Bí Mật Của Naoko

Chương 8



KHÔNG MAY CHO NAOKO, NGÀY ĐẦU TIÊN ĐẾN trường, trời lại lất phất mưa từ sáng. Đứng trước ngưỡng cửa, nàng băn khoăn không biết có nên đi ủng hay không.

“Giày thể thao cũng được chứ sao. Mưa nhỏ ấy mà.” Hirasuke nói sau lưng nàng.

“Theo dự báo thời tiết, từ chiều trời sẽ đổ mưa rào. Như thế thì giày thể thao sẽ ướt hết. Đôi này em mới mua tháng trước, Monami bảo sẽ cố đợi cho đến khi lên lớp Sáu để đi nên em mới mua cho con bé đôi mới, vậy mà...” Cầm đôi giày mới tinh trên tay, Naoko ngậm ngùi nói.
Hirasuke mở cửa, nhìn lên trời.

“Thời tiết này thì làm gì đã phải đi ủng.”

“Ai biết được ông trời thế nào. Thôi, em quyết rồi.” Nói đoạn, nàng lấy từ trong tủ giày ra một đôi ủng. Naoko đã trúng thưởng đôi ủng màu đỏ được làm từ nhựa pvc, miệng có đường viền màu trắng này trong một lần rút thăm ở siêu thị.

“Đôi ủng ấy hả?”

“Vâng.”

“Như thế thì không ổn đâu.”

“Sao cơ?”

“Monami bảo không thích đi đôi ủng đó vì trông nó quê kệch, em có biết không?”

“Em biết. Nhưng em tiếc của.”

“Đấy, vấn đề là ở chỗ ấy đấy,” Hirasuke đóng cửa. “Đó là cách nghĩ của Naoko, chứ không phải của Monami. Nhưng với mọi người thì Naoko không còn tồn tại, nên mặc gì đi gì, đó phải là lựa chọn của Monami. Vì thế, việc Monami tự mình quyết định đi một đôi ủng quê kệch đến trường chẳng hóa ra rất kỳ quặc hay sao?”

Naoko bần thần nhìn mặt chồng hồi lâu rồi thốt lên: “Ờ nhỉ.”

“Em có hiểu những gì anh nói không?”

“Em hiểu.” Naoko gật đầu, rút lại bàn chân phải đang đút dở vào trong ủng. “Vậy thì em sẽ đi giày thể thao. Như thế là được chứ gì?”
“Anh nghĩ như thế tốt hơn.”

“Chậc, đôi giày này sẽ bê bết bùn mất thôi.” Naoko rên lên trong lúc xỏ giày.
Hôm nay Hirasuke sẽ đi cùng nàng đến trường để cảm ơn cô giáo. Ở trường tiểu học của Monami, cứ hai năm lại thay giáo viên chủ nhiệm một lần, do vậy cô Hashimoto Taeko sẽ theo tiếp đến năm sau.

“Không cần đi cùng em đâu. Em đi một mình được mà.” Naoko nói khi xỏ giày xong.

“Nhưng anh nên đến cảm ơn thì sẽ hợp đạo lý hơn trong những trường hợp như thế này.”

“Thật không đấy?” Naoko nghiêng đầu và liếc mắt sang chồng. “Hay còn có mục đích nào khác?”

“Mục đích gì chứ?”

“Vì cô Hashimoto vừa trẻ lại vừa đẹp này. Mà dáng người thon thả là tiêu chuẩn của chồng đúng không nào?”

“Vớ vẩn. Mau đi thôi. Cứ rề rà rồi lại muộn mất bây giờ.” Hirasuke vừa ấn lưng Naoko vừa nói. Nhưng khác với ngoài mặt, gã thầm thừa nhận rằng vợ gã thật tinh tường. Vì quả đúng là việc được gặp Hashimoto Taeko làm gã hơi thấy háo hức.

Hai người xòe ô và bước ra khỏi cửa đúng lúc Yoshi-moto Kazuko đang đi đổ rác.
“Ô, chào Monami. Hôm nay bắt đầu đến trường đấy hả?”
“Chào bác. Vâng, thật may vì cháu vẫn kịp học kỳ mới.”
“Thế hả? Thế hôm nay bố cháu cũng đi cùng đấy à?” Yoshimoto Kazuko hỏi Hirasuke.

Gã ậm ừ.

“Đã bảo không cần, nhưng anh ấy không nghe, cứ đòi đi cùng.”
“Ồ, vậy hả...” Mặc dù đang cười song Yoshimoto hết nhìn Naoko lại nhìn sang Hirasuke với ánh mắt cực kỳ nghi hoặc.

Sau khi đi được một đoạn khá xa Hirasuke bèn cất tiếng trách cô gọi anh là ‘anh ấy’ trước mặt người khác.” Ntioko lấy tay bịt miệng: “Chết, em nói thế à?” "Chứ sao nữa. Thế nên con mẹ ấy mới ngớ mặt ra thế chứ. Lần sau nhớ chú ý đấy. Thật là...”
"Em xin lỗi. Vẫn chưa quen mà.”
“Anh cùng thế. Cứ định bụng rằng hôm nay mình sẽ không mắc sai lầm nữa là y như rằng lại thấy căng thẳng.” “Không, hôm nay anh phải đi gặp mặt đúng không?”
“Vâng, ở Shiniuku. Chả biết mấy giờ mới về được, nhưng chắc không đến nỗi muộn lắm.”
"Em biết rồi. Cố gắng lên nhé, vì Monami.”
“Vì Monami và Naoko chứ.” Hirasuke nói.

Đó là cuộc gặp mặt của hội những người bị hại trong tai nạn vừa rồi. Một vài cuộc gặp như thế đã được tổ chức ở Tokyo để quyết định phương hướng xử trí. Thông thường là vào ngày nghỉ song lần này do luật sư không thu xếp được thời gian nên đã chuyển sang ngày thường. Hirasuke xin nghỉ có lương sau khi trình bày tình hình với công ty. Và vì thế mà gã có thể đi cùng Naoko đến trường hôm nay.

Hai người đang đứng chờ đèn tín hiệu tại một nút giao thông lớn trên đường tới trường. Khi ấy, có một cậu bé đứng ở va hè bên kia giơ tay vẫy. Mới đầu không để ý, nhưng một lúc sau Hirasuke bỗng nhận thấy là hình như cậu bé đang ra hiệu với Naoko. Một cậu nhóc cao và gầy nhẳng. Khuôn mặt và kiểu tóc đều rất dễ mến.

“Này, hình như thằng nhóc kia có quen biết với Monami đấy.” Hirasuke nói nhỏ.

“Hình như thế thật.” Naoko khẽ đáp lại.

“Thằng nào ấy nhỉ?”

“Để xem.”

“Bằng cách nào...”

Naoko quay ngoắt lại phía Hirasuke và rút ra một tấm ảnh từ túi áo ngực của gã. Đó là bức ảnh tập thể chụp hồi Monami đi dã ngoại năm lớp Năm. Hirasuke biết Naoko định dùng bức ảnh này để nhận mặt và nhớ tên các bạn cùng lớp. Vì rất may là Monami đã viết vị trí và tên của các bạn ở phía sau.
"Định làm gì thế? Đèn xanh rồi kìa. Mau qua kẻo người ta chú ý.”
“Được rồi.” Naoko bước đi và đưa cho Hirasuke bức ảnh. “Cầm lấy hộ em.”
“Để làm gì?"

“Tìm hộ em tên của thằng bé đó. Tìm ra rồi thì bảo em.”
“Ừ.”

Cậu bé chăm chú nhìn hai người băng qua làn đường cho người đi bộ. Mặt ánh lên một nụ cười dễ mến. Khuôn mặt ấy có thể đăng trên bìa mấy loại tạp chí của ngành giáo dục, Hirasuke trộm nghĩ.
“Sugita bắt đầu đi học từ hôm nay hả?” Cậu bé hỏi. Giọng ra vẻ người lớn.
“Ừ, tớ khỏe rồi.” Naoko đáp. Sau đó ngước nhìn Hirasuke và giới thiệu: “Đây là bố tớ.”

“Cháu chào chú.” Cậu bé cúi thấp người.

“Ô, chào cháu.” Hirasuke cũng vội làm tương tự.

Cậu bé bắt đầu rảo bước còn Naoko sánh vai bên cạnh. Hirasuke cũng cất bước theo sau. Gã lén nhìn bức ảnh lúc nãy sao cho cậu bé không phát hiện ra. Địa điểm dã ngoại là núi Takao. Có thể nhìn thấy thiền viện Yakuo phía sau lũ trẻ. Bức ảnh có lẽ được chụp vào đầu hè, như thế là cách nay khoảng mười tháng.

“Mình định đến thăm Sugita ở bệnh viện nhưng không biết tình hình đằng ấy thế nào nên chẳng dám đi nữa. Nhưng nghe bọn Kawagami kể chuyện bảo đằng ấy khỏe rồi, mình yên tâm hẳn.”

“Thế à, tớ cảm ơn...”

“Nhưng trông đằng ấy không được khỏe lắm. Có sao không?”
“Không không sao mà.” Naoko hơi ngoảnh đầu lại phía sau ra hiệu cho chồng mau tìm tên cậu bé.

Đúng lúc đó Hirasuke phát hiện ra nhân vật cần tìm trong bức ảnh. Bộ dạng nom hơi khác nhưng có thể là vì kiểu tóc. Gã lật mặt sau và tìm thấy ba chữ Hán ở vị trí tương ứng. Có phải đọc là Tajima Tsuyoshi không nhỉ?
“Monami này, bố nhờ một tí,” Hirasuke gọi từ đằng sau. Naoko dừng bước, hỏi “Gì thế ạ?” rồi đi về phía gã. Hirasuke lấy ô chắn tầm mắt cậu bé và lật mặt sau bức ảnh cho nàng xem. “Chắc là thằng bé này," gã thì thầm rồi chỉ tay vào dòng chữ Hán.

“Tajima hay Takeshi... Tsuyoshi?” Dưới chiếc ô, nàng cau mày.
“Không hiểu là đọc thế nào.”

“Thôi, không cần nữa... Con biết rồi, bố ạ.” Naoko cố tình nói to để cậu bé nghe thấy rồi bước đến bên cạnh cậu ta. “Xin lỗi đã bắt cậu phải đợi.”
Học sinh tiểu học liệu có nói “xin lỗi đã bắt cậu phải đợi” không nhỉ, Hirasuke nghĩ bụng.

“Có chuyện gì à?”

“Không, chẳng có chuyện gì cả.” Nói rồi Naoko liếc sang Hirasuke. “Chả là bố tớ muốn biết thêm về Tajima...”

“Hả?” Hirasuke tròn mắt. Nhưng gã lập tức nhận ra ngụ ý của Naoko. Nàng muốn tìm hiểu về cái cậu chàng có vẻ rất thân thiết với Monami này.
“Tại sao hả chú?” Cậu bé hỏi Hirasuke.

“À không, chú chỉ muốn biết một vài điều về các bạn của Monami thôi mà.” Hirasuke cười lấy lòng.

“Thế ạ...” Cậu bé tỏ ra bối rối. Hirasuke thì không hề lấy làm lạ về thái độ ấy của cậu bé.

“Nhà làm gì? Nhân viên bình thường hả?”

“Nhà ai hả chú?”
“Thì nhà Tajima ấy mà.”

“Bán cá chú ạ.”

“Ồ, cửa hàng cá hả. Tốt đấy chứ.” Hirasuke nói một câu vô nghĩa. Bản thân gã cũng chẳng hiểu cửa hàng cá thì tốt ở chỗ nào.
“Đợt nghỉ xuân vừa rồi cậu đi đâu?” Naoko hỏi.
“Bán đảo Miura,” cậu bé hớn hở đáp. “Chú mình có một cái du thuyền, thế là mình theo ra biển câu cá. Câu được bao nhiêu là cá to. Nào là cá tráp, cá sạo xám. Đầy hết cả thùng đá.”

“Thích nhỉ.” Naoko vừa bước đi vừa ra vẻ gật gù.

Ở nhà thường xuyên tiếp xúc với cá mà vẫn đi câu là sao, Hirasuke hơi lấy làm lạ. Hay là vì quen với cá rồi nên thích đi câu?

“Nhiều nhất là cá sạo xám nên mình đem cho hàng xóm mỗi nhà một ít. Ai thấy cũng phải giật mình vì cá to”.

“Thật á... Thế cậu cho không à?” Naoko hỏi.

“Ừ, mình cho không.”

“Thế mà không bán.”

“Mình không làm những việc hám lợi như thế đâu.” Cậu bé phì cười vì câu nói của Monami.

Thế mà không bán, Hirasuke cũng nghĩ thế khi nghe lỏm câu chuyện ở đằng sau. Cá sạo xám vừa lớn vừa tươi giá đâu có rẻ.

“Thế còn...” Hirasuke cất tiếng, "... việc học hành ra sao? Tajima giỏi nhất môn gì?”

“Có lẽ là...” cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ, môn toán ạ.”
“Thế cơ à, giỏi quá nhỉ. Điểm toán chắc là khá lắm hả?”
“Nhưng các môn khác cũng khá ạ. Cả môn quốc ngữ, môn nấu ăn và môn xã hội.”

Tự mình nói ra điều ấy thật chẳng hay ho tí nào, gã nghĩ.
“Chà, xuất sắc quá.”

“Vâng.” Cậu bé nói, nét mặt không hề thay đổi. “À, nhưng môn thể dục thì hơi kém ạ.”

“Ồ, thế à.” Nhưng xem ra bề ngoài thì không như vậy, Hirasuke nghĩ bụng khi nhìn thấy đôi chân khá dài của thằng bé.
Càng gần tới trường, số lượng bọn trẻ đi theo cùng một hướng càng tăng lên. Chúng vừa cười đùa vừa chòng ghẹo nhau trên đường. Đúng là vương quốc của bọn trẻ.

“Monachan!” Có tiếng ai đó gọi. Nhìn ra thì thấy Kawagami Kuniko đang vẫy tay và chạy lại gần. Chiếc váy kẻ sọc bay phần phật.
Kuniko cứ kêu toáng cả lên và thoắt cái đã đến bên cạnh Naoko.
“Xem kìa, hai cậu đã đi cùng nhau rồi cơ đấy. Ghen tị ghê cơ." Cô bé hết nhìn cậu bé lại nhìn Monami rồi quay ra cúi chào Hirasuke.
“Cháu chào chú.”

“Chào cháu," Hirasuke chưa kịp dứt lời thì cô bé đã quay về phía Naoko. Thế rồi cô bé bắt đầu liến thoắng kể về chương trình ti vi hôm qua. Naoko chỉ im lặng lắng nghe.

Hirasuke nhẩm lại trong đầu câu nói mà Kawagami Kuniko thốt ra lúc mới đến: “Hai cậu đã đi cùng nhau rồi cơ đấy.” Như thế là ý gì nhỉ? Giọng nói Kuniko đầy vẻ trêu chọc. Không lẽ chúng yêu nhau? Thật vớ vẩn, cái lũ học sinh tiểu học này.

Ngôi trường hiện ra trước mặt. Đó là ba tòa nhà bê tông đã bạc màu. Hirasuke, tất nhiên, không biết lớp học của Monami ở đâu. Gã tự hỏi liệu Naoko có biết không. Rồi gã nhớ ra rằng nàng đã từng vài lần đến tham quan giờ học.

Một cậu chàng mập mạp đi tới. Tiết trời vẫn hơi se lạnh mà thái dương thằng bé lấm tấm mồ hôi. Thằng bé này chắc bị nóng trong người, Hirasuke nghĩ bụng.

“Ê,” cậu mập cất tiếng hỏi Monami, “khỏe không?”
“Ái chà, mày lại béo lên rồi đấy.” Cậu bé đi bên cạnh Naoko nói.
“Quên đi. Mày thì khác gì.” Cậu mập dẩu môi. Nhưng khi liếc thấy Hirasuke, cậu ta vội rụt cổ lại.

Vừa qua khỏi cổng chính Hirasuke liền chia tay với Naoko và đám bạn. Naoko ngoái đầu lại nhìn gã và nháy mắt như muốn nói: anh cứ yên tâm, rồi đâu sẽ vào đó.

Khi còn lại một mình gã bèn đưa mắt nhìn khắp trường. Xét ra thì ngay cả vị trí phòng giáo viên gã cũng không biết.
Đúng lúc ấy cậu mập quay lại. Cậu ta ngước lên nhìn Hirasuke.
“Chú ơi,” cậu ta lên tiếng.
“Có gì không cháu?” Hirasuke hỏi.

“Chú cần gặp cháu ạ?”

“Sao cơ?” Gã nhìn xuống thằng bé. “Để làm gì?”
“Thì...,” thằng bé cứ chốc chốc lại ngoảnh ra sau, "... các bạn ấy bảo bố bạn Sugita muốn hỏi chuyện cháu...”

“Hả?” Hirasuke há hốc miệng. Ngay sau đó gã liền nhận thức được tình hình. Gã chỉ vào ngực thằng bé hỏi: “Cháu là Tajima phải không?”
Cậu mập gật mạnh đầu.

“Ồ... thì ra cháu là Tajima, con nhà bán cá?”

“Vâng.”

“Vậy đấy. Ha ha ha. Thực ra chú không định hỏi chuyện một mình cháu mà muốn biết về tất cả các bạn trong lớp Naoko... à, Monami cơ.”
“Thế chú không cần gặp cháu nữa chứ ạ?”

“Không cần nữa, mà khoan đã. Cu cậu đi cùng Monami lúc nãy tên là gì ấy nhỉ?”

“Bạn Endo hả chú?”

“Ồ, hóa ra là Endo. Cảm ơn cháu. Thế được rồi học hành chăm chỉ vào đấy nhé.”

Cậu nhóc Tajima ục ịch bước đi với đôi chân vừa ngắn vừa bự sau khi làm một bộ mặt đầy vẻ nghi ngại trước những lời nói của Hirasuke. Nhìn thằng bé từ đằng sau gã phải thừa nhận là nó không giỏi môn thể dục.
Gã rút bức ảnh ra xem lại. Quả đúng thằng bé mà gã tìm thấy trên bức ảnh đồng nhất với cậu mập vừa rồi. Chỉ có mức độ gầy béo là khác nhau. Cân nặng của Tajima dễ đã tăng gấp đôi trong vòng mười tháng.

Hirasuke lật mặt sau và tìm thấy dòng chữ Endo Naoto từ một loạt tên nằm san sát. Sau khi xác định kỹ vị trí, gã lật lại mặt trước.

Endo đứng ngay cạnh cô giáo chủ nhiệm Hashimoto Taeko. Nhưng khuôn mặt hẵng còn non và vóc người thì nhỏ thó, trông Hashimoto Taeko và thằng bé như hai mẹ con. Song trong mười tháng qua, so với Tajima, thằng bé này đã cao lớn và chững chạc hơn hẳn.

Hirasuke ngước nhìn tòa nhà mà Naoko vừa bước vào.

Naoko à, lũ trẻ ấy chẳng vừa đâu, phải cẩn trọng đấy - gã thầm gửi cho vợ một lời nhắc nhở.