Bí Mật Của Yêu Hậu

Chương 1



"Buông ta ra!"

Nam nhân bị gỡ mũ ô sa mắt đỏ ngầu muốn phản kháng mãnh liệt. Nhưng là những người đang kiềm chế hắn dùng sức hơn, khiến hắn không thể động đậy.

Trong mắt nam nhân tràn đầy hình ảnh Phi Ngư Phục thâm tử sắc* của Hoàng Bổ Môn, khiến khóe mắt hắn rung lên. Trước mắt hắn là tiểu đội trưởng lần này Hoàng Bổ Môn phái tới, nghĩa nữ cũng là đệ tử duy nhất của môn chủ Hoàng Bổ Môn Đào Minh Nghị, bổ ti của Hoàng Bổ Môn, Tề Du Tâm.

*Phi Ngư Phục: là lễ phục của Cẩm Y Vệ, nhưng không phải ai cũng được ban Phi Ngư Phục. Chỉ có "Đường Thượng Quan" trong một đơn vị Cẩm Y Vệ (cấp trưởng quan có hàm cao tương ứng với người đứng đầu nha môn) mới được mặt Phi Ngư Phục mà cũng chỉ mặc trong các thời điểm thích hợp như xuất hiện trong các lễ nghi bảo vệ hoàng gia. Hình ảnh tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ chính là "Thân mang Phi Ngư Phục, Eo thắt Tú Xuân Đao ".

*thâm tử sắc: màu tím đậm (tử: tím, tía)

"Thiếu phủ Lại Bộ, Hoàng Hưng, Lục phẩm thiếu phủ, phạm tội tham ô, chứng cứ vô cùng xác thực, giải về Hoàng Bổ Môn, chờ Hình Bộ xử lý."

Tề Du Tâm thanh âm thanh lãnh, như biểu tình của nàng hiện tại, bình tĩnh nhìn nam nhân kia giãy giụa biểu tình không cam lòng.

"Các ngươi dám! Ta chính là Thiếu phủ Lại Bộ do đương kim Hoàng Hậu thân phong!"

Nam nhân kia vẫn cứ giãy giụa, nhưng bị hai nam bổ ti kiềm chế, hắn bất quá chỉ là người đọc sách, muốn phản kháng cũng không được.

"Thì sao?"

Tề Du Tâm biểu tình xuất hiện một tia khinh thường, cũng không biết là khinh bỉ Hoàng Hưng chết đã đến nơi lại còn già mồm, hay khinh bỉ Hoàng Hậu trong miệng Hoàng Hưng.

"Áp giải về đi."

Tề Du Tâm thanh lãnh mà nói một câu, hai vị bổ ti kia liền đem người áp giải rời khỏi Hoàng phủ, mà bên tai Tề Du Tâm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Hoàng Hưng kia càng lúc càng xa, đều là tên của mình.

"Tào đại ca, phiền ngươi tính toán tài sản Hoàng Hưng, an trí người nhà Hoàng Hưng. Ta về Hoàng Bổ Môn trước, báo cáo kết quả."

Tề Du Tâm chắp tay thi lễ với một người nam nhân bên cạnh, mà nam nhân kia cũng ôm quyền đáp lễ nói: "Không thành vấn đề, đi trước đi, Tề nha đầu."

Lại Bộ thiếu phủ, Hoàng Hưng, tham ô hối lộ, bị bãi chức quan lục soát nhà cửa. Chuyện này khiến Kinh thành Nam Quốc ồn ào huyên náo, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Hoàng Cung Nam Quốc, Phượng Hi Cung.

Triệu Mộ Ngôn vừa rời giường, trên người mặc một thân sa mỏng ngồi ở mép giường, dung nhan mệt mỏi có phần uể oải càng khiến nàng thêm xinh đẹp. Nàng đem tóc mình vén lên, giơ tay nhấc chân đều khiến người khác mị hoặc không thôi. Cung nữ Lê nhi hầu hạ bên cạnh cũng không nhịn được đỏ mặt.

"Lê nhi, hầu hạ bổn cung thay xiêm y đi!"

Đây là thói quen của Triệu Mộ Ngôn, sau khi thức dậy ngồi đều ngồi bên mép giường một lát mới thay y phục, mà Lê Nhi cũng sẽ ngồi chờ một bên.

Sau khi thay xong phượng bào tử sắc, Triệu Mộ Ngôn ngồi xuống trước gương đồng, Lê nhi dùng lược từng cái mà chải tóc đen rũ sau lưng Triệu Mộ Ngôn.

"Lê nhi, gần đây trong ngoài cung có sự tình gì thú vị?"

Giọng nói Triệu Mộ Ngôn mang theo vài phần trầm thấp nghẹn ngào. Có lẽ là mới vừa rời giường, còn mang theo vài phần gợi cảm đến cực điểm.

"Ân... Cũng không phải chuyện gì thú vị. Chính là Hoàng Hưng bị bắt."

Lê Nhi nói xong, Triệu Mộ Ngôn cũng không có biểu tình gì, chỉ lười nhác duỗi người, hỏi: "Hoàng Hưng là ai?"

"Nương nương ngài quên mất? Chính là Thiếu phủ Lại Bộ do người thân phong a!"

Lê Nhi nói xong, Triệu Mộ Ngôn nhướng mày nhưng thần sắc vẫn lãnh đạm như cũ, khiến người khác nhìn ra mỹ nhân này căn bản đối với Hoàng Hưng một chút ấn tượng cũng không có.

"Không nhớ rõ."

Triệu Mộ Ngôn nhàn nhạt nói một câu, tựa hồ không muốn biết Hoàng Hưng này là ai, Lê nhi lại nói tiếp.

"Hoàng Hưng cũng không có gì. Bất quá nô tì nghe đồn đãi, có tiểu bổ ti đối với nương nương bất kính."

Nghe như thế, Triệu Mộ Ngôn mỹ mạo xinh đẹp rung động, khóe miệng lộ ra ý cười sâu xa.

"Nga? Nói nghe một chút."

Đôi mắt Triệu Mộ Ngôn sáng lên, tựa hồ đối với sự tình Lê nhi đang nói đến cảm thấy thực hứng thú.

"Tiểu bổ ti kia gọi là Tề Du Tâm, là công thần trong lần tróc nã Hoàng Hưng này. Thời điểm Hoàng Hưng kia bị bắt, hắn xuất khẩu cuồng ngôn nói hắn do nương nương thân phong, nhưng tiểu bổ ti kia làm như đối với phong hào của nương nương thực khinh thường..."

Hứng thú lớn nhất của Lê nhi chính là nói chuyện phiếm. Dù sao Triệu Mộ Ngôn không cần nàng hầu hạ mọi lúc. Hơn nữa, mỗi lần nàng tán gẫu trở về đều chia sẻ cùng Triệu Mộ Ngôn, điều này cũng xem như lạc thú trong sinh hoạt của Triệu Mộ Ngôn.

"Nga? Tề Du Tâm sao..."

Triệu Mộ Ngôn khóe miệng gợi lên nụ cười, Lê nhi nhìn không hiểu ý cười Triệu Mộ Ngôn, nhưng là nàng có thể xác định Triệu Mộ Ngôn đem người này đặt trong lòng.

Một bổ ti nho nhỏ, cư nhiên cũng dám không để bổn cung vào mắt?

"Lê nhi, mời Đường... Mời Hoàng Thượng tới gặp bổn cung."

Triệu Mộ Ngôn nói xong, Lê nhi liền 'Vâng' một câu, lui đi ra ngoài.

Nếu là những lời này từ trong miệng phi tử khác nói ra, sợ là đại bất kính với Đương kim Hoàng Thượng. Nhưng lời này do Triệu Mộ Ngôn nói ra, cũng có chút bình thường.

Trong mắt người ngoài, Hoàng Đế sủng ái thậm chí dung túng Triệu Mộ Ngôn, nhưng trong lòng Triệu Mộ Ngôn, lại không phải như vậy.

Buổi trưa, Triệu Mộ Ngôn giương mắt nhìn nam nhân mặc long bào. Sau đó, bữa trưa được bày biện hoa lệ trước mắt, giơ tay gắp cho nam nhân một miếng thịt.

"Hoàng Thượng, ăn đi!"

Triệu Mộ Ngôn lộ ra nụ cười ngọt ngào, Đường Uyên vừa thấy, lập tức xua tay nói: "Các ngươi trước lui xuống đi!"

Đợi cung nữ thái giám đều lui xuống hết, khóe miệng tươi cười của Triệu Mộ Ngôn dần dần thu lại.

"Nói đi, tìm trẫm vì chuyện gì?"

Không có việc gì không đăng tam bảo điện, đặc biệt là nữ nhân này, chủ động tìm hắn khẳng định không có chuyện gì tốt.

"Sự kiện của Hoàng Hưng, Hoàng Thượng hẳn cũng nghe nói!"

Triệu Mộ Ngôn thanh âm thanh lãnh, cùng nụ cười vừa rồi đúng là khác biệt rất lớn.

"Ân, Hình Bộ đã xử lý."

Đường Uyên gắp lên một miếng thịt để vào trong miệng, tư thái ưu nhã. Cho dù không có người khác ở đây, hắn vẫn không mất ưu nhã khí chất của hoàng gia, chỉ là bệnh trạng trên mặt làm thế nào cũng không che dấu được.

Đường Uyên đã hơn 40, hơn nữa cơ thể suy nhược, sắc mặt tái nhợt, bệnh trạng lan tràn, tựa như thư sinh trói gà không chặt.

"Tiểu bổ ti lập công hẳn gọi là Tề Du Tâm!"

Triệu Mộ Ngôn nói xong, buông đôi đũa xuống, một tay chống cằm, an tĩnh mà nhìn Đường Uyên đang ăn cơm. Đường Uyên cảm giác được ánh mắt Triệu Mộ Ngôn, lập tức ngẩng đầu lên tiếp xúc ánh mắt nàng.

"Ân... Hình như là vậy, làm sao?"

Đường Uyên một ngày xử lý chính sự rất nhiều. Hơn nữa, thân thể ốm yếu, đối với sự việc quá nhỏ hắn sẽ giao những người khác đi làm, mà cái tên Tề Du Tâm này cũng chỉ từng nghe qua một chút, cũng không nhớ rõ ràng.

"Hoàng Thượng tính toán thưởng nàng như thế nào?"

Trong giọng nói Triệu Mộ Ngôn mang theo vài phần ý vị. Đường Uyên nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm, nữ nhân này lại không an phận.

"Trẫm để Đào môn chủ xử lý."

Loại chuyện này, thật đúng là không cần đến tay Đường Uyên, tự nhiên đều giao cho môn chủ Hoàng Bổ Môn, Đào Minh Nghị xử lý.

"Thần thiếp nghĩ muốn tự mình hạ chỉ khen thưởng nàng."

Triệu Mộ Ngôn thân mình lui về phía sau, ý cười trên khóe miệng cũng không giảm.

"Tùy nàng."

Hoàng Đế cũng không quá để ý, chỉ cần nữ nhân này không chơi quá mức, hắn sẽ không quản.

"Ai, Triệu Mộ Ngôn."

Đường Uyên thẳng hô Triệu Mộ Ngôn tên huý, lại thấy Triệu Mộ Ngôn nên được thập phần tự nhiên, phảng phất loại này xưng hô không phải lần đầu tiên xuất hiện.

"Tự nàng hạ lệnh nữ tử cũng có thể làm quan. Sau khi đặc quyền đại gia tộc bị thu hồi, những gia tộc kết bè kết phái bị nàng thanh trừng trở tay không kịp."

Đường Uyên không thể không tán thưởng thủ đoạn của nữ nhân này, cũng chứng minh hắn không nhìn lầm người.

"Tuy là như thế, nhưng bổn cung bị nhạo báng ô danh yêu hậu."

Triệu Mộ Ngôn thở dài nhìn như ủy khuất, nhưng kỳ thật trong mắt nàng lại không có hai chữ ủy khuất, Đường Uyên hiểu rõ nàng cũng chỉ cười cười, nói: "Chỉ cần nàng giúp trẫm đạt được mục đích, trẫm sẽ hoàn thành hứa hẹn."

"Thần thiếp tự nhiên tin tưởng Hoàng Thượng."

Ngữ khí tuy rằng thanh lãnh nhưng từng câu từng chữ đều có cảm giác triền miên, khiến tâm tư người khác tê dại, dù là Đường Uyên cũng không khỏi động tâm.

"Triệu Mộ Ngôn, nàng không nghĩ làm Hoàng hậu của trẫm cả đời sao?"

Kỳ thật, nói Đường Uyên không động tâm với Triệu Mộ Ngôn là giả, nhưng thời điểm Triệu Mộ Ngôn đồng ý làm Hoàng Hậu của hắn, hai người liền có hiệp nghị, mà Đường Uyên là sẽ tuân thủ hiệp nghị. Nhưng hắn vẫn hy vọng Triệu Mộ Ngôn thay đổi tâm ý, lưu lại bên người hắn.

"Ta không thích hoàng cung, cũng không thích Hoàng Thượng, người nên rõ ràng Đường Uyên."

Triệu Mộ Ngôn cự tuyệt đến dứt khoát, lần này đã là lần thứ ba Đường Uyên hỏi nàng, Triệu Mộ Ngôn biết hắn đối với nàng động tâm càng biết hắn sẽ không nuốt lời.

"Được rồi! Trẫm tôn trọng nàng."

Một bữa cơm cực kỳ nhạt nhẽo, Triệu Mộ Ngôn không thích Đường Uyên, nhưng là cũng không đến mức chán ghét. Bất quá nếu ăn cơm, nàng muốn cùng người mình thích ăn cơm nói chuyện thú vị, nếu không sẽ tựa như bây giờ, lúc ăn và ngủ không nói chuyện.

Ngày kế, Hoàng Bổ Môn, Chính sảnh.

Đào Minh Nghị cầm công văn trong tay, có chút phát run, lông mày nhíu chặt, giống như có sự việc bế tắc không giải quyết được, lúc lâu cũng chưa nói chuyện.

Nhóm bổ ti phía dưới liền giương mắt nhìn Đào Minh Nghị. Sau đó, hai bên nhìn nhau không rõ rốt cuộc ra chuyện gì. Tề Du Tâm đứng giữa chính sảnh tương đối bình tĩnh, bất quá trong lòng cũng cảm thấy tò mò, có chuyện gì làm Đào Minh Nghị rối rắm như thế.

Hôm nay, ngày Tề Du Tâm được thăng chức. Nhóm bổ ti đều tới xem náo nhiệt, chỉ là ý chỉ thăng chức còn chưa truyền xuống, Đào Minh Nghị lại giống như ăn phải khổ qua, khuôn mặt nhăn tới khó coi.

Mà vốn dĩ, Nguyên Trực tâm bất cam tình bất nguyện cũng đi tới chính sảnh nhìn xem Tề Du Tâm sẽ được lên tới chức vị gì, nhưng thái độ của Đào Minh Nghị lại làm hắn càng buồn bực hơn.

Nguyên Trực cùng Tề Du Tâm được huấn luyện trở thành bổ ti, hơn nữa hắn dựa vào thành tích tốt nhất tiến vào Hoàng Bổ Môn. Nguyên Trực vẫn luôn cùng Tề Du Tâm tranh đấu, lần này Tề Du Tâm phá đại án, tuy có chút không cam lòng nhưng hắn lần này thua tâm phục khẩu phục, tự nhiên cũng tới chúc mừng một chút.

Thật lâu sau, Đào Minh Nghị mới đứng lên, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Bổ ti Tề Du Tâm."

"Có ti chức!"

Giọng nói Tề Du Tâm rất có tinh thần. Sau khi, nghe Đào Minh Nghị gọi, quỳ một gối xuống dưới, chờ đợi Đào Minh Nghị tuyên đọc kết quả.

"Tề Du Tâm phá án được kỳ án Hoàng Hưng tham ô, lập được đại công, lập Tề Du Tâm làm Trưởng bổ ti Cựu Án Phòng!"

Lời này nói ra, mọi người trong sảnh đều ồ lên, sôi nổi bàn luận mà Nguyên Trực vốn dĩ dựa vào tường liền đứng thẳng lên.

Như thế nào... Như thế nào sẽ là Cựu Án Phòng?!

Tề Du Tâm hiển nhiên có chút giật mình, biểu tình vốn dĩ bình tĩnh cũng có chút khó hiểu liền giương mắt nhìn về phía Đào Minh Nghị, chỉ thấy hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, hiển nhiên đây không phải quyết định của môn chủ.

Cựu Án Phòng là nơi nào? Nơi lưu trữ các bản án cũ, còn có một ít án treo chưa phá. Sau khi nhậm chức, trừ bỏ quản lý những bản án cũ liền không có việc gì để làm, nếu muốn điều tra án treo cũng là việc khó. Thứ nhất, án treo gần nhất cũng đã qua một năm, nhân chứng vật chứng đều khó truy tìm. Thứ hai, án treo nếu muốn điều tra lại, trừ phi có chứng cứ mới. Thứ ba, Nghiệm Thi Cục chưa chắc sẽ để ý tới những án treo này, không ai nghiệm thi, làm sao phá án.

Cho nên, giữ chức ở Cựu Án Phòng, đồng nghĩa với việc không có cơ hội lập công, mà người đưa ra quyết định này, rõ ràng trêu cợt Tề Du Tâm.

"Ti chức lĩnh mệnh."

Thanh âm lạnh lùng bình tĩnh, chỉ là nội tâm Tề Du Tâm... không phải như thế.

_________________