Bí Mật Của Naoko

Chương 31



VỀ ĐẾN NHÀ, HIRASUKE MỞ CỬA THÌ NGỬI THẤY mùi cà ri. Lâu lắm mới có món này. Naoko chẳng mấy khi nấu cà ri. Sau vụ tai nạn thì lại càng không.

Hirasuke đi qua phòng khách, ngó vào bếp. Naoko đứng trước bếp, tay đang khuấy một cái nồi to. Nàng mặc tạp dề màu trắng.

“Xin chào.” Nàng nói, tay vẫn không ngừng khuấy. “Lâu lắm mới có món cà ri nhỉ.” Hirasuke khịt khịt mũi. “Em nấu bây giờ, sáng mai là Monami có cà ri ăn. Con sẽ vui lắm.”

Ngay lập tức, mặt Naoko tỏ vẻ dỗi hờn, mắt chớp liên tục. Hirasuke không hiểu được cử chỉ đó có ý nghĩa gì. “Này...” Gã lên tiếng. “Monami hả?”

“Vâng.” Cô bé hất hàm. “Xin lỗi bố, không phải mẹ đâu.”

“Thế hôm nay con chưa đi ngủ à?”

“Vâng, hôm nay con chẳng thấy buồn ngủ gì... Chơi không thì không được nên con ra cửa hàng tiện lợi mua đồ về nấu cà ri.”

“Ra thế!”

“Bố không thích cà ri à?”

“Đâu có. Bố thích mà.”

Hirasuke lên tầng hai. Gã thay bộ đồ nỉ vẫn mặc mọi khi. Gã thấy lòng nặng trĩu. Gã hiểu tại sao lại thế. Nhưng gã cũng hiểu, gã mà nghĩ đến nữa thì lại càng thấy nặng nề hơn nên cố xua đi ý nghĩa đó.

Vừa xem chương trình ca nhạc trên ti vi, gã vừa ăn món cơm cà ri Monami nấu. Phải nói là ngon tuyệt. Không thua gì món Naoko nấu. Monami tỏ ra rất sung sướng khi gã nói vậy.

“Con nấu ăn cũng giỏi lắm đấy. Mẹ còn viết lại công thức các món ăn nữa nên OK ngay.” Cô bé giơ hai ngón tay làm hình chữ V. “Lâu lắm rồi con mới ăn tối cùng bố nhỉ. Con thấy cứ là lạ thế nào ấy.”

“Giờ này mọi khi con toàn ngủ còn gì.”

“Vâng.” Cô bé dừng chiếc thìa đang cầm trên tay. “Bố vẫn muốn mẹ xuất hiện ạ?”

“Làm gì có.” Hirasuke xua tay. Rồi gã nghiêng đầu. “Nhưng bố nhấn mạnh câu ‘làm gì có’ thế này thì chắc mẹ con sẽ dỗi cho mà xem.”

“Đúng rồi. Coi như con không nghe thấy bố nói thế.” Monami cười, tiếp tục cầm thìa xúc ăn.

Ăn cơm xong, Monaxni vẫn ngồi trước ti vi. Cô bé xem bộ phim truyền hình đang được ưa thích mà Naoko khen hay lắm. Còn Hirasuke thì đứng rửa bát đĩa trong bếp "Cảm ơn bố nhiều.” Cô bé nói vọng ra.

Rửa bát xong, Hirasuke quay lại phòng thì thấy Monami nằm đang phủ phục lên bàn ngủ. Bộ phim truyền hình trên ti vi đang phát đến bài hát kết thúc phim.

Gã ngồi xuống thì Monami mở mắt. Mắt cô bé cứ thẫn thờ như vậy suốt mấy giây. Cô bé từ từ xoay người, dùng đầu ngón tay dụi dụi hai mắt rồi lại mở mắt ra.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô bé hỏi.

“Khoảng chín giờ.”

“Thế ạ. Em ngủ lâu quá.”

“Lúc anh về thì Monami vẫn thức, anh có hơi bất ngờ. Nói thật là anh cũng lo nữa.”

“Anh nghĩ em sẽ không quay lại nữa à?”

Naoko đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

“Có một khoảng thời gian giống như để trung chuyển giữa trạng thái ngủ và trạng thái thức. Trong khoảng thời gian đó, em luôn tự bảo mình ‘dậy thôi nào’, vậy mà hôm nay, không hiểu sao, em không tài nào dậy được. Em bị mắc kẹt luôn vào bên thế giới ngủ đó. Thế nên muộn thế này em mới xuất hiện.”

"Thế à?” Hirasuke gật đầu một cách mơ hồ. Một câu nghe cứ tưởng là dễ hiểu nhưng thực ra là chẳng hiểu gì.

“Chồng này,” Naoko quay về phía Hirasuke, “Có lẽ em không được gặp chồng nữa đâu.”

“Sao thế?”

“Đây là chuyện của em nên em biết. Em nghĩ là dần dần em sẽ biến mất.”

“Em thôi đi. Anh đã bảo là không có chuyện đó đâu.”

“Mà lạ lắm, em chẳng thấy buồn gì hết. Việc này đúng là không thể làm khác được. Dù thế nào thì tình trạng bây giờ thật không bình thường.”

“Kể cả không bình thường thì có sao. Anh thích cuộc sống hiện tại. Cả Monami cũng thích nữa. chúng ta cứ thế này đi.”

“Cảm ơn chồng. Giá mà em có thể làm được thế.” Naoko khịt khịt mũi. “Cà ri phải không?”

“Monami nấu đấy.”

“Thế à. Món sở trường của con bé. Các món khác con nó cũng nấu được. Tại từ bé em đã để nó giúp em rồi mà.

"Con bé cũng nói thế. Nó bảo vì mẹ đã ghi lại cho.”

“Công thức món ăn,” Naoko lắc đầu, “Giờ em phải cố gắng viết lại hết những gì có thể”

“Em thôi cái giọng đó đi. Trước mắt, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau thế này cơ mà.” Giọng Hirasuke có vẻ hơi tức giận.

“Phải rồi. Em xin lỗi.'’ Naoko nhoẻn miệng cười.

Tối hôm đó Hirasuke rất muốn thức thật khuya. Gã muốn được ở bên Naoko càng lâu càng tốt. Nhưng nhân vật chính, Naoko, đến gần mười hai giờ đã ngáp liên tục nên gã đành chịu. “Em buồn ngủ quá, sắp xỉu rồi đây này.” Nói rồi Naoko đi vào phòng mình. Sáng mai, người ra khỏi phòng chắc chắn không phải Naoko mà là Monami.

Vậy là chừng ba tiếng đồng hồ. Đó là khoảng thời gian Naoko hiện ra trong ngày hôm nay.

Hirasuke vào phòng tắm. Sau đó gã quay lại phòng khách kiểu Nhật uống whisky. Mỗi lần nhấp một ngụm, gã lại thấy cổ họng và ruột nóng ran lên. Gã uống và cố kìm nước mắt khỏi chảy ra.

Chương 44

SANG THÁNG BẢY CHƯA Được BAO LÂU THÌ một nhân vật Hirasuke không ngờ tới xuất hiện ở chỗ làm của gã. Vùng Kyushu đã có thông báo mùa mưa kết thúc. Như thể minh chứng cho điều này, thời tiết ở Tokyo cũng chuyển sang nắng đẹp. Trời nóng vậy nhưng nhân vật xuất hiện trong phòng khách của công ty Hirasuke lại vận một bộ vest màu xanh đậm. Ngay khi nhìn thấy người này, Hirasuke đã đoán lại sắp có chuyện không hay.

Trong phòng khách có kê vài chiếc bàn vuông dành cho bốn người. Hai người ngồi đối diện nhau ở một trong những chiếc bàn đó.

“Mẹ cháu gửi lời xin lỗi chú vì hồi mùa đông đã đến làm phiền chú. Chú bận rộn vậy mà mẹ cháu lại đường đột hẹn gặp chú.” Negishi Fumiya cúi rạp đầu xuống, mái tóc cậu ta được chải chuốt cẩn thận. Tóc mái rẽ ngôi lệch rất hợp với bộ vest màu xanh đậm.

“Không có gì, chú đã được nghe một chuyện quan trọng. Cũng sáng tỏ được khá nhiều điều.”

Fumiya tỏ vẻ không thoải mái trước câu nói của Hirasuke.

“Mấy năm trước cháu đã rất vô lễ với chú Sugita. Cháu chẳng biết gì, lại còn đuổi chú đi. Cháu xin lỗi.”

“Không sao, ở trường hợp đấy thì làm gì còn cách nào khác. Bản thân cháu cũng có biết đâu. Thôi bỏ qua đi. Cháu đừng cúi đầu nữa.”

Mãi đến khi Hirasuke nhắc lại, Fumiya mới ngẩng lên sau khi cúi đầu xin lỗi lần nữa. Cậu ta rút khăn mùi soa ra lau mồ hôi ở trên trán.

“Có một điều mẹ cháu dặn phải nói với chú. Mẹ con cháu đã liên lạc được với Kajikawa Itsumi.”

“Vậy hả?” Hirasuke đã nói cho Negishi Noriko biết địa chỉ của Kajikawa Itsumi trên điện thoại. Tuy nhiên sau đó gã không hỏi lại tình hình thế nào. “Giờ cô bé thế nào?”

“Em ấy đang học làm nhân viên thẩm mỹ viện. Em sống một mình nhưng cuộc sống có vẻ không được dễ dàng lắm. Vì vậy mẹ cháu đã quyết định giúp em.”

“Ồ...”

“Để trả ơn mà chú.”

“Ra vậy.”

Hirasuke nhìn gương mặt cậu thanh niên trước kia đã từng được bố của Itsumi bí mật giúp đỡ. Gã cứ gật đầu liên hồi.

“Nhưng mà dù có thế đi nữa...” Hirasuke nhìn cậu thanh niên rồi lắc đầu. “Chú vẫn rất ngạc nhiên khi cháu lại chọn công ty chú.”

“Thế ạ. Từ xưa cháu đã muốn làm ở công ty về ô tô.”

“Vì vậy cháu mới vào khoa ô tô?”

“Vâng ạ.” Fumiya hơi hất cằm lên.

Công ty của Hirasuke cũng bắt đầu cho những người có nguyện vọng vào làm ở công ty tới tham quan. Hầu hết sinh viên ngành tự nhiên đến đây với giấy giới thiệu của nhà trường. Nếu không vấn đề gì thì coi như những sinh viên này đã là người của công ty. Sinh viên sắp tốt nghiệp thạc sĩ như Fumiya chắc chắn sẽ có chỗ.

“Vậy đây chỉ là sự tình cờ thôi hả?” Hirasuke hỏi.

“Nói thật với chú, cũng chẳng có nhiều thư giới thiệu đến các công ty ô tô.” Fumiya đưa ngón tay lên sờ vào cà vạt. “Nếu cháu không gặp chú, có lẽ cháu đã không chọn công ty này.”

“Sao cơ?” Hirasuke đưa tay lên sờ đầu. “Thế này thì trách nhiệm của chú nặng nề lắm đây. Khéo sau này cháu lại bảo là ‘cháu không ngờ công ty này lại thế’ ấy chứ.” Gã cười ngượng nghịu.

Fumiya bảo cậu ta đang nghỉ tại khách sạn ở khu Shinjuku, mai cậu ta sẽ về Sapporo. Nghe thấy thế, Hirasuke mời cậu ta tới nhà ăn tối.

“Không sao chứ ạ? Có phiền gì chú không?”

“Nếu phiền thì chú đã chẳng mời. Thế nhé.”

“Vâng, cháu xin phép.” Fumiya ngồi thẳng lên đáp lại.

Trước khi chia tay, Hirasuke hẹn Fumiya hết giờ làm gọi điện lại cho gã. Hirasuke đợi đến hơn năm giờ thì gọi điện về nhà. Monami đã về. Lúc gã bảo sẽ có khách về nhà, đầu dây bên kia có vẻ hơi cuống.

“Bố báo gấp thế. Ăn uống thế nào đây?”

“Ăn món lươn đi. Con gọi điện đến cửa hàng Yajiro Hyoei đặt cho bố. Đặt loại cao cấp ý. Loại đây có cả lươn nướng không tẩm ướp và canh lươn.”

“Thế thôi gì ạ?”

“Ừ. Giờ dọn dẹp nhà cửa gọn gàng đi nhé.”

Đặt máy xong, Hirasuke ngồi thừ người ra nghĩ bao năm rồi nhà gã mới có khách tới chơi.

Hết giờ làm, Fumiya gọi tới. Gã hẹn cậu ta ở hiệu sách trước cửa ga.

Lúc tới hiệu sách gã đã thấy Fumiya ở đó. Bộ vest màu xanh đậm của cậu ta rất nổi bật trong thời tiết này. Cậu ta đang mua bản đồ Tokyo.

“Cháu mà vào được công ty chú thì từ mùa xuân năm sau, cháu sẽ ở Tokyo. Giờ cứ học trước là vừa.” Fu- miya cười nói.

“Cháu sẽ phải sống ở ký túc dành cho nhân viên một thời gian. Có gì không thoải mái cứ bảo chú.”

“Cảm ơn chú.”

“Ăn uống thiếu chất thì đến nhà chú mà ăn. Vậy nên nhớ đường từ đây về nhà chú luôn đi nhé.”

“Vâng ạ.”

Hirasuke chợt nhận ra gã không còn dùng từ ngữ khách sáo với Fumiya. Gã hoàn toàn không để ý đến. Gã phân vân không biết làm thế nào, cuối cùng gã quyết định cứ tiếp tục như vậy. Thế cũng tự nhiên, với lại Fumiya không có vẻ gì là không thoải mái.

Xe điện chật ních người quả là cực hình với Fumiya. Trong xe có máy lạnh nhưng mồ hôi vẫn không ngừng túa ra từ hai bên thái dương cậu ta. Lúc xuống khỏi xe điện, cậu ta thở hổn hển.

“Chắc chắn người ở Tokyo khỏe hơn người ở Sapporo.” Giọng cậu ta không có vẻ gì là đùa.

Về tới nhà, lúc mở cửa, Hirasuke gọi vọng vào: “Bố về rồi đây.”

Có tiếng chân chạy huỳnh huỵch. Monami chạy ra, chân không đi dép. Cô bé đang đeo tạp dề, bên trong mặc áo thun màu đen. “Chào bố.”

“Đây là Negishi Fumiya bố nói trên điện thoại đấy. Fumiya, đây là con gái chú, Monami.”

“Anh là Negishi.” Fumiya cúi đầu.

“Em là Monami, chào anh.” Cô bé cũng chào lại.

Sau đó ánh mắt hai người chạm nhau. Chỉ khoảng hai đến ba giây, lúc Hirasuke đang cởi một bên giày. Lúc gã cởi nốt trước kia thì ánh mắt hai người đã nhìn sang chỗ khác.

Vào phòng khách, Hirasuke vô cùng ngạc nhiên. Trên bàn la liệt thức ăn. Nào là xa lát, gà rán, sashimi v.v...”

“Con nấu đấy hả?”

“Vâng. Thì lâu lắm nhà ta mới có khách mà.” Monami lén nhìn Fumiya.

“Giỏi quá. Mới chỉ cấp III mà khéo thế. Thật đáng khâm phục.”

“Anh đừng nhìn nữa. Nhìn kỹ sẽ thấy có chỗ em làm chưa được đâu.” Monami xua tay.

“Nào, ăn luôn nhé. Bố đói rồi. Monami, cho bia đi.” Hirasuke bảo.

“Vâng ạ.” Monami đáp lời rồi quay vào bếp.

“Chú này,” Fumiya nói, “Lúc nào chú cũng để thế này ạ. Chú không để mở ạ?”

Hirasuke nhìn ra chỗ Fumiya chỉ. Trong giây lát gã không biết phải trả lời thế nào. Đó là ban thờ. Gã không thể mở nó ra lúc này. Vì chẳng có ai để thờ cả. Ít nhất là với gã bây giờ.

“À cái đó...” Hirasuke gãi đầu, “Trước kia chú có để ảnh thờ của vợ chú nhưng giờ chú thấy phiền phức quá...”

“Cháu thắp một nén nhang được không ạ?” Fumiya nhìn cả Hirasuke và Monami.

“Sao lại không...” Hirasuke không biết nói gì thêm nữa.

Monami nói tiếp, tay vẫn cầm chai bia: “Được chứ, bố nhỉ.”

“Ừ... được... không sao đâu. Cháu thắp cho cô một nén đi.”

“Vâng, cháu xin phép.” Fumiya sửa lại tư thế.

Fumiya đứng chắp tay một lúc trước ban thờ đã lâu không được mở. Khói từ nén nhang bay lên như sợi chỉ. Hirasuke cũng quỳ gối giống Fumiya và đợi.

Cuối cùng thì Fumiya cũng ngẩng lên. Sau khi nhìn lại tấm ảnh của Naoko trong khung ảnh, cậu ta xoay người về phía Hirasuke. “Cháu xin lỗi vì cứ đòi thắp nhang.”

“Không có gì. Mà cháu chắp tay lâu thật đấy.”

“Dạ, vì có quá nhiều điều cháu phải xin cô thứ lỗi.” Fumiya cắn môi.

“Thôi, cùng nâng cốc nào.” Monami vẫn đứng cầm chai bia suốt từ nãy bảo. “Chúc mừng anh Negishi xin được việc.”

“Phải rồi phải rồi.” Hirasuke lấy chiếc cốc trên bàn đặt trước mặt Fumiya.

“Ôi, khoa y hả. Em giỏi quá đi!” Fumiya đệm từ cảm thán ở cuối câu.

“Giỏi gì đâu. Chỉ là mơ ước của em thôi. Chẳng biết là vào được hay không.”

“Nhưng đặt mục tiêu được như vậy cũng là giỏi rồi.

Lại là con gái nữa. Anh nói nghe có vẻ hơi phân biệt nam nữ. Nhưng thực sự là em giỏi thật đấy.” Từ ngữ của Fumiya có vẻ lạ. Chắc có lẽ tại cậu ta đã uống khá nhiều bia.

“Anh Fumiya cũng học cao học ở trường Đại học Công nghiệp Hokusei còn gì. Thế cũng giỏi mà.”

“Chẳng giỏi gì đâu em. Ai vào chả được.”

“Làm gì có. Mà này, anh Fumiya học khoa kỹ thuật nên đương nhiên giỏi toán đúng không. Có bài này em không hiểu lắm, cho em hỏi nhé?"

“Sao cơ? Trong tình trạng thế này á? Sao bây giờ nhỉ, đầu anh giờ hơi đơ đơ rồi.”

“Đợi em chút.” Monami nói rồi chạy ra khỏi phòng.

“Xin lỗi vì để cháu phải tiếp chuyện con gái chú.” Hirasuke nói. Gã ngồi hơi tách Monami và Fumiya, uống rượu whisky đã pha loãng với nước.

“Không đâu ạ. Cháu vui lắm. Monami giỏi thật, thi vào hẳn khoa y.” Câu ta bẻ cổ thật mạnh.

“Đó là ý nguyện của mẹ Monami.” Hirasuke nói.

“Của cô ạ?” Fumiya đưa mắt nhìn ra phía ban thờ.

“Ừ, không vào khoa y cũng được nhưng ước mơ của cô ấy là muốn con gái sống một cuộc đời không có gì...

“ồ...” Fumiya nhìn ảnh của Niioko.

Monami từ tầng hai xuống, đặt trước mặt Fumiya một tờ giấy in bài tập.

“Đây, bài này ạ.”

“Ồ, bài chứng minh tích phân à.” Fumiya ngửa gương mặt đỏ ửng lên vì rượu. “Ha ha, ra vậy. Bài này khó đây. Nào, trước tiên đặt bình phương của X bằng t, rồi tính đạo hàm của t theo biến X.”

Fumiya lấy bút bi ra và bắt đầu viết câu trả lời, đôi mắt cậu ta có vẻ mơ màng vì rượu. Monami nhìn gương mặt cậu thanh niên đầy tin tưởng.

Khoảng gần mười một giờ, Negishi Fumiya ra về. Chân cậu ta lảo đảo nhưng đầu óc vẫn minh mẫn. Việc cậu ta giải ngay được ba bài toán Monami đưa ra cũng chứng minh điều đó.

“Anh ấy đúng là người ngay thẳng. Không có vẻ gì là lươn lẹo.” Monami nói sau khi tiễn Fumiya về. Nhìn ánh mắt của Monami khi ấy, Hirasuke bỗng nhiên có một linh cảm nhưng gã không nói ra.

Hai người cùng rửa dọn đống bát đĩa. Dọn dẹp xong cũng gần mười hai giờ. Cả hai đều chưa ai tắm. Như thể thỏa thuận ngầm từ trước, cả hai cùng ngồi đối diện nhau ở phòng khách.

“Con mệt rồi hả?”

“Vâng, cũng hơi mệt.”

“May quá, mai là thứ Bảy. Nhưng mai con vẫn phải đi học à?”

“Vâng. Chỉ nửa ngày thôi.” Cô bé vừa nói vừa nhìn bố. “Bố à, tối nay có lẽ mẹ không hiện ra đâu.”

“Thế hả?”

“Vâng, tối nay thì không.”

“Thế à.” Hirasuke nhìn ban thờ. Naoko trong bức ảnh đang mỉm cười nhìn gã.

“Bố à, con có việc này.”

“Gì thế?”

“Ngày mai học xong, con muốn bố dẫn con đến một nơi. Đi bằng ô tô.”

“Lái xe đi chơi hả? Được thôi. Đi đâu?” Đây là lần đầu tiên Monami đề nghị thế này nên Hirasuke thoáng chút băn khoăn.

Cô bé hơi chần chừ rồi bảo: “Công viên Yamanoshita.”

“Công viên Yamanoshita... Ở Yokohama á?”

“Vâng.” Cô bé gật đầu.

Một cơn gió lạnh thổi vào tim gã. Lòng gã chợt chùng xuống.

“Ngày mai... à?” Gã hỏi.

“Vâng, ngày mai.” Cô bé trả lời.

“Được rồi.” Gã gật đầu. “Bố hiểu rồi.”

Mắt Monami bắt đầu đỏ lên. Cô bé lấy tay che miệng, đứng dậy rồi cứ thế ra khỏi phòng, đi lên cầu thang.

Hirasuke ngồi khoanh chân trong phòng khách. Gã lắc đầu rồi lại quay ra nhìn bức ảnh trên ban thờ.

Công viên Yamanoshita là nơi đầu tiên gã hẹn với Naoko.