cùng với hướng dương nhã nhặn nằm trước ngực cô, không cười đã làm lay động lòng người, nở nụ cười thì lại khiến chấn động lòng người.

Nhưng Tần Trạm cơ hồ một chút cũng không bị vẻ đẹp mê hoặc, anh chẳng qua là chỉ nhàn nhạt quét mắt qua người đẹp một cái, liền cụp mắt xuống. không biết có phải hiểu quả ánh sáng của đèn mang lại ảo giác hay không, Cố Tân Di nhing thấy gò má trắng ngần của anh có một tầng màu đỏ nhạt.

Anh cứ cúi đầu như vậy, lông mi dày cứ đứng yên giữa không trung, bất động...

Bất động...

Cố Tân Di vẻ mặt ngơ ngẩn, cô nghĩ tới đủ loại phản ứng khi Tần giáo sư được tặng hoa, duy nhất lại không nghĩ tới chính là, anh căn bản không có một chút phản ứng.

Cái này có chút lúng túng a.

Tần Trạm không thèm chịu nể mặt, Kim Tam Béo ở một bên gấp đến độ chảy mồ hôi, cái cô gái khác dâng tặng hoa trong đội lễ nghi đã sớm cùng giáo sư trò chuyện vui vẻ, bắt tay gì đó càng là việc cần thiết trong hoàn cảnh này, nhưng Tần Trạm ngược lại, đờ đẫn đứng ở chỗ đó, như là đứng ở một thế giới an tĩnh khác, tiếng vỗ tay cùng náo nhiệt đều không liên quan đến anh.

Kim Tam Béo thật muốn đi lên dùng sức lắc lắc cái vị trẻ tuổi Tần giáo sư này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng ông không dám.

Đây là Tần giáo sư, hiện nay đang được học vuện quang điện cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa 'Pauli thế kỳ 21'.

Kim Tam Béo không có biện pháp nào, đứng một bên cố chấp đưa mắt ra hiệu cho Cố Tân Di, khiến cho mí mắt đều muốn rút gân.

Cố Tân Di cũng có chút cuống lên, nhiệm vụ này nếu như không thành, cô tổn thất không chỉ là một tuần lễ cơm trưa, nói không chừng cô sẽ trở thành 'Thành viên đoàn nghệ thuật Phong Mẫu Dơn bị xử tử'.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, từ trong cái đầu đang rối loạn rút ra được biện pháp không quá đáng tin cậy ——

"Ngài hôm nay thật đẹp trai." Cô thử khen ngợi Tần Trạm.

Cố Tân Di có ba lần cùng anh nói chuyện với nhau, hai lần đều hỏi đến vấn đề giống như vậy "Tôi đẹp không?", cô nghĩ anh đặc biệt để ý đến điểm này.

Ngựa chết trở thành ngựa sống ——

Tần Trạm giống như ngựa chết, thật sự đã sống lại này.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt lại không còn bình tĩnh nữa, lông mi rung rung kích động, đen như mực mang theo một chút tinh quang, giống như là có vòng xoáy đang cuồn cuộn.

Trên mặt anh chậm rãi nổi lên những rặng mây đỏ, xếp thành một hàng.

—— Đây không phải là hiệu ứng của ánh đèn mang tới, anh thật sự đang đỏ mặt!

Phát hiện sự thật này, Cố Tân Di có chút lúng túng 囧.

Vậy là, Tần giáo sư bị cô trêu chọc đến đỏ mặt? Không thể nào, chẳng qua là, chẳng qua là chỉ khen anh một câu thôi a. Anh, anh chung quy không phải vẫn luôn hỏi vấn đề này sao?

Kỹ năng trêu chọc của cô thật sự mãnh liệt như vậy sao? Cấp bậc nhân tài cao như vậy thế mà lại bị một câu nói của cô trêu chọc đến vậy rồi hả?

Lúc Cố Tân Di đang rầu rĩ, Tần Trạm cười một tiếng, day day huyệt thái dương, nói một tiếng không dễ nghe thấy "Ừ".

Anh chủ động nhận lấy bó hoa trong tay cô, một mực duy trì nụ cười.

Ấm áp, rất ôn hòa, như rất ngọt ngào, giống như bông hoa nhỏ trên một bãi cỏ tươi.

Tần Trạm quét sạch sự trầm mặc lúc ban đầu, ánh mắt sáng rựckhóa chặt trên người Cố Tân Di, Cố Tân Di cho rằng anh chắc hẳn rất thích câu khen ngợi kia, thích đến nổi cả người đều trở nên ——

Trở nên trẻ con.

Cố Tân Di rùng mình một cái, vì bản thân đã nảy ra một ý tưởng không thực tế không hay. Cô nhanh chóng học theo động tác vị học tỷ Mẫn Mẫn bên cạnh, hướng về phía Tần Trạm khom lưng, sau đó thấp giọng hỏi dò: "Giáo sư, em có thể có vinh dự cùng thầy bắt tay không?".

Các giáo sư khác đều cực kỳ chủ động chừa mặt mũi cho tiểu bối, chỉ có vị ông lớn này, nhất định phải cẩn thận hầu hạ.

Cố Tân Di chợt nghĩ vì muốn giữ anh lại mà khiến các vị bá bá bọn họ trong phòng thí nghiệm quốc gia quang điện một phen rơi nước mắt.

Tần Trạm rất phối hợp gật đầu, tay trái cong lại ôm bó hoa, tay phải vươn ra, nhưng giây tiếp theo, anh lại cuộn các ngón tay lại, không biết đang do dự điều gì.

Cố Tân Di thấp thỏm, mỉm cười với anh.

Lông mi của anh khẽ nhúc nhích, tầm mắt quét qua gương mặt cô, dừng lại trên bàn tay của cô.

Trắng nõn, thon dài, mềm mại.

"Muốn nắm ba mươi giây." Anh trịnh trọng mở miệng, "Ba mươi giây mới có thể."

⊙﹏⊙∥ Cố Tân Di khó mà tin được, thứ lỗi cho cô kiến thức nông cạn, đây là lần đầu tiên mới biết được bắt tay cũng có thời gian quy định.

Nhưng ba mươi giây, rốt cuộc là nhiều, hay là ít đây? Hản là ít a, cô liếc mắt sang bên cạnh nhìn Mẫn Mẫn học tỷ, kích động đến không chịu buông tay giáo sư già, thiếu điều muốn nhào tới ôm, xin chữ ký.

"Vâng vâng, cám ơn giáo sư." Cố Tân Di lại lần nữa đưa tay, lần này Tần Trạm bắt tay cô.

Ẩm ướt, ấm áp.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Cố Tân Di, trong tay anh tựa hồ có chút mồ hôi, đoán chừng nguyên nhân là mặc trang phục quá nóng.

Tay của anh rất lớn, thời điểm hai người nắm tay cơ hồ tay anh bao bọc cả bàn tay của cô.

Cố Tân Di yên lặng ở trong lòng đếm số, chỉ sợ nhiều hơn một giây sẽ khiến cho vị ông lớn này khó chịu.

....Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi.

Đã đến giờ!

Cô động động ngón tay, Tần Trạm lại không có buông ra.

Chẳng lẽ do cô tính quá nhanh rồi??

"Tôi còn chưa có bắt đầu đếm." Tần Trạm gõ xuống tay cô, tựa hồ có chút bất mãn, "Tôi bắt đầu đếm."

"....Được." Cố Tân Di cắn cắn môi, chỉ cảm thấy trên đầu có một đám quạ đen bay ngang qua.

Tần giáo sư đếm ba mươi giây hình như cực kỳ dài, cô cảm giác mình giữ nguyên cái tư thế đứng thẳng này quả thức muốn cứng ngắc.

Cô cảm nhận được dấu hiệu tay Tần Trạm có chút buông lỏng, có chút rút tay về.

"Còn chưa tới thời gian." Tần Trạm cầm tay cô, trong gionngj nói có chút ủy khuất, "Còn một giây, muốn nắm xong."

Cố Tân Di lại để cho anh cầm tay trong một giây đồng hồ...

Lúc anh thu tay về, Cố Tân Di cảm thấy được tay hơi bị ẩm ướt, không kịp suy nghĩ nhiều, cô cúi người hướng về Tần Trạm: "Cám ơn Tần giaos ưu."

Cô lại len lén nhìn qua quả quýt vừa chua vừa nhỏ kia, lại vừa hướng về phía Kim Tam Béo nhíu mày.

Kim Tam Béo tách hai ngón tay tròn trịa, dựng lên hình chữ V.

Trình tự các bước đều đã làm tốt, Cố Tân Di đang chờ để lui vào.

Tần Trạm day day huyệt thái dương, mím môi, lấy ra từ trong dĩa trái cây đem quả thanh long đỏ au, đưa tới trước mặt cô.

"Tần giáo sưu, đây là——" Cố Tân Di hai mắt mở to.

"Em muốn ăn, tặng cho em." Tần Trạm đem quả thanh long bỏ vào lòng bản tay cô.

Bất ngờ to lớn này suýt làm Cố Tân Di choáng váng, cô không tự chủ mà cầm lấy quà tặng của giáo sư, lại đem vấn đề kia ra ngoài: "Giáo sư, hôm nay thật sự là soái bạo*!"

*Đẹp trai đến tóe lửa.

Tần Trạm nhếch miệng, đáy mắt đều là ý cười: "Em cũng rất xinh đẹp."

Xinh đẹp đến tay chân tôi phải luống cuống.

Làm tôi cam tâm tình nguyện, thần hồn điên đảo. (chết mê chết mệt)

*

Mẫn Mẫn nhắc cô, Cố Tân Di lại cúi người một cái, hí ha hí hửng theo sát đội ngũ ôm quả thanh long quay về hậu trường.

Mặc dù khí chất của cô cùng quả thanh long không một chút hòa hợp, nhưng đối với Kim Tam Béo tất cả những thứ này xem ra vô cùng tốt đẹp.

Điều này có nghĩa là gì, điều này có nghĩa là gì! Đây là lời khẳng định của Tần giáo sư đối với sinh viên, Tần giáo sư cộng nhận quang điện bọn họ a! Tần giáo sư người thật tốt, cùng sinh viên bắt tay còn tặng hoa quả, quả thực bình dị gần gũi!

Kim Tam Béo cảm giác thành tựu đều tăng cao trong cơ thể chính mình, Cố Tân Di thế nhưng là trụ cột trong đoàn nghệ thuật Phong Mẫu Đơn của ông a, ông thật vất vả để lựa chọn ra nhân tài! Ông quyết định, phải phát triển thật tốt hạt giống này, tuyệt không thể buông tha!

Lúc Tam Béo hí ha hí hửng xoa xoa tay tiến vào hậu trường, Cố Tân Di đang nhìn quả thanh long lớn, suy nghĩ bây giờ có thể đem nó bỏ vào trong miệng luôn hay không.

Từ quả quýt vừa chua vừa nhỏ biến thành thanh long vừa lớn lại vừa ngọt, niềm hạnh phúc này không hề nhỏ, cô vứt sạch toàn bộ sự nghi ngờ đối với Tần Trạm, sự lúng túng khi bắt tay cũng đều biến thành sự sùng bái đối với giáo sư ——

Thời gian chính xác đến từng giây, đó mới là phương thức mở rộng của thiên tài Pauli a.

Kim Đạo càng nhìn cô gái này, càng cảm thấy mình nhặt được bảo bối, vẻ mặt đối với cô càng thêm ôn hòa, suy nghĩ bản thân làm một cố vấn, cần phải quan tâm đến sinh viên của mình, cười hỏi: "Cảm thấy hôm nay như thế nào?"

Ông so với Hai Mập đều cường tráng như nhau, người cao lớn một mét chín, lại cứ cười đến rút gân, tựa như Phật Di Lặc.

Cố Tân Di nghĩ nghĩ, lại thử thăm dò, hướng về phía Kim Tam Béo hát: "Hôm này là một ngày tốt lành, nghĩ thầm chuyện gì có thể thành, ngày mai là một ngày tốt lành..." (Lưu ý: từ Song Zuying <>)

Tam Béo hài lòng gật gù, trẻ nhỏ dễ dạy, nói: "Về sau cố gắng nhiều hơn nữa, hầu hạ Tần giáo sư thật tốt, có rất nhiều người vui mừng."

Cố Tân Di co rúm lại, sợ hãi nói: "Kim Đạo, em hát rong kiếm ăn tuyệt không bán thân..."

Kim Tam Béo: "..."

*

Bải phát biểu đã xong, cuối cùng là viện trưởng tổng kết lời phát biểu, Cố Tân Di nghiêng đầu nghe ngóng.

Trưởng khoa là một người đàn ông tuổi chừng năm mươi, mặc kiểu áo cũ Tôn Trung Sơn, ông cầm bài diễn thuyết, khi thì mạnh mẽ, khi thì bình ổn nói về tương lai đầy hứa hẹn đối với mấy trăm sinh viên.

Thị lực của cô vô cùng tốt, xa xa mà có thể nhìn thấy bài diễn thuyết trên bục, tất cả đều được tự viết tay bằng chữ hán, lại còn dùng bút màu đỏ sửa chữa, rất nhiều câu chữ được xem xét cẩn thận. Một bản tổng kết nhập học thật mỏng của vị trưởng khoa này, không biết ông đã bỏ ra mấy buổi tối tâm huyết.

Dưới bục các sinh viên lắng nghe một cách rất nghiêm túc, những lời trưởng khoa nói kỳ thật không khác mấy những lời sáo rỗng, nhưng lần này,, ông lại đem sự chân thật phơi bày trước mắt mọi người.

Trước khi vào trường, Cố Tân Di cũng giống như họ, hoàn toàn không biết gì về môn học quang điện tử này. Đó chỉ là hai từ Hán (对光) bình thường, nhưng lại là một ngành học vừa xa lại gần.

Bọn họ đối với quang điện tử hoặc nhiều hoặc ít sự phỏng đoán cùng với thấp thỏm không yên.

Sợ con đường phía trước mênh mông mịt mù, sợ ảo tưởng về tương lai, sợ trong nháy mắt phải hối hận.

Trưởng khoa vạch trần sự lo lắng của bọn họ, lại đem ví dụ về khả năng cùng cơ hội nêu lên.

Power point bắt đầu chiếu những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp các khóa trên của quang điện tử, rất nhiều cái tên họ đã từng nghe qua, khi đó lại lạ lẫm xa không thể chạm, mà bây giờ lại có một chút sắc thái quen thuộc.

Có phải những nhân vật truyền kỳ cũng đã từng bối rối khi phát biểu ở trên bục hay không?

Vậy có phải về sau bọn họ đều cũng có khả năng, có thể trở thành những nhân vật truyền kỳ như thế không?

Trưởng khoa không nói cho bọn họ biết đáp án, đem bài diễn thuyết gấp lại cẩn thận, bỏ vào túi, và bước xuống bục.

Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Cố Tan Di nhìn qua, Tần Trạm đang nghiêm túc vỗ tay, Lục giáo sư nghẩng đầu nói chuyện với anh, anh hơi hơi nghiêng tai lắng nghe, khe khẽ gật đầu.

Trong những khuôn mặt đang xúc động, anh lại yên tĩnh giống như hồ Baikal, tự trở thành một phong cảnh của riêng anh.

Anh đã là truyền kỳ.

Mong muốn mà không thể thành.

Cố Tân Di nhìn thấy bó hoa vẫn như cũ được anh ôm vững vàng trên cánh tay, hoa hướng dương cùng hoa hồng champagne dựa sát vào nhau, trong lòng cô sinh ra một tia buồn bã, nhưng lại tiêu tan trong nháy mắt.

【 Nhật ký tỏ tình 】:

Thật hồi hộp, cô ấy cười với tôi.

Đẹp như tế, tôi nhận thấy được trong cơ thể hormone trong tuyến thượng thận* đang không ngừng tăng lên, gần như vượt qua giới hạn.

Cô ấy còn khen tôi đẹp trai, tôi càng ngày càng hồi hộp, trên tay tiết ra thật nhiều mồ hôi.

Hôm nay là một ngày thuận lợi nhất từ khi gặp nhau tới nay, cô ấy để tôi cầm tay cô ấy.

Tôi tham lam đến ba mươi giây, nhiệt độ trong lòng bàn tay của cô ấy là 37,2 độ, nhịp tim mỗi phút tầm 120 lần.

Không có bất kỳ hàm số nào có thể biểu đạt được khoảnh khắc tuyệt vời này.

Ừm, so với quả thanh long, tôi càng muốn đem tôi cho cô ấy ăn.