Rồi Bùi Bảo Hân đứng lên, cầm theo balô đi ra cửa. Mới đi được hai bước chân đã bị giọng nói của người kia kéo lại: - Khi tất cả kết thúc, em sẽ theo anh rời khỏi đây chứ?
Con bé không chút đắn đo trả lời:
- Được thôi.
" Nếu khi đó em còn sống."
Câu đó chàng trai kia vĩnh viễn không nghe thấy được, giống như bí mật của nó, anh vĩnh viễn không hiểu rõ.
***
Biệt thự Song Long.
2h sáng.
Tầng 2.
Lãnh Minh Quân căng mắt chăm chú vào màn hình máy tính. Những dòng chữ số phức tạp không ngừng nhảy múa nơi đáy mắt anh. Hai bàn tay liên tục gõ bàn phím. Anh đang phá khoá để xâm nhập vào máy tính chủ sở cảnh sát lấy tư liệu mật.
Không uổng phí ba năm học cùng kinh nghiệm của một hacker, Minh Quân nhanh chóng tiếp cận được kho dữ liệu kia.
Tài liệu anh muốn lấy là một vụ án 12 năm về trước tại thành phố này. Vụ án liên quan tới diễn viên Hoàng Kỳ Lam xinh đẹp, khiến bao người si mê một thời.
Xong xuôi mọi việc đã là 5 giờ sáng, Lãnh Minh Quân ngồi trầm ngâm suy nghĩ bên cửa sổ.
Mớ rắc rối cứ luẩn quẩn xung quanh anh.
*
Tài liệu mật liên quan tới cô diễn viên xinh đẹp kia đến phần điều tra về người cuối cùng gặp cô ta, tổng giám đốc công ty giải trí Trần Bá Sơn thì bị bỏ dở. Vụ án cũng bị xếp vào một bên với lý do, không tìm ra manh mối. Trùng hợp là tất cả camera trên hành lang vào thời điểm ấy đều gặp trục trặc không ghi lại thêm gì khác.
Lãnh Minh Quân không suy đoán thêm được điều gì từ mớ hồ sơ này, chỉ có điều khiến hanh chú ý đó là cô diễn viên ấy họ Hoàng. Ở thành phố này chỉ có một gia đình duy nhất họ Hoàng nhưng theo anh biết thì dòng họ này chỉ kinh doanh bất động sản, cùng vài nhà hàng lớn trên cả nước. Con cháu họ Hoàng từ nhỏ đã được hướng theo ngành quản trị kinh doanh, ra trường đều ngồi vào vị trí chủ chốt trong tập đoàn Hoàng thị, không có bất kỳ ai làm trong ngành giải trí.
Suy nghĩ đi vào lối mòn, Minh Quân buông tập tài liệu đi vào phòng tắm, vặn vòi sen xả nước.
***
Bệnh viện.
9h sáng.
Trong căn phòng tĩnh lặng phát ra những tiếng tít tít đều đặn. Trong không gian lan toả một mùi sát trùng ngai ngái hoà cùng mùi hoa hải đường bay vào từ cửa sổ.
Ánh nắng hiếm hoi mấy ngày qua lăn tăn trên khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông bệnh tật. Ông ấy sống trong im lặng đã mười mấy năm, vì một vụ tai nạn dàn xếp, bởi một người ông chưa từng ngờ tới.
Cô gái nhỏ bên giường, đôi mắt đượm buồn nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của ba.
Con bé rất nhớ những lúc ba bế nó, nhấc bổng nó lên xoay vài vòng trên không trung, lúc ấy đôi tay ba thật rắn chắc biết bao.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay ông ấy, rồi thêm nhiều hơn, nhiều thêm nữa. Con bé nấc lên từng tiếng xé lòng:
- Ba đã bao giờ hối hận vì lấy mẹ con chưa?
Không có câu trả lời nào hết, cũng chẳng ai trả lời nó. Không gian chỉ có tiếng động phát ra từ máy đo nhịp tim cùng tiếng nức nở của Bùi Bảo Hân, giống như tiếng oán thán, tiếng trách móc.
- Con chưa bao giờ hối hận hết, chưa bao giờ. Ba sẽ tha thứ cho con đúng không? Tha thứ cho những điều mà con sắp làm đúng không?