Sắp tới Noel, không khí lạnh trào về mạnh mẽ. Bầu trời của thành phố Trùng Khánh bây giờ chỉ bao phủ một lớp sương dày trắng xóa, thành phố như tách biệt khỏi đất nước Trung Hoa.
Càng gần ngày Noel, không khí lạnh càng khiến người khác ác cảm. Ai ai cũng phải quấn cho mình một lớp áo quần dày dặn, trên tay luôn áp túi giữ ấm không dám buông.
Đôi lúc, cũng có vài cơn mưa ngang qua thành phố, nhưng so với sương lạnh thì cơn mưa nhỏ ấy không thấm thía vào đâu.
Trùng Khánh, ngày 23 tháng 12 năm 2022.
Một ngày mới lại bắt đầu, không khí lạnh vẫn còn đó, sương mù cũng chẳng tan bao nhiêu. Cố Diễn cũng vừa trở lại lớp học sau vài ngày dưỡng thương.
Vừa bước vào lớp, hắn đã thấy đám Lăng Bạch Ngôn đang ngồi tụ tập dưới góc lớp, vừa chơi game vừa la lối om sòm. Chúng thấy Cố Diễn đi học thì có hơi sửng sốt, liền vứt điện thoại sang một bên rồi nở nụ cười thật niềm nở đi tới.
Cố Diễn dường như không để tâm mấy, chỉ thờ ơ rồi ngồi vào vị trí của mình. Lăng Bạch Ngôn đi tới, hắn ngồi lên mặt bàn bên cạnh bàn Cố Diễn, một chân gác lên mặt bàn, một chân thì thả tự do trong không trung. Lăng Bạch Ngôn thấy một túi giấy màu da trên bàn liền nhanh tay động vào.
"Túi gì thế này?"
Lăng Bạch Ngôn định cầm lên chiêm ngưỡng nhưng lại bị bàn tay đầy gân xanh của Cố Diễn giữ chặt lại.
"Cút." Giọng nói trầm trầm, đôi mắt như con dao găm dán chặt vào người Bạch Ngôn: "Mày động vào thì tao phế hai tay mày đấy."
Lăng Bạch Ngôn thấy Cố Diễn có chút đáng sợ, hắn buông tay ra khỏi túi quà, cười khan: "Ha...Tao chỉ tò mò thôi."
"Cút."
Nghe vậy, Lăng Bạch Ngôn cùng đám đàn em hắn rời đi. Tuy Lăng Bạch Ngôn là đại ca trong đám anh em đó, nhưng so về mặt mũi thì Cố Diễn lại có vài phần hơn hắn. Vẻ đẹp cũng hơn, chiều cao cũng hơn và đánh nhau cũng giỏi hơn nên Lăng Bạch Ngôn rất coi trọng Cố Diễn, luôn đi theo Cố Diễn mặc dù bị Cố Diễn hất hủi nhiều lần.
Đám Lăng Bạch Ngôn vừa rời khỏi lớp học liền trên đường đến căng tin. Thấy vừa rồi đại ca của mình có chút thiệt thòi, một tên đàn em không nhịn được mà lên tiếng.
"Anh Lăng, sao anh cứ bám theo Cố Diễn hoài vậy? Rõ ràng hắn có muốn chơi với anh đâu?" Tên đàn em phụng phịu nói: "Còn hắt hủi anh đến thế mà?"
Lăng Bạch Ngôn bỗng dưng ngừng bước, ném tên đàn em một ánh mắt sắc lạnh: "Vì hắn giống tôi."
Nói xong, hắn bỏ mặc tên đàn em đứng ngây ngốc ở đó, cùng mấy tên đàn em còn lại bước đi.
"Giống sao? Thấy giống chỗ nào đâu?" Tên đàn em gãi đầu thắc mắc.
__
Buổi chiều thành phố Trùng Khánh không mưa, bầu trời vẫn mặc lên chiếc áo xám xịt nặng trĩu. Cơn gió lạnh mùa Noel kéo đến, tiếng gió thấp thoáng qua tán cây nghe thật xao xuyến.
Sắc trời đang tối dần, thành phố dần chìm nghỉm vào trong bóng tối. Khoảng bảy giờ tối, Bạc Sở Tiêu đang trở về nhà sau khi kết thúc lớp học thêm. Bạc Sở Tiêu chầm chậm bước đi trên con đường tấp nập xe cộ, ánh đèn đường vàng phảng phất lên người cậu thành một chiếc bóng đen cô độc. Cứ một người một bóng rảo bước đi dưới sắc trời lạnh lẽo.
Bạc Sở Tiêu men theo con đường quen thuộc đi về hướng tòa chung cư cao cấp. Ở công viên trước tòa chung cư, một chàng thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh cùng với chiếc quần bò đen ống rộng. Người thiếu niên ấy ngồi trên xích đu cũ ở công viên trước tòa chung cư, tay áo xắn hơi cao lộ ra cổ tay nổi đầy gân xanh tuyệt đẹp, trên tay hắn còn cầm một túi đựng bằng giấy, dáng người ngồi thấp thỏm dưới bóng đèn vàng mờ nhạt về đêm.
Thấy Bạc Sở Tiêu đã trở về, dáng người cao 1m88 đang dần dần tiến về phía cậu. Với làn da trắng trẻo, dáng người cao ráo, vẻ đẹp ngời ngợi, thoạt nhìn hắn giống như một diễn viên ngôi sao hạng A.
"Cậu học về rồi đấy à?"
"Ừm." Sở Tiêu ngước mặt nhìn Cố Diễn, vẻ mặt trầm tư không chút biểu cảm.
Bạc Sở Tiêu hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Ừm. Tôi đến để trả quần áo cho cậu." Cố Diễn đưa túi đựng đồ cho Sở Tiêu.
Bạc Sở Tiêu duỗi tay ra nhận lấy: "Quần áo sao?"
"Ừm. Lần trước cậu cho tôi mượn ấy..." Cố Diễn thấy vẻ mặt lạnh băng của Sở Tiêu, hắn có chút bối rối.
"Yên tâm, tôi giặt kỹ rồi. Không để lại mùi cơ thể của tôi đâu."
Thấy Bạc Sở Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo trong túi, không đáp câu nào. Hắn bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
"Cậu... chê nó bẩn sao?"
"Sao cơ?" Bạc Sở Tiêu có chút bàng hoàng.
"Vì tôi đã mặc đồ của cậu, nên cậu chê nó bẩn sao?"
Cố Diễn cụp đôi mi dài xuống, vẻ mặt lộ rõ nét buồn nhưng đúng hơn là thất vọng. Mái tóc mềm mại bồng bềnh trong gió, ngón tay cứ mân mê vành áo sơ mi như muốn nhàu nát. Thoạt nhìn, thật giống một cún con vô tội bị chủ mắng oan.
"Không có." Bạc Sở Tiêu đáp: "Tôi không hề có ý đó."
Cố Diễn hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt có chút hi vọng nhưng không lộ rõ lắm: "Vậy sao lúc nãy cậu lại im lặng?"
"Tôi đang suy nghĩ nên đáp lại lời của cậu như thế nào." Bạc Sở Tiêu hơi nheo mắt: "Nhưng chưa kịp đáp thì cậu đã như vậy rồi."
Cố Diễn có chút ngượng, hắn đưa tay ra sau đầu mà gãi. Không hiểu sao, thấy bộ dạng ngốc nghếch của Cố Diễn như vậy thì Bạc Sở Tiêu không kiềm được mà cười trộm.
"Cậu cười tôi à?" Cố Diễn xấu hổ, đôi má đỏ ứng lên, hắn hận không có hố nào để chui xuống cho đỡ mất mặt.
"Xin lỗi. Nhưng gương mặt cậu như vậy trông thật ngốc nghếch." Bạc Sở Tiêu không nhịn được, gương mặt nở nụ cười nhẹ tựa như đóa hoa nở rộ trong ban mai.
Cố Diễn hơi mím môi tỏ ý không vui khi bị trêu chọc nhưng thấy Bạc Sở Tiêu vui như vậy thì hắn cũng mặc kệ. Thôi thì, cứ để cậu vui trước rồi hẳn tính sau.
__
Bạc Sở Tiêu và Cố Diễn mỗi người ngồi trên xích đu cũ ở công viên. Lần này là do Bạc Sở Tiêu đã mời hắn nán lại công viên một chút.
Gió mùa Noel thổi qua rất lạnh, cơn gió rít vào từng miếng da miếng thịt thật đau xót. Bạc Sở Tiêu ngồi trên chiếc xích đu, hai chân đẩy nhẹ để xích đu dịch chuyển. Tiếng ríu rít từ thanh sắc cũ của xích đu vang lên ken két, lại cùng với bầu không khí lạnh lẽo trông có chút ảm đạm.
Cả hai cứ thế ngồi với nhau cũng được một lúc mà chẳng nói câu gì. Cố Diễn cứ đưa mắt nhìn Đông nhìn Tây, rồi khẽ khàng đưa mắt nhìn trộm Bạc Sở Tiêu, gương mặt thanh thoát, ôn nhu hiện lên rất rõ ràng, thật khiến người khác có chút lay động.
Trời về đêm, không khí lạnh càng trùng xuống. Thế nhưng, Cố Diễn lại cảm thấy cơ thể mình có chút nóng ran, đặc biệt là vùng ngực bên trái cứ nhảy lên liên hồi. Đã thấm thoắt trôi qua hơn mười phút, vậy mà Bạc Sở Tiêu vẫn chưa mở lời nói câu nào nên Cố Diễn đành phải mở lời trước.
"Sắp đến Noel rồi, trời lạnh quá nhỉ?"
Gương mặt trầm tĩnh của Bạc Sở Tiêu có chút lay động, cậu trầm giọng đáp: "Ừm."
Có vẻ câu mở lời này có chút không hiệu quả thì phải. Bạc Sở Tiêu hình như không hứng thú với câu hỏi vừa rồi thì phải.
Bạc Sở Tiêu không nói gì, dáng người mảnh khảnh mang chiếc cặp nhỏ cứ ngồi thẫn thờ trên xích đu đung đưa trong gió. Cố Diễn lại khẽ nhìn một cái rồi thở dài. Thật sự hắn cũng chẳng biết nên bắt chuyện như thế nào để phá bỏ bầu không khí lạnh lẽo này.
Sau một hồi lưỡng lự, Cố Diễn lẳng lặng móc trong túi quần ra, hai ngón tay cái nhanh nhẹn lướt trên màn hình điện thoại. Hắn nhấm vào biểu tượng chrome quen thuộc rồi gõ một mạch trên thanh tìm kiếm: Cách bắt chuyện để phá tan bầu không khí lạnh lẽo.
Thế nhưng, kết quả tìm kiếm lại cho ra một loạt liên kết giống nhau: Làm sao để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong cuộc hẹn hò đầu tiên...
Cố Diễn khẽ nuốt nước bọt, đôi má không biết từ khi nào lại đỏ ứng lên. Thấy cách này không hiệu quả, hắn chỉ biết lẳng lặng cất điện thoại vào trong túi quần.
Khoảng lúc sau, Cố Diễn mới nhỏ giọng bắt chuyện theo cách phổ thông.
"Muộn rồi, cậu không về nhà hả?"
Bạc Sở Tiêu có vẻ im lặng đã quen, mất vài giây thì cậu mới đáp lại: "Không muốn về."
"Hả?" Cố Diễn cứ nghĩ mình nghe không rõ, hắn hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?"
Sở Tiêu chậm rãi nói: "Mẹ tôi về rồi. Không khí thật ngột ngạt, tôi không muốn về nhà."
Cố Diễn có chút khựng người. Lẽ ra, người thân lâu ngày xa cách khi gặp lại thì sẽ vui vẻ mà quây quần bên nhau, chia sẻ những chuyện mà đối phương đã trải qua cho nhau nghe. Nhưng còn Bạc Sở Tiêu, cậu lại thấy không khí khi ở bên người thân thật ngột ngạt khó thở.
"Nếu cậu thấy muộn thì về trước đi." Sở Tiêu nói: "Không cần phí thời gian với tôi đâu."
"Không đâu." Cố Diễn có chút giật mình, vội vàng giải thích: "Tôi cũng muốn ngồi đây cho khuây khỏa một chút."
Bạc Sở Tiêu quay mặt nhìn Cố Diễn, trên môi để lại một nét đường thẳng thật dài: "Cảm ơn."
Cố Diễn cười khan, hắn nói: "Có gì đâu mà cảm ơn." Hắn nhìn Bạc Sở Tiêu với ý cười: "Là bạn học với nhau, không cần khách sáo vậy đâu."
Bạc Sở Tiêu có chút lặng người, cậu thu lại ánh mắt của mình, đôi mắt đen láy cụp xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Bạn học ư?"
Cố Diễn đột nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi là sai, hắn cũng không khác gì Bạc Sở Tiêu, ngồi trên xích đu mà mân mê vành áo.
"Xin lỗi." Cố Diễn gượng cười: "Tôi sao có thể xứng làm bạn học với cậu chứ?"
"Vậy mà tôi cứ tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi." Bạc Sở Tiêu chậm rãi tiếp lời.
"Sao cơ?" Cố Diễn hơi bất ngờ.
"Sau cái đêm cậu cưu mang con sâu rượu này, tôi cứ tưởng quan hệ chúng ta là bạn bè rồi chứ." Bạc Sở Tiêu nói thêm: "Hóa ra là tôi nghĩ nhiều."
Nghe giọng nói trầm lặng lại mang theo sự thất vọng, Cố Diễn cũng nhận ra được vấn đề.
"Bạn học hay bạn bè cũng như nhau mà?"
"Không. Bạn học và bàn bè không hề giống nhau." Bạc Sở Tiêu đáp.
Cố Diễn không nói gì thêm, cả hai lại chìm vào im lặng. Tiếng gió vù vù thôi qua từng đợt, cảm giác cái lạnh thật tê tái. Cố Diễn nhớ lại khoảng thời gian gần đây giữa hắn và Bạc Sở Tiêu rồi chìm vào suy nghĩ. Khoảng lúc sau, đôi môi khô lạnh bắt đầu mấp máy.
"Bạc Sở Tiêu, cậu thật sự xem tôi là bạn thật sao?"
Sở Tiêu trầm giọng "ừm" một tiếng.
"Vì sao?" Hắn hỏi: "Rõ ràng tôi đâu phải là người tốt gì? Sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy?"
Cố Diễn hơi cuối đầu xuống, đôi mắt nhìn đôi tay thô ráp của mình cứ như nhìn vào bản thân hắn. Bỗng dưng hắn thở dài, hắn nhỏ giọng hỏi tiếp: "Vì tôi đáng thương sao?"
Bạc Sở Tiêu không gấp, giọng điệu trầm trầm mà chậm rãi đáp: "Không phải. Tôi cảm thấy cậu rất tốt." Bạc Sở Tiêu nói tiếp: "Tôi cũng muốn được ai đó thương hại tôi."
"Hai người bạn của cậu liệu không đủ sao?"
"Sao cơ?" Sở Tiêu hỏi.
"Là Lục Bằng và Dương Nhất Hoàng ấy. Bọn họ không biết cậu như vậy sao?"
Bạc Sở Tiêu chầm chậm lắc đầu, nét mặt cố nặn ra một nét cười gượng gạo: "Vì hai đứa nó sống trong một gia đình trọn vẹn, làm sao hiểu được tâm tư đen thui của tôi được."
"Vậy cậu nghĩ tôi như thế nào?" Cố Diễn nhẹ nhàng hỏi.
Bạc Sở Tiêu quay qua nhìn Cố Diễn với một nét mặt lãnh đạm, khóe môi khẽ kéo dài.
"Tôi mong là bạn học Cố sẽ thương hại tôi."
Cố Diễn thấy nụ cười nhẹ của Bạc Sở Tiêu trong lòng cảm thấy ấm áp hơn, hắn cũng cười đáp lại: "Tôi rất vinh hạnh."
Cố Diễn mất vài giây suy nghĩ, hắn quay qua niềm nở hỏi: "Nếu là bạn bè, vậy cậu cứ gọi tôi là Diễn Diễn."
"Ừ. Gọi tôi là Tiêu Tiêu."
"Tiêu Tiêu?" Cố Diễn đưa tay xoa xoa chiếc cằm nhọn, rồi cười: "Cái tên này dễ thương thật."
"Có gì dễ thương đâu chứ?"
"Không đâu. Tôi thấy dễ thương mà, Tiêu Tiêu?"
"Này, đừng có lạm dụng tên tôi mà chọc ghẹo đấy nhé." Bạc Sở Tiêu hơi nhíu mày, đôi mắt mang ý không thể đùa nhìn Cố Diễn.
Cố Diễn nhận ra vấn đề, hắn chỉ "Ò" một tiếng rồi ngồi khúm núm trên xích đu. Đôi mắt long lanh lé lên một tia ánh sáng, trông thật giống như bé thú cưng bị chủ giận dỗi. Bạc Sở Tiêu ho khan một cái, lạnh giọng nói.
"Lần đầu nên tôi không giận đâu."
Nghe vậy, Cố Diễn bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút hớn hở. Hắn đưa mắt nhìn Bạc Sở Tiêu một hồi lâu, tận sâu trong hốc mắt đã in đậm hình bóng lãnh đạm của Bạc Sở Tiêu, trông thật đẹp.
Cả hai thiếu niên cứ ngồi giữa trời Đông mà mở lời với nhau, nỗi tâm sự cũng bị cơn gió lạnh thổi bay đi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Ánh đèn vàng nhạt càng lúc càng chìm nghỉm vào trong sương đêm lạnh lẽo, đôi bóng thiếu niên cũng dần mờ nhạt đi.
Cuối cùng, những đường chớp lạch sáng cả bầu trời đen, cơn gió vi vút thổi phồng lên càng mạnh. Cố Diễn lo lắng cơn mưa sẽ kéo nhanh đến, hắn liền đề nghị Bạc Sở Tiêu mau chóng trở về nhà nếu không thì sẽ dính mưa rồi bệnh mất.
Bạc Sở Tiêu ngửa mặt nhìn sắc trời, rồi đưa mắt nhìn về hướng tòa nhà chung cư cao cấp, phút chốc cậu rơi vào trầm lặng.
Cố Diễn biết Bạc Sở Tiêu lo lắng điều gì, hắn đứng trước mặt Bạc Sở Tiêu che đi những cơn gió lạnh đang mạnh mẽ ập vào mặt cậu. Cố Diễn thuận tay chỉnh lại mái tóc bồng bềnh bị cơn gió làm cho tối tung lên, hạ giọng an ủi.
"Nếu khó chịu quá hãy liên lạc qua điện thoại với tôi." Cố Diễn chậm rãi nói: "Tôi không giúp được gì nhưng tôi có thể nghe những gì cậu nói."
Bạc Sở Tiêu ngước mặt lên nhìn gương mặt điềm đạm của Cố Diễn, một ý đùa không hề có. Cậu nhìn xa xăm vào đôi mắt lấp lánh của hắn, khẽ gật đầu.
Sau khi trở về nhà, Bạc Sở Tiêu một mạch trở vào phòng. Dù mẹ cậu có nói gì, cậu cũng chỉ "vâng, dạ" cho qua. Cậu thay nhanh bộ đồng phục rồi khoác lên bộ đồ ngủ, đôi tay nắng nõn nổi vài đường gân xanh nhanh nhẹn với lấy điện thoại trên bàn rồi cả cơ thể ngã nhào xuống giường.
Lần đầu tiên, cậu không cần phải thức xuyên đêm làm bài tập hay giải đề gì cả. Chỉ vậy thôi nhưng bá vai của cậu thật sự rất nhẹ nhõm.
Chẳng bao lâu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh tí tách. Mưa rồi, những hạt mưa li ti nhỏ nhẹ đập vào tấm kính cửa sổ rồi trượt dài xuống. Vừa hay, thông báo điện thoại cũng vang lên. Bạc Sở Tiêu xem xong, khóe miệng còn lưu nét cười.
Cố Diễn: [Tôi về rồi. Cậu ngủ ngon.]
Bạc Sở Tiêu: [Ừ. Cậu cũng vậy.]
Trong tiếng mưa lộp độp rơi xuống, không khí lạnh càng lúc càng trùng xuống. Thế nhưng, tận sâu trong đáy lòng, Bạc Sở Tiêu bỗng cảm thấy thật ấm áp.
Hơi ấm bình yên mà từ trước đến nay cậu chưa từng nhận được. Cứ thế, Bạc Sở Tiêu cũng dần thiếp đi.