23. Tư thế hắn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, từng nét từng nét viết tên Tinh Hòa.
Editor: bevitlangthang
Hai người chỉ làm một lần, nhưng cũng đã làm Tinh Hòa không chịu nổi.
Xong việc bắt đầu rửa sạch, Du Hoài Hà lấy khăn giấy lau phía dưới ướt đẫm nước dâm cùng tinh dịch hắn bắn ngay bắp đùi của Tinh Hòa.
Tinh Hòa banh chân mặc hắn xử lý, cậu chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi. Miệng *** bị ** đến đỏ tươi, cao trào vừa qua đi, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng đủ khiến nó run rẩy. Cậu chớp chớp mắt, phát hiện khuôn mặt khi làm điều này của Du Hoài Hà cực kỳ nghiêm túc. Cậu không muốn phá tan nó, nhưng vẫn rất muốn hỏi: "Lúc đang trong kỳ nghỉ... Tin nhắn tớ nhắn cho cậu, cậu đều nhận được sao?"
"Ừ."
"Vậy, cậu đi đâu?" Không phải nói có thể gặp nhau sao?
Động tác trên tay Du Hoài Hà hơi dừng lại một chút, hắn vo cục khăn giấy ném vào thùng rác bên cạnh. Tinh Hòa mặc quần xong xuôi, bắt lấy ống tay áo của hắn, cậu sợ Du Hoài Hà tức giận: "Nếu cậu không muốn nói, cũng không sao."
"Đi trại mùa đông Olympic Toán." Du Hoài Hà không có ý gì là không muốn nói.
Hôm đó trước khi nghỉ đông chủ nhiệm lớp gọi hắn vào văn phòng, chủ nhiệm xin cho hắn tờ đăng ký tham gia trại mùa đông Olympic Toán dành cho học sinh trung học cả nước, bao gồm cả huấn luyện và thi đấu suốt kỳ nghỉ đông, cô nói hắn có thể đi thử xem. Sau đó Tinh Hòa hỏi hắn kỳ nghỉ đông có thể gặp nhau không, Du Hoài Hà nói có thể, dù sao vốn dĩ hắn cũng không muốn đi cái đó lắm.
Sau đó không biết vì sao tờ đăng ký bị Du Bá Xuyên, ba hắn phát hiện. Từ trước đến giờ Du Hoài Hà không thể nào đối diện với ba hắn, bọn họ không thể nào hoà hợp, Du Bá Xuyên luôn bận rộn ở công ty, ở nhà ít khi chạm mặt nhau, nhưng mỗi lần chạm mặt bọn họ cũng chưa nói câu nào nghe lọt tai đối phương. Ai ngờ đâu Du Bá Xuyên quản thúc hắn chặt chẽ, đối với Du Hoài Hà lúc nào cũng yêu cầu cao, giống như một ngọn núi lớn ép hắn không thở nổi. Thành tích học tập của Du Hoài Hà rất tốt, đạt được yêu cầu của Du Bá Xuyên, nhưng Du Hoài Hà chưa từng cảm nhận được sự vui vẻ đó.
Hắn không muốn đi, Du Bá Xuyên ép hắn phải đi, dùng quan hệ đưa hắn vào đó, chẳng sợ thời gian tham gia đã quá hạn. Điện thoại bị tịch thu, chỉ có ngày đó về nhà ăn Tết, sau khi khởi động máy liền xuất hiện rất nhiều tin nhắn Tinh Hoà gửi tới.
Du Hoài Hà không qua lại đặc biệt với người bạn nào cả, ngoại trừ Tinh Hòa.
Nhưng Tinh Hòa cũng được xem là một mối quan hệ bạn bè sao. Lần đầu tiên Du Hoài Hà cảm thấy mối quan hệ giữa một người lại khó có thể hình dung như vậy, đề toán chưa bao giờ khó giải đến thế. Nhưng hắn sẽ nhớ về Tinh Hòa, nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười e thẹn của cậu, còn có cơ thể không giống người thường nữa. Chắc là trong Tết Tinh Hòa ăn hơi nhiều một chút, sờ vào có thể thấy cậu đã mập lên hai ký. Du Hoài Hà cảm thấy mặc dù Tinh Hòa sống trong một gia đình có mẹ tái hôn, nhưng hình như cậu so với mình còn hạnh phúc hơn.
Bởi vì tình yêu sẽ lây nhiễm. Tinh Hòa biết yêu, mới có thể lây qua cho mình.
Vì cái gì mà nói đó là tình yêu, bởi vì vào khoảnh khắc khi hai chiếc điện thoại kết nối với nhau, Tinh Hòa nói cho hắn biết. Chuyện này cũng có gì lạ đâu, suy nghĩ của Tinh Hòa rất dễ đoán. Vào đêm mưa ngày ấy, mặc dù bọn họ chưa từng nói chuyện qua lại trước đó, nhưng Du Hoài Hà cũng có thể cảm nhận được Tinh Hoà lén gói gém sự quan tâm của cậu dành cho hắn.
Du Hoài Hà nói: "Thật xin lỗi Tinh Hòa, không thể cùng cậu đi xem phim."
Tinh Hòa nói không sao.
Du Hoài Hà không hề suy nghĩ gì nữa, bọn họ cùng nhau đi về lớp.
Trên đường đi hình như tâm trạng của Tinh Hòa rất tốt, bờ môi hơi nhấp. Cậu nghĩ không phải Du Hoài Hà cố tình không đến điểm hẹn, bởi vì hắn bận học, dù sao cuộc thi vẫn quan trọng hơn.
"Sao hai người đến trễ vậy."
Khi Du Hoài Hà và Tinh Hòa trở về thì sách mới đã phát xong rồi, trong phòng học náo nhiệt giống như không phải giờ tự học, lớp trưởng ngồi hàng trước hỏi Du Hoài Hà xong, sau đó mới phát hiện gương mặt Tinh Hòa có chút hồng, giống như vừa mới chạy đường dài xong, không nhịn được mà hỏi: "Chạy tới hả?"
Tinh Hòa ngu ngơ 'ừ' một tiếng, sau đó liền gật đầu vài cái, thoạt nhìn không giống như đang nói dối. Lúc vào chỗ ngồi bắp đùi còn có chút run, khi ngồi xuống băng ghế cậu mới cảm nhận được điều đó.
Cậu nằm bò một lát, bụng có hơi đau, dọc đường đi cậu không dám nói. Du Hoài Hà lạnh nhạt viết tên lên sách mới, giống như người vừa mới thô bạo ** cậu đến phát khóc không phải là hắn.
Tinh Hòa lấy tay che bụng nhỏ lại, không nói chuyện. Sau một lát Du Hoài Hà duỗi tay lại lấy sách cậu ra, ở trên trang bìa viết tên Tinh Hòa.
Tay Du Hoài Hà rất đẹp, chữ viết cũng rất đẹp. Tư thế hắn ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, từng nét từng nét viết tên Tinh Hòa.
"Cảm ơn," Tinh Hòa cực kỳ thích, cậu lấy sách lại nhìn hồi lâu, rồi khen hắn, "Cậu viết chữ đẹp quá."
Trong phòng học ồn ào, cậu nhỏ giọng nói thêm: "Cậu cũng đẹp."
-
Khai giảng không bao lâu liền bắt đầu phải quét dọn sân trường. Học kỳ 1 là lớp 12, học kỳ này là tới lớp 11, mỗi lớp đều phải thay phiên nhau quét một lần, suốt một tuần.
Lớp một và lớp hai ít người, nên được phân quét dọn cùng nhau một khu vực.
Giờ tự học qua đi một lúc, chủ nhiệm lớp tiến vào bảo mọi người đi lầu một lấy đồ dọn dẹp. Hôm qua đi học chỉ chia nhóm và chia khu vực quét dọn. Tinh Hòa không cùng nhóm với Du Hoài Hà, cậu cùng nhóm với Lê Hiểu Mạn và hai bạn khác.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Khi xuống lầu Lê Hiểu Mạn chạy tới đi bộ cùng Tinh Hòa, nói chuyện với cậu.
Phòng dụng cụ hơi nhỏ, học sinh đồng loạt bu lại đây có hơi chật, Tinh Hòa đứng ở ngoài chờ người bên trong đi ra ngoài bớt.
"Cây này cho cậu nè." Chổi ở bên trong không cùng kích cỡ giống nhau, Lê Hiểu Mạn chui vào chọn một cây nhìn cũng được lấy dùm cậu.
"Cảm ơn." Tinh Hòa nhận lấy, lúc quay đầu lại thì thấy sườn mặt Du Hoài Hà khi hắn hơi cúi đầu.
Mỗi năm theo định kỳ trường học sẽ quét dọn lại một lần, thật ra cũng không dơ lắm, mùa đông lá rụng nhiều, học kỳ trước đã quét dọn một lần, sau kỳ nghỉ nó bắt đầu nhiều lại. Mặt đường có vài vũng nước, còn có vài rác nhỏ dưới dất nên hơi phiền phức.
Tinh Hòa quét lá rụng trên bãi cỏ rồi gom lại dưới tàng cây.
Cách đó không xa là quảng trường nhỏ nơi Du Hoài Hà và tổ hắn phụ trách quét dọn. Tinh Hòa nhìn một hồi, không thấy hắn đâu hết, không biết đã đi đâu rồi. Ngược lại cậu nhìn thấy Tần Duyệt Duyệt ở lớp khác, sau đó cậu không nhìn tiếp nữa.
"Mày tên là Tinh Hòa?"
Tinh Hòa ngẩng đầu, người đang đứng trước mặt cao hơn cậu, nhìn hắn cũng biết là người không dễ chọc, cậu hoàn toàn không quen biết. Tinh Hoà gật đầu.
"Bê đê?" Khi Tạ Minh Diệc hỏi lời này xong hắn liền nhướng mày, giống như đang xem trò hay.
Lòng Tinh Hòa thoắt cái vọt lên, lui về sau một bước.
"Mày trốn cái gì?" Tạ Minh Diệc đi về phía trước, bắt lấy cổ tay cậu không cho cậu đi, giọng điệu không hề dễ chịu, "Không nói lời nào vậy thì đúng rồi."
"Cậu có bệnh à..."
"Mẹ nó," Tạ Minh Diệc tức giận chà giày trên đất, đẩy Tinh Hòa một cái, mặt mày hung tợn nói, "Giữ miệng mồm sạch sẽ chút đi, thằng biến thái."
Sau đó lấy chân đá bay đống rác Tinh Hòa vừa mới gom lại, "Quét lại đi."
Lê Hiểu Mạn nhanh chóng xuất hiện, cô cực kỳ nghĩa khí đứng trước mặt Tinh Hòa chắn phía trước cậu, đứng đối diện Tạ Minh Diệc: "Gì đây? Khi dễ đàn em à?"
Tạ Minh Diệc nói "Thích" xong, liền đi.
"Thằng điên này, ngang ngược cái gì đó," Lê Hiểu Mạn mắng một câu, cô giúp Tinh Hòa quét dọn đống rác bị đá bay, vừa quét vừa mắng, "Cậu làm gì mà chọc hắn vậy?"
Tinh Hòa không thể hiểu được, cậu còn chưa hoàn hồn lại: "... Tớ không biết. Hắn là ai vậy?"
"À... Hắn hả, là người mỗi ngày đều được dán trên bảng thông báo kỷ luật của trường đó, tên là Tạ Minh Diệc, thiếu điều bị thôi học, lớp 12 rồi còn gây chuyện khắp nơi."
Tinh Hòa nghe xong, cậu gom rác lại xong xuôi. Lê Hiểu Mạn giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cô nhìn thoáng qua hướng bên kia, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng rời đi của Tần Duyệt Duyệt.
Cô nhíu mày.
"Đi thôi, vậy được rồi."
Hai người bọn họ đi tìm hai người khác, cùng nhau về lớp, cách tiết tiếp theo còn mấy phút, không có việc gì phải vội, bọn họ để dụng cụ trong phòng xong liền lên lầu, Du Hoài Hà xuất hiện ở đằng sau đám người, hắn đi nhanh vài bước, đến bên cạnh Tinh Hòa.
Lê Hiểu Mạn đẩy Tinh Hòa về phía bên cạnh một chút, còn mình thì chen vào giữa hai người. Bầu không khí kỳ quái bao trùm cả ba người khi đi lên lầu.
Khi vào phòng học, Lê Hiểu Mạn kéo Tinh Hòa sang một bên, thấp giọng nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Cậu cách xa Du Hoài Hà một chút."
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã nhắn lại cho tôi! Mặc dù chưa phục hồi hẳn nhưng tôi rất vui vẻ! Còn có những lời khen về tên của tiểu Du dễ thương nhà chúng ta nghe thật hay ha ha ha. Thật ra tôi cũng rất thích tên đó XD