Thời tiết cuối năm càng lúc càng lạnh dần, không khí lạnh lẽo từng chút một ngưng đọng thành những giọt sương mờ ảo. Gió mùa Đông phảng phất qua những tán cây khô cứng đang chờ Xuân về. Giọt sương buông mình theo làn gió, cái lạnh làm tê tái đến tận cuối đáy lòng người, cảm giác như đang chìm trong hồ băng đông cứng không lối thoát. Con phố ngày nào còn mát mẻ hòa mình vào ánh đèn vàng lung linh nay đã dần chìm vào tăm tối, bóng đèn đường vàng nhạt thấp thoảng chiếu sáng trong bầu trời đầy sương gió. Ở ngoài đường, ai nấy cũng đều phát sầu với cái lạnh tê dại đến tận tâm can, khứa lên từng thớt thịt đau thấy rõ.
Sau lần thổ lộ trên sân thượng, số lần Cố Diễn và Sở Tiêu trò chuyện dường như bằng không. Nhưng ánh mắt của hai người dành cho nhau lại là ánh mắt đồng cảm cho đối phương. Họ biết bí mật của đối phương, biết bộ mặt thật của đối phương, điều ấy lại càng khiến hai trái tim càng lúc càng đồng điệu nhau.
Mùa Đông chập chững sắp qua đi, mùa yêu thương cũng dần đang tới.
Sở Tiêu vừa kết thúc lớp học thêm, cậu mang trên lưng chiếc cặp đen nhỏ, dáng người mảnh khảnh khoác lên bộ đồng phục trường, chậm rãi bước đi trong sương gió lạnh đang tràn về. Từng bước chậm rãi đi trên đường đầy lấp lánh ánh đèn xe cộ, bước chân chầm chậm trở nên nặng nề như đang gánh vác rất nhiều suy tư không thể giải bày được.
Cứ đi mãi một con đường dài, rồi rẽ phải. Trước khu chung cư cao cấp cậu đang sống, Sở Tiêu bắt gặp một dáng người quen thuộc ngồi dưới hàng cây phong đỏ đã trơ trụi lá bên lề đường. Một dáng người ốm gầy, lại mang đầy rẫy những vết thương, vết bầm tím đau đớn. Trời đang ở đỉnh điểm cái lạnh, người thiếu niên ấy vậy mà lại mặc một chiếc áo thun mỏng manh với chiếc quần tây đen đã bạc màu. Hắn ngồi nhâm nhi điếu thuốc lá, phả một hơi khói vào giữa trời Đông, hơi thở hắn cũng mang đầy nỗi tâm sự chẳng biết cất đâu cho hết. Rồi hắn lại hút một hơi thuốc vào người, ánh sáng ở đầu điếu thuốc đỏ lên phừng phực trong lớp sương lạnh lẽo cùng ánh đèn đường mờ nhạt, cũng đủ để Sở Tiêu thấy được nét u buồn đang vẽ trên khuôn mặt khô khốc của hắn.
Sở Tiêu nắm chặt hai vai cặp, chậm rãi đi tới chỗ Cố Diễn. Dưới bầu sương lạnh buốt, cậu đứng trước mặt hắn, cái ánh đèn đường thoang thoảng ở phía sau phảng phất bóng cậu lên người Cố Diễn.
"Lại không về nhà à?"
Sở Tiêu như đoán được tâm tư của Cố Diễn, cậu không vòng vo hỏi nguyên nhân vì sao hắn bị thương như thế mà hỏi thẳng luôn vấn đề hắn sắp phải trải qua.
Thấy chiếc bóng nhỏ mảnh khảnh đang che những ánh sáng nhợt nhạt đang chiếu vào người, lại nghe thấy tiếng nói của một người con trai quen thuộc. Hắn có hơi giật mình, hắn ngước mặt lên đưa đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn Sở Tiêu.
Cậu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu của hắn mà trong lòng chua xót, vết bầm tím hai bên má sưng tấy lên, ở khóe môi còn đọng lại vết máu chưa khô. Đôi lông mi mỏng dài chứa chấp ánh lệ buồn như giọt nước sắp tràn ly. Giọng hắn vỡ ra từng đoạn, khàn khàn cất giọng hỏi.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Phía bên kia đường là chung cư tôi sống." Sở Tiêu bỏ vấn đề không cần thiết qua một bên, cậu gặng hỏi: "Ông ấy lại đánh cậu à?"
Cố Diễn nghe nhưng không đáp, hắn muốn giữ một chút thanh danh cho người bố đáng kính của mình. Hắn quay mặt ra hướng khác, ấy vậy mà nước mắt không kiềm được, cứ lăng dài xuống gò má.
Thà rằng đừng hỏi, đừng nói, đừng tỏ ra quan tâm, đừng lại gần hắn thì hắn có thể kiềm chế cảm xúc lại. Nhưng giờ thì khác rồi, nước mắt lại giàn giụa chảy ra như thác nước. Chưa bao giờ, hắn cảm thấy bản thân mình thê thảm như vậy. Cố Diễn cố gắng kiềm chế lại, tiếng nấc ở tận cổ họng đau đớn vô cùng, hắn nhanh tay lau đi hàng nước mắt rồi ngước mặt hít một ngụm không khí để cố giữ bình tĩnh lại.
"Cậu về đi. Ngoài này lạnh lắm." Cố Diễn nói.
"Còn cậu? Không định về ư?" Sở Tiêu trầm giọng hỏi.
"Về đâu?" Hắn cười cười: "Về nhà sao?" Ngưng vài giây, hắn nói tiếp: "Giờ này không về được."
Sở Tiêu thở một hơi lạnh, dáng người cao mét tám vẫn đứng sừng sững trước mặt hắn. Đôi mắt nhìn về phía chung cư hồi lâu rồi nói:
"Về nhà tôi đi."
Cố Diễn có chút sững người, nhưng rồi cũng gượng cười nói: "Cậu đùa à?"
"Không. Tôi nói thật đấy." Đôi tay ở hai bên túi áo siết chặt thành nắm đấm, rồi dần thả lỏng ra: "Vậy nên... về nhà tôi ngủ tạm đi."
Cố Diễn bật cười ngây ngốc, hắn giương mắt nhìn Sở Tiêu. Giọng nói có hơi chứa phần chua chát: "Bạc Sở Tiêu, rốt cuộc chúng ta có phải là bạn bè không?"
"..." Sở Tiêu không đáp.
Cố Diễn thấy vậy liền cười gượng, thầm chế giễu mình. Một thân cỏ dại như hắn sao xứng làm bạn với một ánh sao sáng lấp lánh trên trời. Dù hai người có cùng thế giới đi nữa, nhưng Sở Tiêu là một người rất được nhiều người kì vọng nên sẽ nhanh chóng thoát khỏi được. Còn hắn, là một người mà xã hội muốn ruồng bỏ, vậy hắn có địa vị gì để xứng làm bạn với cậu đây.
"Vì sao?"
Cố Diễn ngước mắt nhìn Sở Tiêu như nhìn bầu trời của riêng mình, đôi mắt lấp lánh bởi lớp giọt lệ chứa đầy sự nghi ngờ. Hắn nhỏ giọng hỏi: "Vì sao cậu lại quan tâm tôi như vậy?"
"Tôi và cậu không phải là bạn bè... Vậy tại sao cậu lại đứng đây như tỏ ra quan tâm tôi vậy chứ?" Giọng điệu gợi lên nỗi buồn cay xót, nhưng đúng hơn là nỗi thất vọng.
"Vì tôi thấy cậu đáng thương."
"Đáng thương?" Khóe miệng bầm tím khẽ run lên.
"Đúng. Cậu thật sự rất đáng thương. Vậy nên... hãy về nhà tôi đi." Sở Tiêu chậm rãi nói.
"..." Cố Diễn nhìn Sở Tiêu hồi lâu, hình bóng cậu bây giờ trong mắt hắn rất sáng ngời.
Có lẽ, Bạc Sở Tiêu là ánh sáng, là sự cứu rỗi cho những ngày tháng tăm tối của Cố Diễn. Một ánh sáng lấp lóe mang hơi ấm áp ở giữa trời Đông này.
__
Bíp! Bíp! Bíp! Bíp!
Cạch!
Tiếng mở cửa phòng khẽ khàng vang lên trong đêm muộn. Nội thất trong nhà thật đơn giản và gọn gàng, nhưng từng món đồ đều mang một giá trị không tầm thường nổi.
Cố Diễn theo sau lưng Sở Tiêu, cẩn thận nhấc từng bước chân vào nhà. Hơi lạnh trong căn nhà khác hẳn với bên ngoài, nó khiến Cố Diễn có mất tự nhiên, lông tơ dựng đứng lên, cảm giác thật xa lạ.
Cái lạnh ở ngoài trời là cái lạnh của mùa Đông ùa về, còn cái lạnh trong ngôi nhà này là cái lạnh của sự cô đơn.
"Cậu ngồi ở đây đợi tôi lát."
"Ờ...Ừm."
Sở Tiêu không chần chừ, trực tiếp trở về căn phòng nhỏ của mình. Còn Cố Diễn thì ngồi ngay ngắn ở một chỗ trên ghế sofa. Hắn đưa mắt nhìn qua một lượt căn phòng, hắn cảm thấy có hơi nhớ bản thân của ngày trước.
Vào hai năm trước, Cố Diễn cũng là một đứa bé rất hạnh phúc. Bố hắn là giám đốc trong tập đoàn bất động sản lớn ở Bắc Kinh, mẹ hắn là một người dịu dàng và biết yêu thương con cái, biết chăm lo cho chồng. Một gia đình bốn người sống hạnh phúc mà chẳng có bất cứ lời qua tiếng lại nào.
Nhưng thật trớ trêu, công ty bố hắn đang làm bị vỡ nợ và phá sản. Cuộc sống vui vẻ, đầm ấm của một gia đình phút chốc bị phá vỡ. Bố của Cố Diễn bán căn nhà ở Bắc Kinh, quay về quê nội ở Trùng Khánh sinh sống.
Lúc đầu có vẻ cả nhà vẫn vui vẻ và tự an ủi dỗ dành nhau. Nhưng cuộc sống luôn đặt nặng vấn đề tiền bạc lên hàng đầu. Vì lớn tuổi, bố của Cố Diễn không xin được việc nên ông ấy chỉ làm công nhân xây dựng cho một công trình nhỏ. Còn mẹ Cố Diễn thì cũng lao lực làm công việc rửa bát ở cửa hàng. Số tiền ít ỏi hàng tháng hai ông bà kiếm được chẳng xoay sở được gì. Và rồi, vấn đề tiền bạc luôn là chủ đề cãi vã trong ngôi nhà nhỏ này.
Đôi lúc, trong đầu Cố Diễn có lóe lên một luồng suy nghĩ: Liệu gia đình hắn có thể quay lại như trước được không?
Nhưng rồi, suy nghĩ ấy bị hắn gạt bỏ đi. Bởi hắn biết, bản thân hắn sẽ không còn hạnh phúc nào nữa.
Cạch!
Sở Tiêu từ trong phòng bước ra, cậu mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, một chiếc quần thun rộng xuống mắt cá chân, trên đỉnh đầu còn có chiếc khăn đang lướt qua từng sợi tóc. Giọt nước lạnh khè khẽ lăn xuống gò má, rồi chảy dọc theo cơ thể nhỏ nhắn.
Thấy Cố Diễn ngồi suy tư ở một góc, cậu có chút khó hiểu. Sở Tiêu đi đến góc tủ trên vách tường, cẩn thận lấy hộp cứu thương ra rồi đi tới chỗ Cố Diễn.
"Tôi giúp cậu xử lý vết thương."
Âm thanh trầm trầm vang lên trong căn nhà chứa đầy hơi lạnh liền kéo Cố Diễn về thực tại. Hắn ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt trắng nõn đang ướt át của Sở Tiêu, bất giác hắn cảm thấy ngượng ngùng.
"Sao thế? Bị đau ở vết thương à?"
"Không có." Cố Diễn khẽ lắc đầu, đáp.
Sở Tiêu không chần chừ, liền trực tiếp bắt tay vào việc. Cổ áo chầm rãi bị Sở Tiêu kéo xuống, để lộ bá vai gầy gò đầy vết bầm tím.
"Bị nặng như vậy, sẽ không gãy xương đấy chứ?" Sở Tiêu hỏi.
"Không sao. Tôi thấy bình thường."
Nghe vậy, Sở Tiêu dùng tăm bông y tế dí mạnh vào vết bầm tím trên bá vai khiến Cố Diễn đau đến nhăn mặt.
"Cậu tính giết người à?" Cố Diễn nghiến răng ken két, giọng vỡ ra từng mảnh mà nói.
Cố Diễn thở một hơi dài bất lực, hắn không biết nói gì hơn khi ngồi ở đây. Sở Tiêu cũng chẳng nói câu nào, cậu cẩn thận từng li từng tí để xử lý các vết thương trên người Cố Diễn. Từ khuôn mặt, xuống đến cổ rồi xuống hai cánh tay, Sở Tiêu càng lúc càng ngớ người khi vết thương lần này lại nhiều và nặng đến như vậy.
"Sao hôm nay vết thương lại nhiều hơn vậy chứ?" Sở Tiêu lo lắng hỏi: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?"
"Không cần đâu." Cố Diễn chớp mắt vài cái, do dự nói: "Vì tôi không mua thêm rượu cho ông ấy nên mới bị đánh vậy."
"Đồ ngốc." Sở Tiêu nhỏ giọng quở trách.
Nghe vậy, Cố Diễn chỉ cười cười.
__
Khoảng lúc sau, các vết thương của Cố Diễn đều được xử lý qua. Sở Tiêu còn tinh tế lấy chậu nước ấm và khăn để giúp hắn lau người. Cả quá trình chỉ có bầu không khí trầm lặng mang sự ngượng ngùng mà chẳng có lời nói nào.
Sở Tiêu dùng khăn mềm, cẩn thận lau trên cơ thể Cố Diễn. Phải nói rằng, cơ thể của Cố Diễn trông có chút gầy gò nhưng ở phần bụng thì không gầy xíu nào. Từng cơ bụng nhỏ nhắn bị Sở Tiêu lau qua liền run lên như ngọn sóng, Sở Tiêu có chút ngại ngùng nhưng không thể hiện ra mặt. Còn Cố Diễn thì thiếu chút là mái đầu bốc khói lên, dù gì ở đây cũng được tính là nơi nhạy cảm mà.
"À phải rồi, quần áo tôi chuẩn bị ở nhà tắm rồi. Cậu đi thay đi."
"Được. Cảm ơn cậu."
__
Sau khi Cố Diễn thay đồ xong, vừa ra khỏi phòng là liền bắt gặp Sở Tiêu đang nằm đắp chăn trên giường, dường như là sắp ngủ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, dáng người ngượng ngùng của Cố Diễn có chút buồn cười. Sở Tiêu ngồi dậy liếc mắt về tấm nệm và chăn gối đã trải sẵn dưới đất, Cố Diễn hiểu ý liền trực tiếp nằm xuống luôn.
Cả căn phòng chìm vào khoảng lặng, bầu trời xám xịt lạnh lẽo đang bắt đầu chuyển mưa. Từng hạt mưa li ti đập nhẹ vào tấm cửa số bằng kính. Cố Diễn và Sở Tiêu đều chưa ngủ, có lẽ gì cái lạnh cuối mùa nên chẳng thể dễ dàng vào giấc.
Sở Tiêu trở người về phía Cố Diễn, thấy hắn đang nằm lay hoay dưới đất, cậu nhỏ giọng hỏi.
"Cậu chưa ngủ à?"
"Ừm. Vẫn chưa." Cố Diễn nhẹ giọng đáp.
"Lạnh à?"
"Có một chút." Cố Diễn liền nói tiếp: "Nhưng đỡ hơn phải ngủ ngoài đường."
Sở Tiêu nghe nhưng không đáp. Bầu không khí bỗng dưng trầm xuống thấy lạ, có cảm giác như nhiệt độ trong phòng bị giảm xuống.
Cố Diễn chớp mắt vài cái, hắn đổi chủ đề hỏi:
"Cậu ở nhà bự thế này, bộ không sợ ma à?"
"Tôi theo chủ nghĩa duy vật."
"Thật ra trên đời này có ma đấy, tôi đã gặp rồi."
"Ừ." Sở Tiêu kiệm lời đáp.
"Cậu có muốn nghe chuyện ma tôi từng gặp không?" Cố Diễn hỏi.
"Ừm, nghe."
Cố Diễn hít một hơi thật sâu, hắn nằm thẳng người, đôi tay mân mê chiếc chăn như muốn nhàu nát, hắn chầm chậm kể.
"Cậu biết đấy, ở gần khu tôi sống có rất nhiều nhà hoang. Mỗi khi bị bố của tôi đánh và đuổi khỏi nhà, tôi cũng hay đến mấy nhà hoang đó để ngủ qua đêm. Có một lần, tôi cũng vào trong nhà hoang đó rồi cũng ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy thì thấy một đứa trẻ ngồi thu mình trong góc, cậu ta đưa đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm vào tôi. Lúc đầu cũng khá sợ hãi, muốn bỏ chạy nhưng không thể cử động được. Phải mất một lúc sau thì tôi mới cử động được và tôi đã chạy khỏi nơi đó. Đến bây giờ tôi cũng không quay lại mấy căn nhà hoang đấy nữa."
Sở Tiêu trở người về hướng vách tường, cậu nghe xong có chút buồn ngủ, cảm thấy câu chuyện thật nhạt nhẽo.
"Chẳng đáng sợ chút nào."
"Nhưng mà... giờ nghĩ lại thì, con ma đó phải cô đơn một mình ở căn nhà tối tăm đó, không ai chăm sóc, cũng không ai cứu nó... như vậy thì rất tội nghiệp. Cậu không nghĩ sẽ rất buồn sao?"
Nói đến đây, Sở Tiêu như chết lặng. Cậu không nói lên được lời nào, chỉ biết dùng sức nắm chặt lấy tấm chăn đang quấn quanh thân thể nhỏ nhắn. Đôi mắt nhìn những hạt mưa đang bay trong gió, tiếng xào xạc cành cây sao cảm thấy trong lòng đau đớn.
Thật ra thì, Cố Diễn không phải là người tội nghiệp nhất sao? Một đứa trẻ thiếu hơi ấm của mẹ, thiếu tình thương của bố, không có bạn bè, không ai chăm sóc khi bị thương, không có chốn nơi nương tựa.
Như vậy chẳng phải rất cô đơn và buồn tủi sao?
Và Sở Tiêu cũng biết, con ma đấy chính là Cố Diễn.