Thiên Băng đang đi thẳng một mạch trên hành lang, vẻ mặt nghiêm túc, trong đầu suy tính những gì sắp cần làm.
(Đã gần 4 giờ chiều, nếu mình kịp đến đó và về đây trước 6 giờ thì chắc chắn sẽ không bị Dực Phàm nghi ngờ và phát hiện)
Đúng lúc ấy, một nữ nhân viên giặt ủi đẩy một chiếc xe đẩy đựng các giỏ quần áo khô đi ngang qua cô, cô dừng chân, nghoảnh nhìn bóng lưng cô nhân viên kia, mép môi chợt nở một nụ cười kì lạ.
Sau khi đánh ngất cô nhân viên ở trong phòng giặt ủi, cô trộm một bồ đồ trong giỏ quần áo khô của cô ta, đó là một chiếc sơ mi trắng và một chiếc quần kaki tối màu dài đến mắt cá chân, kiểu dáng trông bình thường nhưng gu thời trang lại rất cá tính.
Để không làm mất nhiều thời gian, cô liền thay bộ đồ ấy tại ngay tại phòng giặt ủi, sau đó bước ra ngoài đến ngay phòng trang điểm, nhanh chóng đắp lên mặt một lớp mặt nạ dẻo hóa trang, thay đổi màu mắt bằng kính áp tròng bạc, dùng cọ đánh một màu mắt nâu nhạt sao cho tự nhiên, tiếp theo là kẻ đường eyeliner nhấn mạnh ở phần đuôi mắt. Bước cuối cùng, cô đội một mẫu tóc giả màu vàng dài ngang lưng có sẵn trong phòng rồi dùng một thỏi son tông đất tô nhẹ lên lòng môi.
Mọi việc hoàn tất, cô cong môi mỉm cười, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương, chỉ với mười lăm phút, cô có thể thay đổi khuôn mặt của mình thành một người khác mà chẳng có ai nhận ra.
Thấy đồng hồ điện thoại đã hơn 4 giờ chiều, cô vội vàng mang kính râm đen lên, cầm theo túi xách rồi mở cửa đi ra ngoài. Nhưng không ngờ vừa bước ra đã chạm phải người của hai cô gái khác đang tính đi vào, đó là An An và Lưu Ly, bọn họ đều chuyên gia makeup và chuẩn bị trang phục cá nhân cho Selena.
Nhìn thấy một cô gái có mái tóc vàng óng ánh, vóc dáng thon gọn trông hệt như người nước ngoài, bọn họ ngơ ngác hỏi:
"Ơ...cô là ai vậy?"
Thiên Băng gỡ kính râm xuống, ánh mắt xám như tro, nghiêng chiếc mũi cao dọc dừa cùng đường nét thanh tú sắc sảo khiến bọn họ lập tức thất thần, hai má ửng hồng mê mẩn.
"Sorry, tôi vào nhầm phòng"
Thiên Băng dứt một câu, sau đó mang kính râm lên quay bước đi, để lại hai cô gái phía sau ngó nhìn chầm chầm, bàn tán:
"Cô ấy là ai vậy? Sao lại đi ra từ phòng trang điểm chứ?"
"Có thể cô ấy đang tìm nhà vệ sinh nên đi nhầm phòng cũng nên. Không biết là người nước nào mà xinh đẹp quá"
Từ phía sau, Selena khó chịu đi tới, mặt mũi hầm hầm sau chuyện bị Thiên Băng xem thường trong nhà vệ sinh lúc nãy, thấy An An và Lưu Ly phụ trách trang phục và makeup cho mình đang nói chuyện với nhau trước cửa phòng trang điểm, cô ta định đi lại lớn tiếng la mắng để trúc giận, nhưng lại bị chủ đề trò chuyện của An An và Lưu Ly làm cho chú ý.
An An nhìn cô bạn thợ makeup Lưu Ly, nói:
"Nhưng cậu không thấy gì sao? Chiếc túi mà cô gái nước ngoài cầm theo lúc nãy rất giống cái của Băng tỷ a"
Lưu Ly gật đầu:
"Cậu nói tớ mới để ý, đúng là giống thật"
Selena nhíu mày, đi tới từ đằng sau hai cô ta, cất giọng hỏi:
"Các cô đang nói đến ai vậy?"
An An và Lưu Ly giật cả mình, quay lại nhìn thấy sắc mặt hầm hầm của Selena nên cả hai đã có chút run sợ, đồng thanh lấp mấp:
"A chị...chị Selena"
"Các cô đang nói tới cô gái nước ngoài nào vậy?
Selena nhíu mày chất vấn, sợ bị la mắng, hai cô ta liền trả lời:
"A, vừa lúc nãy có một cô gái châu Âu bước ra từ phòng trang điểm và va phải bọn em"
"Cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa còn mang một chiếc túi xách rất giống túi của Băng tỷ nên bọn em mới cảm thấy kì lạ. Bọn em đoán rất có thể cô gái đó là bạn của Băng tỷ cũng nên"
Selena ngạc nhiên, đồng lúc nghĩ ngợi:
(Ấn Thiên Băng có bạn là người châu Âu sao?)
...
Thiên Băng đi xuống làn đường, bỗng nhìn thấy chiếc xe của hai tên thuộc hạ đưa mình đi lúc sáng vẫn đỗ ở đó, nhưng vì cô đã hóa trang nên bọn chúng không thể nhận ra cô.
Cô mang kính râm lên, thuận lợi đi ngang qua trước đầu xe chúng, đến bên đường, đón một chiếc taxi rồi chui vào trong chạy đi.
Trong khi bác tài đã lái được một đoạn, cô ngồi ghế đằng sau, cầm một chiếc điện thoại dự phòng khác lên gọi cho Tiểu Tuyết, nhanh chóng tra địa chỉ và nơi ở của Thiên Dịch hiện giờ.
Chỉ hơn 15 phút, cô tìm đến căn hộ mà Tiểu Tuyết và Thiên Dịch đang ở, đó là căn hộ mang số 209.
Cô đứng trước cửa, giơ tay lên gõ ba cái, chẳng bao lâu, Tiểu Tuyết đã mở cửa ra, vừa nhìn thấy một cô gái nước ngoài xinh đẹp, tóc vàng dài đến thác lưng, ăn mặc và trang điểm vô cùng cá tính, cô bé ngạc nhiên khi không nhận ra Thiên Băng, cứ nghĩ là một người khác nên có chút bỡ ngỡ hỏi: "Cô là..."
Thiên Băng không đáp lời cô bé mà đẩy cửa đi thẳng luôn vào trong, vừa láo liếc ánh mắt nhìn cảnh vật gọn gàng ngăn nắp xung quanh vừa thăm dò:
"Tiểu Dịch vẫn chưa ra ngoài sao?"
Tiểu Tuyết ở phía sau buộc miệng trả lời:
"Anh ấy đã nhốt mình trong phòng hai ngày, có gọi cũng không lên tiếng"
Bỗng cô bé toác mồm kinh ngạc:
"Ơ, nhưng nhưng chị là Băng tỷ sao?"
Thiên Băng xoay nửa mặt nhìn cô bé, sẵn tay gỡ chiếc kính râm xuống, gật nhẹ đầu.
"Đúng vậy, chị phải hóa trang mới có thể qua mặt được bọn chúng, không thể tùy tiện để mặt thật đi được"
Tiểu Tuyết bỗng cụp mắt thẹn thùng, đúng hơn là cô vừa xấu hổ vừa cảm thấy ngưỡng mộ.
(Không ngờ chị ấy lại giỏi như vậy, vừa xinh đẹp lại còn biết hóa trang. Thảo nào Dịch ca lại thích chị ấy. Quả nhiên, một con nhóc như mình còn lâu mới xứng tầm)
"Nhưng dạo gần đây em có nhận thấy mình bị theo dõi không?"
"Theo dõi?" Tiểu Tuyết ngờ ngạc, rồi lắc đầu: "Không có. Nhưng sao chị lại hỏi vậy?"
"Chị muốn chắc chắn một chuyện, rằng Dực Phàm thật sự giữ lời hứa, không cho người điều tra và theo dõi nơi ở của em và Tiểu Dịch"
Thiên Băng đáp xong, nét mặt chợt trở nên nghiêm nghị.
"Hơn nữa sau buổi phỏng vấn vừa rồi, chị vẫn không yên tâm một chút về đứa em trai ngốc nghếch của mình, vì vậy chị có một số chuyện cần nói với em ấy. Em có thể đưa chị đến phòng Tiểu Dịch được không?"
Tiểu Tuyết thấu hiểu cảm nghĩ của Thiên Băng, đành gật đầu, nhanh chóng đưa Thiên Băng đến trước cửa phòng Thiên Dịch vì cô bé cũng đang lo lắng cho cậu khi đã nhiều ngày không ra ngoài.
Tới trước cánh cửa căn phòng lặng im kia, Thiên Băng lại đắn đo một lúc, sợ rằng cậu sẽ từ chối gặp cô, nhưng cơ hội của cô đến đây lại rất ít ỏi nên dù có như thế thì cô vẫn muốn được gặp cậu.
Thiên Băng dè lòng một hồi, cuối cùng cũng chấm dứt được sự do dự, đưa tay lên gõ thử.
"Cộc! Cộc!"
Tiếng gõ hai cái vang lên, nhưng bên trong không ai đáp lại, cô bèn nhìn Tiểu Tuyết bên cạnh, Tiểu Tuyết không cần hỏi cũng hiểu ý Thiên Băng muốn gì, bèn lên tiếng:
"Dịch ca. Anh không muốn ăn gì sao? Anh đã hai ngày không ăn cơm rồi"
Nhưng sau tiếng gọi của Tiểu Tuyết thì Thiên Dịch vẫn không một tiếng trả lời, đến đây Thiên Băng đã cảm thấy bất thường, bèn nheo mày suy nghĩ:
(Kì lạ. Hai ngày không ra ăn uống, ở trong phòng suốt từ khi uống rượu say. Chẳng lẽ...)
Cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện không hay, nghĩ rằng cậu đã nghỉ quẩn rồi tự sát nên giơ tay gõ cửa liên tục, kinh hoảng gọi thất thanh: "Tiểu Dịch. Mau mở cửa ra!"
Nhưng cậu lại tiếp tục không phản hồi, mọi thứ chìm trong im lặng đến đáng sợ, lòng cô nóng như lửa đốt, liền lùi ra sau một bước rồi bất ngờ tung cước phá cửa.
Cú đạp khá mạnh khiến cánh cửa bị bung chốt ra, lập tức bật mở. Cô chạy vào, liền thấy Thiên Dịch đang nhắm mắt nằm bất động trên giường, không biết còn sống hay đã chết. Cảnh tượng này khiến cô vô cùng sửng sốt, tay chân sợ hãi đến phát run.
"Tiểu Dịch!" Thiên Băng lập tức chạy đến bên cậu, lây người cậu thật mạnh, kinh hoảng gặng hỏi: "Em làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!"
Mắt cậu nhắm lịm không mở, hơi thở trở nên vô cùng dốc, mặt đỏ bừng trông khá mỏi mệt.
Cô đặt tay lên trán cậu, bỗng cảm thấy vô cùng nóng, bèn thốt lên: "Sốt rồi!"
Tiểu Tuyết đứng đằng sau hơi hoảng, lập tức xoay người vội vàng định chạy đi.
"Vậy thì em sẽ đi đun nước"
"Không cần đâu"
Thiên Băng bỗng lên tiếng ngăn chân Tiểu Tuyết, đứng bên giường Thiên Dịch, cô bảo:
"Em ấy sốt rất cao, e rằng không thể chăm sóc tại nhà được. Tiểu Tuyết, em mau gọi cứu thương đi"
Tiểu Tuyết hơi bối rối, đành nghe theo lời Thiên Băng, lập tức gật đầu như chỉ thị.
"Vâng"
Một tiếng sau, cậu được chuyển đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê.
Sau khi đã kiểm tra xong sức khỏe của Thiên Dịch, tạm thời cậu đang nằm trên chiếc giường trắng ở phòng hồi sức, bác sĩ quay ra nói với Thiên Băng rằng rất may cô đã đưa cậu đến bệnh viện kịp thời vì cậu đã bắt đầu sốt từ ngày hôm qua, do không có người phát hiện ra và chăm sóc sớm hơn nên tình trạng cảm lạnh của cậu đã trở nên nặng nề.
Nghe bác sĩ nói vậy, Thiên Băng mới thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt lồng ngực thầm cảm ơn ông Trời.
Hơn 5 giờ chiều. Thiên Dịch bắt đầu mở mắt, liền thấy một hình ảnh mờ nhạt nhưng sau vài giây cũng hiện rõ. Cảnh vật trước mặt chạm vào mắt cậu chính là khuôn mặt của một cô gái nước ngoài rất lạ lẫm, chưa bao giờ gặp qua.
Cậu mắt nhắm mắt mở, mấp chiếc môi khô khan, cố gắng mở miệng:
"Cô...là ai?"
Thiên Băng ngồi bên giường cậu, có chút đờ người vì cô quên mất là mình đang hóa trang nên cậu vốn không thể nhận ra cô.
"Tôi là..."
"Hụ! Hụ!..."
Cậu bỗng nảy người ho sặc sụa, át đứt luôn câu trả lời cô sắp nói ra. Thấy cậu ho liên tục như vậy, cô vội đứng dậy, có chút luống cuống.
"Cậu đang bị sốt rất cao, chờ một chút, tôi sẽ mang nước đến cho cậu"
Sau đó cô tới chiếc bàn cách mình không xa, cầm một ly nước lọc có sẵn ở đó rồi mang đến bên giường cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Cậu ngồi dậy được không?"
Thiên Dịch cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, như bị tảng đá đè dẹp không thể nào nhấc lên nổi. Cậu thở dốc, vẻ mặt nhọc nhằn xanh xao nhưng vẫn gắng nhìn cô gái xinh đẹp lạ lẫm kia mở lời:
"Cô là ai? Tại sao...tôi lại ở bệnh viện?"
Vì nhận thấy cậu đang bệnh, không muốn cậu phải tức giận khi biết là mình nên Thiên Băng đành lấy cớ giả dạng thành người khác, cô mỉm cười nói:
"Tôi sống ngay bên cạnh căn hộ của cậu, vì khi nãy em gái cậu phát hiện cậu bị sốt rất cao nên mới sang nhà tôi xin giúp đỡ, vì vậy tôi đã giúp cô bé mang cậu đến bệnh viện này"
"Vậy sao? Tiếng Việt của cô tốt nhỉ, nghe giống hệt như người bản địa"
Thiên Dịch khen xong khẽ cười, cô cũng bật cười lại.
"Tất nhiên. Tôi là giáo viên ngoại ngữ mà"
Thấy cậu không có dấu hiệu nhận ra mình, Thiên Băng cảm thấy hơi yên tâm, bèn chu đáo hỏi:
"Cậu muốn ăn gì không? Tôi ra ngoài mua"
"Không cần"
Cậu bỗng nhiên từ chối, rồi trở đầu qua bên kia.
"Dù sao cũng rất cảm ơn cô vì đã tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện, nhưng cô không cần phải tận tình chăm sóc tôi luôn đâu"
Thiên Băng diễn như thật, nhưng nào biết người kia đã nhận ra mình từ đầu, tiếp tục mỉm cười thân thiện, bảo:
"Cậu yên tâm. Tôi tạm thời rảnh và muốn giúp đỡ người khác. Lần trước em gái cậu có giúp tôi một số chuyện nên bây giờ tôi sẽ giúp lại. Dù sao một mình cô bé cũng khó biết cách chăm sóc một người bệnh như cậu mà, đúng không?"
Thiên Dịch nhìn lên trần nhà, bỗng mấp môi, ra giọng nhỏ nhẹ: "Cháo...yến mạch"
Cô động thái ngạc nhiên, cậu mới lặp lần nữa với hơi thở không đều.
"Tôi muốn...hư...ăn cháo yến mạch"
"Vậy tôi sẽ đi tìm chỗ mua, cậu đợi tôi một chút"
Thiên Băng vội vàng rời khỏi phòng hồi sức, ra ngoài đi mua cháo hơn mười lăm phút thì quay lại.
Cô mở cửa đi vào, trên tay là một tô cháo nóng hổi còn bốc hơi rồi ngồi bên giường cậu.
"Có cháo rồi. Tôi nghĩ cậu không thể ngồi dậy được, tôi đúc cậu ăn nhé"
Thiên Dịch nằm yên trên giường, vốn không thể ngồi dậy nổi, đành bất lực vừa ho vừa nói:
"Khụ khụ! Làm phiền cô rồi. Tôi có thể...hụ...tự ăn được"
Thiên Băng cười nhẹ:
"Đừng ngang bướng nữa. Tôi đã nhận việc chăm sóc cậu rồi"
Sau đó cô vớt lên một ít cháo trên thìa, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến gần miệng cậu, bảo:
"Nào. Tôi giúp cậu ăn"
Thiên Dịch đành há miệng ra, ngậm lấy thìa cháo rồi nuốt đi, sau đó lại ra sức nói với giọng điệu mỏi mệt.
"Cô...không bận gì sao? Giúp một người lạ như tôi, cô không cảm thấy...phiền chứ?"
Thiên Băng khuấy nhẹ tô cháo nóng, đáp:
"Không có. Tôi sống một mình nên không có gia đình. Thỉnh thoảng giúp đỡ hàng xóm như cậu cũng không tòi. Cũng là vì tôi thấy em gái cậu vẫn còn nhỏ nên rất khó chăm sóc một người bệnh như cậu. Con bé vẫn còn phải lo chuyện học hành mà, đúng không?"
Thiên Dịch chăm chú nhìn cô, ánh mắt cậu tuy mỏi mệt nhưng lại chứa đựng đầy ấm áp. Dù cậu biết cô đang nói dối, tìm cách giả dạng thành người khác rồi đến chăm sóc cậu, nhưng cậu quyết định sẽ không vạch trần cô ngay bây giờ.
Cậu mỉm cười, giả vờ như tin vào những gì mà cô bịa ra, khẽ giọng: "Vậy à"
"Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
Thiên Dịch bình thản nhìn cô, cô mới rời mắt khỏi tô cháo trên tay, trầm mặc nhìn cậu.
"Lí do gì cậu lại uống rượu rồi nhốt mình trong phòng đến phát sốt vậy?"
Cậu bặt im, liếc lờ đi nơi khác. Giữa căn phòng hồi sức, không khí tự dưng bỗng trở nên căng thẳng.
Thấy cậu không trả lời, cô liền vớt lên một thìa cháo, cười cười cho qua chuyện.
"À, xin lỗi vì nó là vấn đề riêng tư của cậu. Tôi không nên hỏi mới phải"
"Tôi phải lòng một cô gái"
Cậu thốt lên, giọng nói rất trầm và nhỏ.
Sau đó, cậu trực tiếp nhìn cô, môi có chút cong, ánh mắt bỗng trở nên thăng trầm.
"Nhưng tôi bị từ chối rồi"
Thiên Băng ngơ ra, vẻ mặt ấy của cậu vô cùng buồn bã, làm cho cô cảm thấy vô cùng e thẹn, hai mắt tự động cụp xuống.
"Vậy à"
"Còn cô thì sao? Cô có thích một ai không?"
Cậu khẽ cười, nét mặt mấy chốc đã tươi tỉnh trở lại.
Cô ngạc nhiên, mấp môi:
"Tôi...người tôi thích ư?"
...
Tại tòa nhà, Dực Phàm vừa nghe điện thoại từ một trong hai tên thuộc hạ đưa đón Thiên Băng, hay tin cô vẫn chưa tan việc, quả nhiên vừa nghe qua hắn đã bửng sốt, trong lòng nảy rực không yên.
Ngồi trong phòng làm việc, hắn cầm điện thoại, cặp lông mày ưu tú chao lại một cách khó chịu, tra hỏi:
"Đã năm giờ rồi. Cô ấy vẫn chưa ra sao?"
Tên thuộc hạ kia đang ngồi trong xe, ngó ra cửa sổ nhìn những người ra vào công ty nhưng vẫn không thấy hình bóng Thiên Băng đâu, hắn đáp:
"Chúng tôi nhìn thấy có một số người đã tan việc, nhưng vẫn chưa nhìn thấy nhị tiểu thư đâu cả"
Dực Phàm bắt đầu nắn sốt cả ruột, hắn đứng dậy khỏi ghế rồi đến bên cửa sổ, lớn giọng nói:
"Cứ tiếp tục đứng đợi đi, nhất định phải quan sát từng người ra khỏi cổng"
"Nếu chúng mày để cô ấy trốn thoát, thì tốt nhất là tự dùng súng kết liễu mình đi, đừng về nữa"
Sau đó hắn hậm hực ngắt ngang cuộc gọi của tên thuộc hạ đi, lập tức nhấn số gọi ngay cho Thiên Băng, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, lườm dọc ra cửa sổ.
Tại bệnh viện.
"Còn cô thì sao? Cô có thích một ai không?"
Câu hỏi của Thiên Dịch đá động vào thâm tâm cô, cô cụp mắt xuống, không dám đối diện với cậu.
"Người tôi thích ư?"
Ting! Ting!
Thiên Băng chợt giật cả mình, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, giai điệu rất quen thuộc, không cần ngẫm thì cô cũng biết là từ điện thoại của cô.
Cô nhìn về chiếc túi xách để trên bàn gần đó với vẻ mặt tái nhợt, biết Dực Phàm đã gọi tới vì đến giờ vẫn không thấy cô về nhà, điều này khiến cô bất an vô tận, trên nét mặt đã có chút biến dị không bình thường.
Thiên Dịch hỏi: "Là điện thoại của cô sao?"
Thiên Băng không muốn cậu nghi ngờ, liền lập tức đứng dậy nói:
"Xin lỗi. Là điện thoại của tôi"
Sau đó cô đi đến chỗ chiếc túi xách, vừa móc điện thoại ra, hàng số và tên người gọi xuất hiện ngay trước mắt, quả nhiên đúng như cô nghĩ, Dực Phàm đã gọi đến cho cô để rà soát tình hình.
Cô bất an quay qua nhìn Thiên Dịch, thấy cậu đang hướng mắt ngó ra phía bang công, cô nghĩ chắc có lẽ cậu không quan tâm đến cô làm gì.
Cô bèn cầm điện thoại rồi quay đi, rời khỏi phòng hồi sức, nhưng cũng là lúc Thiên Dịch quay mặt lại, ngó nhìn bóng lưng cô cho đến khi cô mở cửa rời khỏi phòng.
Thiên Băng ra khỏi cửa mới dám bắt máy, áp điện thoại lên tai, khẽ giọng: "Alo"
"Vẫn còn bận sao? Nghe máy lâu vậy?"
Dực Phàm khó chịu hỏi toạt một câu không đầu không đuôi, nghe giọng và cách nói chuyện oanh tạc này cô cũng nhận ra hắn đang có chút hoài nghi nên cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh trí trả lời:
"Em để điện thoại trong tủ giữ đồ nên không nghe thấy. Bây giờ em đang bận nói chuyện với ông chủ của mình về một vài lịch trình, có thể một tiếng nữa mới về được"
Dực Phàm ngó sang chiếc đồng hồ treo tường la mã trong phòng, nhìn thấy đã 5 giờ 45 phút, tương đương với một tiếng nữa sẽ bước sang trời tối.
Hắn chậm rãi giọng, bảo:
"Vậy lát nữa, anh đến đón em"
Cô lập tức chối từ:
"Không cần đâu. Cứ để hai tên lúc sáng đưa em về đi"
"Băng Băng. Em đang ở đâu? Sao xung quanh lại im lặng như vậy?"
Cô mỉm cười trả lời:
"Tất nhiên là nhà vệ sinh rồi"
Nhưng Trời quả thật không giúp cô, vừa đáp xong, giọng y tá từ buồng phòng bên cạnh chợt cất lên:
"Mời bệnh nhân tiếp theo"
Thiên Băng giật cả mình, hai mắt trừng to, đổ mồ hôi lạnh.
Dực Phàm vọng tiếng ra hỏi:
"Băng Băng. Em đang ở bệnh viện sao?"
Cô lập tức chối bỏ, cười nhẹ nói:
"Chỗ em đang có một cuộc diễn tập dành cho các diễn viên mới vào nghề, họ đang diễn cảnh y tá và bác sĩ từ phòng bên cạnh. Sắp tới, họ có dự án sẽ ra một bộ phim cho nên rất bận rộn, và em đã được chọn làm huấn luyện viên của họ trong kì diễn lần này. Có thể em sẽ về trễ một chút, anh đừng lo"
Hắn đã có chút tin lời cô, nhưng vẫn muốn xác nhận cho kĩ, bèn bảo:
"Gửi định vị cho anh đi"
Thiên Băng nheo mày, tỏa ra không vui.
"Chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?"
Nhưng Dực Phàm vẫn dai dẳng nhiều lời, hắn muốn cô về sớm hơn, muốn cô ở bên cạnh hắn, cùng hắn dùng bữa tối. Hắn thực sự nhớ cô đến ngồi đi không yên, dù mới để cô đi làm một ngày, nhưng hắn thật sự đã chịu không nổi rồi.
"Vậy bây giờ anh đến đó đón em về, tiện thể đi ăn tối, anh đã đặt nhà hàng rồi"
Thiên Băng hơi hoảng, lại tiếp tục từ chối.
"Nhưng em còn bận công việc, chưa thể về cùng anh được"
"Hay anh đợi ở nhà, em sẽ sắp xếp công việc rồi về với anh ngay, có được không?"
Dực Phàm cuối cùng cũng chấp nhận, cười nhẹ trả lời:
"Được rồi. Anh chờ em"
Sau đó hắn cúp máy, thì cô liền cảm thấy vô cùng nhẹ người.
Cô mở cửa trở vào trong phòng hồi sức của Thiên Dịch, nhưng mới bước vào đã thấy cậu đang nhìn mình chầm chầm.
Cậu hỏi: "Cô có việc à?"
Cô mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, tôi phải về rồi"
"Hụ! Hụ!" Cậu lại đưa tay lên miệng ho sặc sụa, cơn ho không dứt.
"Cậu ho nhiều như vậy, nhất định phải uống thuốc. Lúc nãy tôi đã bảo Tiểu Tuyết ra ngoài mua thuốc cho cậu rồi, lát nữa cậu nhớ uống đấy"
"Xin lỗi" Cậu vừa dừng cơn ho, nhọc nhằn nhìn cô: "Nếu cô có hẹn thì hãy đi đi. Đừng lo cho tôi"
Thiên Băng xót xa, nhìn bộ dạng cậu thế này, cô thật sự không muốn rời đi, nhưng vì phải về sớm hơn trước khi bị Dực Phàm nghi ngờ, cô đành mỉm cười nói:
"Được rồi, vậy cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Nếu được, ngày mai tôi sẽ đến đây xem tình hình của cậu một lần nữa"
Đúng lúc ấy, Tiểu Tuyết vừa đẩy cửa đi vào phòng từ đằng sau, cất tiếng gọi:
"Băng tỷ, có thuốc rồi"
Cô đứng hình, lúc nãy vì lo cho sức khỏe của Thiên Dịch mà cô quên nói với Tiểu Tuyết rằng mình đang giả thân phận thành một người khác.
Cô đơ người ra không phản ứng, chỉ nhìn thấy Thiên Dịch không nói gì mà lại trầm mặt liếc đi nơi khác, xem như không nghe không biết cô là Thiên Băng.
Tiểu Tuyết vẫn chưa biết mình đã làm hỏng sự, thản nhiên mang túi thuốc để lên bàn sau đó quay qua thăm hỏi:
"Em đã mang đơn thuốc của bác sĩ vào đây. Dịch ca đã cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?"
Thiên Băng quay lại tươi cười, nói:
"Phải rồi, em cứ chăm sóc anh trai của mình đi, chị phải về đây"
"Ơ..."
Tiểu Tuyết ngờ ngạc:
"Nhưng Băng tỷ, chị không định ở lại chăm sóc cho Dịch ca sao?"
Cửa vừa đóng cạch lại, bóng người Thiên Băng đã không còn, Tiểu Tuyết vô cùng khó hiểu lại càng đầy thêm nghi vấn.
"Kì lạ. Chị ấy bị sao vậy?"
Sau đó cô quay sang Thiên Dịch, vừa nheo mày tra hỏi:
"Bộ có chuyện gì xảy ra giữa anh và Băng tỷ nữa sao? Sao chị ấy lại..."
Nói được giữa chừng, không ngờ vừa quay sang cô đã thấy Thiên Dịch nhắm mắt khép mi, không chút động tĩnh. Thấy vậy, Tiểu Tuyết liền hụt hẫng.
"Ngủ rồi sao? Mới đây mà đã ngủ rồi"
"Mà hình như hôm nay mình có hẹn với gã đáng ghét kia để lấy chữ kí của anh Lâm Chấn Lục. Mà thôi, chắc hắn cũng không đến đâu"
...
Thiên Băng cất công trở lại công ty của mình, sau đó chạy gấp vào nhà vệ sinh loại bỏ toàn bộ lớp hóa trang, thay cả bộ đồ lúc nãy.
Cất công một lúc, cô trở ra ngoài với hình dạng Ấn Thiên Băng rồi chui vào trong xe của hai tên thuộc hạ đang chờ sẵn bên đường. Nhưng cô nào biết, Selena đã cảm thấy nghi ngờ về sự hiện diện của cô gái nước ngoài mà An An và Lưu Ly đã nói, dù chỉ là nghi ngờ với sự mập mờ.
Tình cờ lúc ấy, khi Thiên Băng vừa lén lút trở về đây để lột bỏ lớp hóa trang, cô ta đã ngấm ngầm theo dõi bên ngoài nhà vệ sinh và nhìn thấy tất cả. Lúc Thiên Băng lau sạch lớp hóa trang trên mặt, Selena đã có chút kinh ngạc từ bên ngoài cửa. Và bây giờ, đứng trên lầu cao của tầng năm, cô ta gác tay lên lan can, ngó xuống làn đường phía dưới, nhìn thấy Thiên Băng đã chui vào xe của hai tên thuộc hạ chờ sẵn rồi lái đi.
Ánh mắt cô ta trở nên kì lạ, thể hiện chút mưu mô lẫn gian xảo, và có thể dám chắc rằng, cô ta sẽ không bao giờ dừng lại việc tìm hiểu tất cả mọi thứ về Thiên Băng cho dù là một chi tiết nhỏ nào.
(Ra vậy. Cô ta không những là một nữ minh tinh, mà còn là một chuyên gia hóa trang. Mình đã đánh giá thấp cô ta rồi. Có thể đánh ngất nhân viên phòng giặt ủi để trộm quần áo, lựa chọn phòng trang điểm khi không có người để cải trang)
Nghĩ tới đây, Selena bỗng bật cười nham hiểm.
"Hừ, mình bắt đầu cảm thấy thú vị rồi. Mình phải tìm hiểu về con thật của cô ta, có như vậy mới moi được những thông tin hữu ích, đẩy cô ta xuống vực thẳm không thể ngóc đầu. Hahaha"
...
Thiên Băng vừa trở về tòa nhà, chiếc xe dừng ngay giữa sân, cô đẩy cửa bước xuống, định đi vào trong nhưng đã thấy Dực Phàm đang đứng cách mình mấy bước, hai tay thong dong đút vào túi quần tựa như đang chờ cô về.
"Là vì em có một số chuyện cần làm cho xong. Nếu em về muộn hơn, anh có đứng chờ nữa không?"
"Không. Thay vào đó anh sẽ đi tìm em, khi nào thấy mới thôi"
Cô bật cười, thử nói đùa một câu, nhưng đó chính suy nghĩ mà cô đang nghĩ tới.
"Vậy thì khó lòng mà bỏ trốn được nhỉ?"
Hắn bỗng nắm tay cô, trầm giọng:
"Đừng nói luyên thuyên nữa. Vào nhà cùng anh đi. Ngoài trời lạnh lắm"
...
Đến giữa đêm, cô trằn trọc nằm trên giường, đắn đo nghĩ ngợi, chợt nhớ lại khi Tiểu Tuyết gọi tên mình, thì cô lại nhìn thấy Thiên Dịch im lặng liếc đi nơi khác, hoàn toàn không có một chút phản ứng.
(Biểu cảm đó là gì? Là vẫn còn giận mình sao?)
Cô nhíu mày khó chịu, xoay người trở qua bên kia, liền đối ngay với Dực Phàm đang nằm bên cạnh, tuy nhiên hắn không ngủ mà lại đưa mắt lặng lẽ nhìn cô với cự li rất gần khiến cô giật cả mình, tự miệng thốt lên: "Anh..."
"Chưa ngủ sao? Suy nghĩ gì vậy?"
Hắn hỏi cô rất nhẹ nhàng, trong căn phòng tối chỉ có cô và hắn, thì còn có chiếc đồng hồ báo thức trên bàn đang di chuyển kim đến 2h15, vẫn kêu tích tắc không ngừng.
Cô bèn xoay người đi, trả lời:
"Em cảm thấy hơi khó ngủ"
Một bàn tay chợt đặt lên eo cô, cô đành nhắm mắt nhíu mày, cố mặc kệ, thì bàn tay ấy chợt trượt xuống bụng cô, sau đó là cả một hơi ấm đằng sau dường như bị thu sát.
Hắn ôm chặt lấy cô, khẽ thủ thỉ sau đầu cô nói:
"Anh cũng vậy, anh cũng cảm thấy rất khó ngủ"
Cô ngạc nhiên, hơi nhướn mày:
"Vì sao?"
"Vì..." Hơi ấm từ giọng nói hắn toát ra sau cổ cô, khiến cô hơi sợ sệt.
"Anh vẫn chưa nhận ra được, những gì em đang nghĩ"
Cô ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy có chút bất an, bèn thẳng thừng hỏi hắn:
"Anh muốn nói đến chuyện gì?"
"Từ lúc em về nhà, khi dùng cơm với anh em lại đang nghĩ đến một chuyện khác, anh có hỏi em cũng không để tâm trả lời. Băng Băng, có chuyện gì mà em lại nghĩ ngợi lâu như vậy? Nó quan trọng hơn cả anh sao?"
Thiên Băng cảm thấy nặng nề lòng, đúng là từ chiều đến giờ khi trở về, cô đều nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Thiên Dịch, kể cả biểu cảm không phản ứng của cậu khi Tiểu Tuyết thốt gọi cô bằng "Băng tỷ".
Dực Phàm đã để ý điều đó, hắn có lẽ không ngủ được vì chuyện này, nhưng còn một chuyện khác là hắn vẫn chưa tin tưởng cô hết toàn vẹn.
Thiên Băng quay lại đối mặt hắn, khoảng cách rất gần, cô làm sao có thể để hắn nghi ngờ được, nên đành lừa hắn một chút.
"Ngốc. Anh có biết em đang nghĩ gì không? Từ chiều đến giờ, em đều đang nghĩ đến công việc của mình, em đang phân vân sau này có nên từ bỏ ngành minh tinh và toàn tâm toàn ý ở bên cạnh chăm sóc anh không? Đó là những gì em đang bận tâm"
Dực Phàm ngạc nhiên, tâm trạng hắn tự dưng trở nên vui vẻ, nhưng hắn lại tỏa ra không muốn tin.
"Thiên Băng. Em rõ ràng không yêu anh mà, sao lại nói như vậy chứ?"
Hắn giả vờ không tin như vậy, nhưng là đang muốn đợi cô nói câu đó với hắn, hắn muốn nghe một cách chi tiết, thật rõ ràng tường mật.
Thiên Băng đã ngấm ngầm biết được ý niệm hắn, nhưng lời nói thì cô nói biết bao lần chẳng được.
"Em yêu anh"
Cuối cùng câu nói đó cũng thốt lên, khiến Dực Phàm ngạc nhiên, trực tiếp nhìn cô với biểu cảm kinh ngạc.
Cô mỉm cười:
"Đó là những gì em muốn nói, những ngày gần đây em đã nhận ra anh thật sự yêu em, vì vậy em không muốn phụ lòng anh nữa. Dực Phàm, em yêu anh. Em yêu anh rất nhiều"
Trái tim hắn bây giờ như muốn nổ tung, đừng nói chỉ là một câu, hắn muốn nghe nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Không thể kìm nén lòng mình, hắn đột dưng giương tay ôm chặt cô, đặt môi lên hôn cô rất nồng nhiệt.
"Anh sẽ không bao giờ buông tha cho em khi em đã nói câu này"
Cả hai ân ái đến vậy, hắn ôm cô rất chặt từ phía trên, trao cho cô biết bao điều yêu thương từ lời nói lẫn hành động. Nhưng trong lúc đó, Thiên Băng lại nhìn vô cảm trên trần nhà, thật sự chỉ mong trời mau sáng.
...
Nếu như trời mau sáng, bóng tối tan đi, tôi chỉ ước cảm giác này chính là ác mộng. Bởi vì ngày mai, tôi có thể gặp lại em ấy rồi.