Lúc này Thiên Dịch đã nhanh chóng trở về Ấn Gia, vì khi nãy cũng may nhờ có Vu Nhuệ Lam nhanh trí đánh lạc hướng mấy tên thủ hạ trong nhà, nên suy ra cậu mới trốn thoát được.
Chạy đến cánh cửa gỗ bóng nhoáng dài ngang 2m, hai tay cậu đẩy thật mạnh vào, Tiểu Tuyết cũng đang ngồi ở sofa gần đó, ôm con gấu teddy suốt mấy tiếng đồng hồ bỗng nhiên bàng hoàng, thấy cậu nên cô bé đứng dậy, vui mừng lên tiếng
"Dịch ca, cuối cùng anh cũng về rồi"
Thiên Dịch đi đến nắm lấy hai vai Tiểu Tuyết, cúi người xuống, giọng dốc hơi hỏi
"Hực...em có báo cảnh sát không?"
Tiểu Tuyết lắc đầu, thơ ngây đáp
"Không có, vì anh đã dặn em không được báo cảnh sát nên em đã không làm"
Thiên Dịch bật cười nhẹ, xoa đầu cô bé bảo
"Quả nhiên em rất nghe lời, bây giờ chúng ta không có thời gian đâu, em mau sang phòng dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây"
Nói xong cậu vội vã chạy lên lầu, Tiểu Tuyết thấy lạ bèn đi theo hỏi
"Nhưng em vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Băng tỷ không về cùng anh chứ?"
Cô chạy theo, thấy Thiên Dịch đang đi loanh quanh trong phòng mình lục lọi các tủ quần áo, gấp rút dọn đồ đạc vào chiếc vali to bên chân giường, cô thoáng ngạc nhiên, bắt đầu cảm thấy bất an, cứ như sắp phải rời đi một nơi xa xôi để trú ẩn.
Một lúc sau, đồ đạc đã dọn xong, cùng lắm cũng chỉ mang theo một ít quần áo và thẻ tín dụng để sống sót qua ngày. Thiên Dịch kéo vali rời khỏi phòng, mới có một ý nghĩ, lần này không còn gì để đắn đo, cậu dùng chìa khóa dự phòng trong tủ chứa mở cửa phòng Dực Phàm.
Cậu muốn tìm ra chứng cớ hay một số tài liệu thuốc men mà Dực Phàm đã cất giấu trong đây, nhưng vừa bước vào trong, cậu ngạc nhiên, có vẻ như đồ đạc vẫn còn nguyện vẹn, cậu bắt đầu lục soát từng cái tủ, tìm được thứ gì hữu ích thì cứ thế mang đi, tiếp theo là chiếc máy tính trên bàn, cậu nhanh tay bật nó lên, nhưng mọi thứ đều đã bị Dực Phàm coppy ra khỏi thẻ nhớ và mang đi mất nên bây giờ mọi tài liệu trong máy tính đều trở nên trống rỗng.
15 phút trôi qua, Tiểu Tuyết ngồi chờ Thiên Dịch dưới phòng khách, thấy cậu vẫn chưa xuống trong khi cô đã dọn xong hành lí của mình từ nãy giờ, cô thoạt nhìn lên lầu, rồi lại bèn nheo mày lẩm bẩm
"Dịch ca đang làm cái gì trên đó vậy? Cứ thế này khiến mình lo lắng quá"
Bất chợt có các tiếng động cơ xe ngày càng rất rõ. Cô bất giác hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mới thấy có mấy chiếc xe lạ đang từ từ bên ngoài cổng chạy vào. Cô giật mình hoảng hốt, mấy chiếc xe dừng lại ngoài sân, từ cửa xe bước xuống là một người đàn ông lạnh lùng đầy khí chất tàn nhẫn. Đó là Dực Phàm, anh nắm cổ áo mình kéo qua kéo lại chỉnh nốt, không quên cặn dặn hai tên thuộc hạ đang bước xuống sau cùng lạnh lùng bảo
"Hai ngươi đứng đây chờ, canh cửa cho cẩn thận, nếu thấy lão tam hay con nhóc đó chạy ra lập tức bắt giữ"
"Rõ"
Hai tên kia đồng thanh, Tiểu Tuyết căng to hai mắt nhìn Dực Phàm sắp vào trong nhà, cô bé vội vã chạy lên lầu tìm Thiên Dịch, hớt hãi gọi lớn
"Dịch ca, Dịch ca, không xong rồi"
Nhưng khi cô vừa chạy lên phòng Thiên Dịch, đã không còn thấy cậu đâu nữa, vì tình hình rất nguy cấp, cô bối rối một vài giây, mới nghe thấy tiếng Thiên Dịch từ đâu đó vang lên, có vẻ mừng rỡ hô lớn
"Tìm thấy rồi"
Cô ngạc nhiên, bèn lần theo tiếng của cậu, hướng đến phòng Dực Phàm, đẩy cửa ra mới thấy Thiên Dịch đang ở bên trong vừa tìm ra thứ gì đó, đó là một chiếc hộp được đặt đủ 79 viên thuốc thử nghiệm, trong đó viên số 79 là viên thành công.
"Dịch ca, anh còn ở đây làm gì vậy? Anh Dực Phàm sắp vào đây rồi"
Tiểu Tuyết sợ hãi lên tiếng, sự lo lắng, bối rối hiện đầy cả trên mặt.
Lúc này Dực Phàm cùng đám thủ hạ bốn tên còn lại đi vào, mở cửa ra, anh bước vào trong, thoạt nhìn qua lại, bất chợt thấy chiếc vali của Tiểu Tuyết nằm gần đó, bèn cười nhạt nghĩ
(Tính bỏ trốn sao? Ngây thơ quá rồi đấy)
Anh ra lệnh
"Mau đi kiểm tra xung quanh đi"
"Vâng"
Bốn tên kia đồng thanh, sau đó nhanh chóng đi khắp nơi rà soát.
Thiên Dịch và Tiểu Tuyết lại phải dắt nhau trốn bằng cửa sau, nhưng thật xui rủi vì sau căn biệt thự này không có đường đi, muốn ra ngoài phải leo lên bức tường cao 2m kia trong khi không có thang để trèo bắt.
Dực Phàm không quan tâm về việc Thiên Dịch và Tiểu Tuyết có thể chạy trốn được bao nhiêu, bởi vì mục đích anh trở về nhà là để lấy chiếc hộp đựng 79 viên thuốc sưu tập của mình, nhưng anh đã thật sự kinh ngạc, cửa phòng mình đã bị mở toan tác, mọi thứ trong phòng như bị xáo trộn lục lọi cả lên, điều quan trọng hơn là hộp đựng thuốc kia cũng biến mất, và anh thừa biết người lấy không ai khác chính Thiên Dịch.
Ngoài sau căn biệt thự, Thiên Dịch cố nhấc người Tiểu Tuyết lên bức tường cao 2m đó, khi cô bé bám được lên trên, cậu thoạt hỏi
"Sao rồi? Em có thể nhảy xuống dưới được chứ?"
Tiểu Tuyết thoạt nhìn xuống vách tường phía dưới bên kia, cô bé to mắt bảo
"Khoan đã Dịch ca, bên đây là một con kênh rất dài, làm sao mà em nhảy xuống được chứ?"
Bỗng cậu ngạc nhiên
(Con kênh? Phải rồi, tháng trước ở đây là đường liền, tự dưng có mấy cha đến thi công và đập ra làm con kênh thoát nước, nếu không thể nhảy xuống dưới thì trốn ở đâu đây?)
Tiểu Tuyết nhìn sang cậu, tỏa vẻ lo lắng bất cần hỏi
"Chúng ta không thể thoát ra ngoài bằng đường này được, Dịch ca, anh còn chỗ nào có thể ra không?"
Thiên Dịch cố suy ngẫm, vì Ấn Gia rất sợ người ngoài đột nhập nên toàn bộ bốn bề đều cho xây một thành tường cao 2m để phủ tầm nhìn mọi thứ xung quanh. Ngoài cổng chính ra thì không còn đường nào để thoát khỏi chỗ này, cậu bất lực cắn răng.
(Không thể cứ đứng ở đây mãi được, nhất định ba mẹ phải cho xây một lối thoát hiểm nào đó trong nhà chứ? Một lối đi thì làm sao mà ra được)
Nhanh chóng cậu lại đỡ Tiểu Tuyết xuống mình, vội dắt tay cô bé bảo
"Chúng ta không còn thời gian nữa, Ấn Gia rất rộng lớn, anh nghĩ phải có cách nào đó"
Nhưng khi hai người đang bước đi thật nhanh, thấp thoáng đã nghe thấy có vài tiếng nói của mấy tên thủ hạ đâu đó vang lên.
"Tìm hết chưa?"
"Chỗ này tìm rồi, không thấy"
Tiểu Tuyết thì sợ hãi không dám lên tiếng, môi hơi mếu lại, chỉ biết mặc cả trông cậy vào Thiên Dịch.
Không còn chỗ trốn nào khác, thoạt nhìn từ đó 3m, cậu thấy có một nhà kho cũ đã lâu năm không bước vào, không còn suy nghĩ gì nữa, cậu vội dắt tay Tiểu Tuyết đi đến đó, thấy thế cô bé ngạc nhiên hỏi
"Dịch ca, anh định trốn trong nhà kho đó sao?"
Thiên Dịch một phát đẩy cánh cửa gỗ đã cũ kĩ mục nát của nhà kho ra, làm tiếng "két" dài vang lên khiến đám thủ hạ từ trong nhà phát giác, chúng vội chạy ra, nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng thấy ai cả.
Lúc này Thiên Dịch đưa Tiểu Tuyết vào nhà kho tối tăm, bụi bặm lại dơ bẩn.
"Dịch ca, chỗ này tối quá, em chẳng thấy gì cảc"
"Đừng lo, anh có mang theo bật lửa đây"
Cậu lấy bật lửa trong túi quần ra, bật lên và nhờ lửa của nó làm ánh sáng. Cả nhà kho bắt đầu sáng dần, thoắt ẩn thoắt hiện đóm lửa nhỏ, hai chiếc bóng của hai người cũng chảy dài trên vách tường phía trước, và mọi đồ đạc trong này là những thứ bị vứt bỏ không sử dụng đến, chẳng hạn như tivi hay laptop, đều đã bị mạng nhện phủ đầy.
Thiên Dịch cầm bật lửa đi vào bên trong, Tiểu Tuyết hơi cảm thấy khó chịu, bóp mũi lại che miệng than vãn
"Dịch ca, chỗ này bụi bám nhiều quá, hơn nữa lại rất bẩn"
"Em đừng than nữa, không trốn vào đây thì cũng sẽ bị phát hiện thôi, anh không biết nếu chúng ta bị Dực Phàm tóm gọn, có khi cả hai sẽ bị đưa đi thử nghiệm không chừng"
"Nhưng anh phải kể cho em biết, cả nhà anh có bí mật gì sao?"
Thiên Dịch bỗng ngạc nhiên, cậu rất muốn kể cho Tiểu Tuyết nghe, nhưng lại nhớ những lời Thiên Băng đã dặn, tuyệt đối không thể để lộ bí mật của tổ chức cho người ngoài biết, dù đó chỉ là một đứa trẻ con.
"Tiểu Tuyết, xin lỗi, anh không thể tiết lộ cho em được, đó là nguyên tắc"
Cậu đáp, Tiểu Tuyết chợt khựng chân lại, cô cảm thấy mình như một người ngoài không đáng để tin tưởng, cô nhìn bóng dáng Thiên Dịch đang ung dung đi đến một cái tủ lạnh được dựng đứng ở đó.
Tuy cậu chỉ xem đây là một chuyện bình thường nhưng nó lại khiến Tiểu Tuyết cảm thấy đôi phần tổn thương, cô rũ mắt xuống, thoạt nói
"Vậy sao?"
Trong khi Thiên Dịch chỉ đang quan tâm cái tủ lạnh trước mắt, cậu hơi ngạc nhiên, vì mọi thứ ở đây đều bị bụi và mạng nhện phủ kín, riêng chỉ có cái tủ lạnh này là không có quá nhiều bụi, cậu bèn soi bật lửa đến gần mặt của chiếc tủ, trên đó có dán hai ba tấm ảnh nhỏ, tất cả đều là ảnh của ba mẹ nuôi cậu khi còn trẻ và cô con gái ruột mới sinh vài tháng bế trên tay. Cậu sờ tay lên tấm ảnh, dùng miệng thổi mấy hạt bụi nằm trên đó, thầm nghĩ
(Đây có lẽ là ảnh của hơn 20 năm về trước, lúc ba mẹ khi còn trẻ và đứa bé mới sinh chắc là con ruột của họ, nhưng đã chết trong xe lúc 5 tuổi do bọn bắt cóc khủng bố)
Bất ngờ cậu sực ngạc nhiên, không chỉ có ba tấm ảnh được dán phía trên, lại còn một tấm nằm riêng biệt ở phía dưới, Tiểu Tuyết đi tới, thấy lạ bèn hỏi
"Dịch ca, mấy tấm ảnh này có gì sao?"
Thiên Dịch cúi gối xuống kinh ngạc nhìn tấm ảnh đó, ảnh ba mẹ nuôi cậu đang dắt tay một đứa bé gái chạc khoảng 4 5 tuổi đứng ở giữa, đến đây cậu nheo mày nghĩ
(Tại sao gương mặt của đứa bé này lại giống Băng Băng đến vậy?)
Cậu nhìn chầm chầm, đúng là gương mặt của bé gái trong tấm ảnh đó giống hệt Thiên Băng khi còn nhỏ, cậu có thể nhận ra dù màu tóc cả hai người còn bé hơi khác một chút. Hơn nữa ở một mép của tấm ảnh có phần hơi nhăn, cậu đưa ngón tay vào phần mép đó rồi gỡ tấm ảnh lên, bất ngờ thấy phía sau ảnh có vài chữ, tựa như chữ viết tay, cậu lẩm bẩm đọc theo
"Châu báu được cất giữ ở một nơi tối tăm, nằm dưới con số một to lớn bám đầy bụi, hãy dùng ánh sáng nào đó để nhìn thấy nó, kí tên Ấn Nhật Thiên"
(Là ba sao?)
Thiên Dịch bật kinh ngạc, trong khi đó Tiểu Tuyết lại tưởng thật, hóa mừng hỏi
"Gì vậy? Có châu báu sao? Nhất định là rất nhiều vàng bạc đá quý"
Thiên Dịch nheo mày nghi vấn
"Nhưng anh đã sống ở đây nhiều năm, làm gì nghe nói có châu báu nào chứ?"
Bất chợt có một con chuột từ đâu đó bò ngang qua, Tiểu Tuyết giật mình hét toáng lên khiến cậu cũng giật bắn người theo, bèn nhanh tay bịt miệng cô bé lại, suỵt khẽ bảo
"Em làm gì vậy? Bọn chúng mà nghe thấy thì toi chúng ta đấy"
Tiểu Tuyết bật run, ứa nước mắt đáp
"Em vừa thấy con chuột, cho nên..."
"Đừng lo, nó không làm hại gì đến chúng ta đâu"
Thiên Dịch trấn an cô, nhìn sang mới thấy con chuột đã bò dưới cái tủ lạnh trước mặt mất. Cậu không quan tâm đến nó, đành tiếp nghĩ
(Điều mình cảm thấy kì lạ nhất ở đây là tại sao cái tủ lạnh này lại ít bụi bám hơn những chỗ khác? Hơn nửa mép của tấm ảnh có chữ viết kia có phần hơi nhăn, giống như nó đã từng được gỡ lên vậy)
Sau một phút suy nghĩ, bỗng cậu sực nhận ra, bèn lên tiếng
"Tiểu Tuyết, em giúp anh đẩy cái tủ lạnh này qua một bên được không?"
Tiểu Tuyết ngạc nhiên, vẫn trơ mặt hỏi
"Sao cơ?"
Thiên Dịch tắt bật lửa, bèn dùng hai tay dịch chuyển cái tủ lạnh kia sang một bên, Tiểu Tuyết không hiểu chuyện gì nên cũng đành giúp cậu một phen, vừa đẩy ra vừa hỏi
"Dịch ca, khi không anh lại dời cái tủ này ra là ý gì chứ?"
Khi cái tủ được dời đi, thì cũng là lúc cả hai người sực ngạc nhiên, ngay dưới cái tủ lạnh được đặt lên lúc nãy có một cái cửa được nằm ở đó, cậu lên tiếng
"Mình nghĩ không sai, đúng là có một tầng hầm ở đây"
"Cái gì? Ý anh nói là dưới này sao?"
Tiểu Tuyết đưa tay trỏ trỏ xuống cánh cửa, cánh cửa chỉ bằng kích cỡ của một cửa sổ và có hình vuông, được làm bằng các thanh gỗ cây bình thường.
Thiên Dịch tiếp tục dùng hai tay gỡ cái cửa đó lên, phát hiện bên dưới là các bậc thang đi xuống, tối đen như mực. Bất chợt các tiếng động bên ngoài vang lên,có vài tên thủ hạ đứng trước cửa nhà kho, lục đục vừa đẩy cửa, vừa nhìn lại bóng dáng người đàn ông đang đứng uy nghiêm đằng sau quan sát, lên tiếng
"Anh Phàm, cửa này khóa từ bên trong rồi, không vào được"
Nghe vậy Thiên Dịch và Tiểu Tuyết sực kinh hoảng, đã nghe thấy giọng Dực Phàm ra lệnh cho mấy tên thủ hạ bảo
"Mau đá cửa vào đi"
"Rõ"
Ngay lập tức có hai ba tên dùng chân, một phát xông vào khiến cánh cửa nhà kho cũ nát cũng bị ngã ập xuống đống đồ bỏ bên trong, bụi bay khắp nơi, làm chúng hắt hơi liên tục.
Trong lúc này thừa cơ hội, Thiên Dịch đã nhanh chóng cùng Tiểu Tuyết đi xuống cầu thang dưới hầm lẫn trốn, sau đó cậu đóng cửa hầm lại.
Vì đây là cách duy nhất, cậu cũng có thể xuống kiểm tra xem phía bên dưới có gì.
Đợi đám bụi cũng tảng phất đi mất được một lúc, đám thủ hạ đi loanh quanh trong nhà kho, kiểm tra qua lại, sau đó vọng giọng ra bảo
"Anh Phàm, trong này không có ai cả"
Nghe vậy Dực Phàm vẫn đứng ung dung bên ngoài, mắt chao đảo xung quanh, thoạt nghĩ
(Hành lí của Thiên Dịch vẫn còn nằm trong nhà, không lí nào lại trốn nhanh vậy được)
Anh bắt đầu bước chân vào nhà kho kia, kiểm tra cùng đám thủ hạ một lần nữa.
Lúc này Thiên Dịch dùng bật lửa đi xuống sâu tầng hầm tối đó, Tiểu Tuyết vì hơi sợ nên cứ lẽo đẽo đi phía sau cậu, cô bật hỏi
"Dịch ca, anh chắc đi xuống đây chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ?"
Thiên Dịch vừa đi vừa trả lời
"Anh cũng không biết, dù sau anh cũng muốn xuống đấy xem thử một lần"
"Nhưng sao anh lại biết dưới cải tủ lạnh kia có tầng hầm này vậy?"
Cô bé thắc mắc hỏi, cậu thản nhiên vui vẻ giải thích
"À, là nhờ mấy câu được viết sau bức ảnh đó, châu báu được cất giữ ở một nơi tối tăm, có nghĩa là một nơi không có ánh sáng mặt trời, đồng nghĩa sẽ là một hang động hoặc một tầng hầm tối, vì nơi đó ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào được"
Tiểu Tuyết lại thắc mắc hỏi
"Thế còn cái câu...nằm dưới con số một to lớn bám đầy bụi là ý gì?"
Cậu cười nhẹ đáp
"Anh nghĩ con số một to lớn chắc là cái tủ lạnh kia, vì nó có hơi bám bụi một tí, câu cuối cùng là hãy dùng ánh sáng để nhìn thấy nó, nó ở đây chắc có lẽ là châu báu, anh cũng không rõ"
Khi cậu vừa dứt lời, chân phải bất ngờ đá trúng thứ gì đó, cậu sực giật mình dừng chân, Tiểu Tuyết đứng lại phía sau lưng cậu thắc mắc hỏi
"Sao vậy?"
"Anh vừa đá cái gì thì phải"
Cậu to mắt nhìn chầm chầm vào cái thứ mình vừa đá bị lăn lên xa vài thước. Cậu có cảm giác không hay, bèn đi tới gần để xem đó là gì. Khi cậu vừa cúi xuống, vật đó có màu trắng và tròn như một quả bóng, nhưng hình thù có chút kì lạ. Tiểu Tuyết cũng cúi xuống, đưa tay đến định lật cái thứ kia lên, cô bé cho rằng cậu nhát gan, nên cười trêu thản nhiên bảo
"Anh làm gì vậy? Chỉ là một quả bóng thôi mà"
Thiên Dịch bắt đầu kinh hoảng, bèn lên tiếng
"Khoan đã, đừng chạm vào"
Cho đến khi cậu dứt lời, Tiểu Tuyết đã vô tư chạm vào phần tròn và thô cứng của thứ đó xoay lại, bất ngờ cả hai người bật to mắt kinh hoảng, đó không phải là một quả bóng, mà là một cái đầu lâu người.
Tiểu Tuyết vội rụt tay lại, hét toáng lên vừa khóc vừa sợ hãi. Thiên Dịch đứng dậy, ôm lấy đầu cô bé vào người, cố trấn an bảo
"Đừng khóc, có lẽ đây là một người đã chết rất lâu rồi, xương của người đó chắc còn rải rác đâu trong đây"
Tiểu Tuyết dụi mắt mình, vừa mếu máo vừa hỏi
"Nhưng tại sao lại có người chết ở đây chứ? Dịch ca, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, em sợ quá"
Thiên Dịch cố ra vẻ cứng rắn, dù tay chân đã bủn rủn, mặt hơi tái đi bảo
"Thế em nghĩ anh không sợ sao? Nhưng bây giờ bước ra ngoài khác gì bị Dực Phàm bắt lại chứ?"
Tiểu Tuyết bắt đầu suy nghĩ lung tung, tưởng tượng nói
"Nhưng sẽ tốt hơn là cứ mãi đi vào trong này, lỡ có một kẻ sát nhân lâu năm trú ẩn ở đây và hắn ăn thịt người thì sao hả?"
Nghe vậy Thiên Dịch bật tái mặt, gượng cười dù toàn thân sợ đến phát xanh, trấn an bản thân phải bình tĩnh, đổ mồ hôi lo lắng bảo
"Em xem nhiều phim quá rồi, đừng nói nữa có được không? Với lại bây giờ chúng ta cần tìm xem tầng hầm này còn có lối ra nào khác không đã, bật lửa của anh không thể thắp lâu hơn nửa đâu, anh cảm thấy nó sắp hết gas rồi"
Sau đó cậu vội vã đi về phía trước sâu hơn, Tiểu Tuyết cũng không thể ở yên một chỗ mà tiếp tục đi theo cậu, cho đến khi hai người phát hiện có một cánh cửa duy nhất nằm ngay trước mắt, cậu đi tới, bèn sờ tay lên cần gạt cửa định mở ra thì Tiểu Tuyết bèn can ngăn hỏi
"Dịch ca, anh có chắc bên trong này không có tên sát nhân ăn thịt người đó chứ? Nhỡ hắn bất ngờ vồ ra thì sao?"
Thiên Dịch cau mày, cắn răng quả quyết
"Đây không phải là lúc để sợ hãi đâu, chỉ bấy nhiêu đây anh còn không có can đảm, sao có thể cứu Băng Băng ra khỏi tay Dực Phàm chứ?"
Tiểu Tuyết ngạc nhiên, cơn run sợ cũng dần tan biến, tựa như chàng trai bên cạnh là điểm tựa duy nhất khiến cô cảm thấy yên tâm.
"Tiểu Tuyết, anh mở đây"
Bất chợt cậu đẩy cánh cửa trước mắt ra, toàn cảnh bên trong cũng dần dần hiện lên dưới ánh lửa nhỏ bé của cái bật lửa trên tay, nhưng phút chốc lại tắt đi do nó đã không còn một tí gas để mong đợi.
Mọi thứ trở nên tối tăm như mực, cậu sực hoảng, tiếp tục ấn tay vào bật lửa liên tục, đến mức tiếng "cạch cạch" vang lên liên hồi trong bóng tối, bối rối nói
"Chết rồi, bật lửa hết gas rồi"
Tiểu Tuyết bắt đầu run sợ, ôm chặt lấy cánh tay cậu than vãn
"Không thể nào, chỗ này tối như mực, em không thể nào đi tiếp nếu như không có ánh sáng"
Thiên Dịch cũng hơi rối, nhưng cậu đã cố gắng giữ bình tĩnh để có thể trấn an Tiểu Tuyết, nếu như cậu có biểu hiện sợ hãi, cô bé cũng sẽ hoảng hốt lên, khi đó khó mà có cách giải quyết.
Tâm trí cậu bắt đầu hao hao nhớ lại, câu cuối được viết trên bức ảnh lúc nãy.
(Hãy dùng ánh sáng nào đó để nhìn thấy nó)
"Nếu anh đoán không lầm, chắc chắn trong căn phòng này có thứ có thể bắt sáng được"
Cậu đi vào bên trong, dùng tay mò mẫm chiếc bàn gần đó, bất ngờ hơn lại vớ được cái đèn pin vào tay, cậu bật đèn pin lên, ánh sáng hiện ra, Tiểu Tuyết cũng mừng rỡ bảo
"Hay quá, có đèn pin rồi"
Thiên Dịch bật cười
"Anh đã nói rồi, chúng ta cứ bình tĩnh rồi sẽ có cách giải quyết"
Cậu dùng đèn pin soi tiếp xung quanh, lại phát hiện một công tắc đèn nằm ngay trên bức tường gần cửa ra vào, cậu đi đến, bật công tắc đó lên, vốn đã nghĩ dưới căn hầm tối này sẽ không có điện, nhưng điều cậu thật sự ngạc nhiên là khi công tắc vừa mở, cả căn phòng cậu đang đứng bỗng sáng lên ngay tức khắc.
"Ở nơi này mà cũng có điện nữa sao, thật kì lạ"
Cậu sờ cằm lẩm bẩm, bỗng Tiểu Tuyết reo lên
"Dịch ca, anh qua đây xem này"
Cậu ngạc nhiên, nhìn sang đã thấy cô bé đứng ngay một cái bàn gần đó, tay cầm một cuốn sổ tay nhỏ màu đen bám rất nhiều bụi.
Cậu đi tới, thoạt hỏi
"Tiểu Tuyết, em phát hiện được gì à?"
Cô bé đáp
"Có một cuốn nhật kí này, trông nó đã khá cũ rồi"
"Vậy sao? Đưa anh xem"
Cậu chốc tò mò giật lấy nó cầm lên xem, nhìn thoáng qua có thể đoán chắc đây là một quyển nhật kí, cậu không do dự bắt đầu mở ra, phát hiện đây không phải là những dòng tâm sự, mà là một bức thư được viết trong cuốn sổ tay ghi chép, cậu đọc trang đầu tiên, cảm xúc bắt đầu hiện rõ ràng qua từng dòng một, sự kinh ngạc trỗi dậy, vì không tin chính mình đang nhìn và nghe thấy.
Một lúc sau cậu âm thầm đóng quyển sổ tay lại, Tiểu Tuyết không biết bên trong viết những gì mà lại khiến cậu đọc xong lại có nét mặt ưu tư kì lạ đến thế.
"Dịch ca, ở bên trong quyển nhật kí đó viết gì thế?"
Cô bé hỏi, cậu lắc đầu nhẹ, ánh mắt rũ xuống, thoạt đáp
"Không có gì, anh nghĩ đây có lẽ là thứ châu báu mà ba nuôi anh đã nói tới, hoàn toàn không phải là vàng bạc đá quý, mà là một bí mật bị giấu kín mãi chưa được tiết lộ"