Đêm nay Trùng Khánh không mưa nhưng lại chất chứa những luồng gió lạnh lẽo. Mảnh trăng khuyết treo lơ lửng trên những tầng mây, chiếu xuống thành phố một mảng ánh sáng màu bạc.
Dưới những ánh đèn lung linh của thành phố, những hình ảnh gia đình cùng dạo phố, cùng vui chơi, cùng tận hưởng không khí đoàn tụ hiện ra rất nhiều so với ngày thường. Khung cảnh ấm áp bao phủ cả thành phố, khẽ xua tan những làn gió lạnh lẽo của đêm Trừ Tịch ùa về.
Cốc Cốc Cốc!
Cốc Cốc Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi, sau đó là một tiếng mở cửa. Dáng người của một thiếu niên cao ráo xuất hiện trước mắt Bạc Sở Tiêu. Gương mặt tươi sáng như ánh dương, trên môi treo một nụ cười tỏa nắng.
Hắn lên tiếng trước, ngữ điệu vừa thanh thoát, vừa vui mừng cất lên hai chữ: "Sở Tiêu."
"Cố Diễn?" So với biểu cảm vui mừng như hắn, thì Bạc Sở Tiêu lại tỏ ra ngạc nhiên: "Sao cậu lại qua đây?"
"Tôi đến để gặp cậu." (1
Bạc Sở Tiêu nghe vậy thì hơi nhướng mày, cậu đứng qua một bên, tay cầm giữ cánh cửa, hất cằm chỉ vào trong nhà, cậu nói: "Vào nhà trước đi.
Cố Diễn cười, đáp: "Được."
Hắn không nhưng nhị gì, liền trực tiếp đi thẳng vào nhà. Bạc Sở Tiêu cẩn thận khóa cửa lại rồi cũng theo chân Cố Diễn vào nhà.
NOVEL TOON
Căn nhà của Bạc Sở Tiêu vô cùng trống trải. Trừ những vật dụng thiết yếu ra thì chẳng có gì cả.
Cố Diễn nhìn một lượt xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Đến cả một tấm ảnh gia đình cũng chẳng có. ( 2
Hắn chú ý đến vài ly nhựa trên bàn, chân mày có chút nhướng lên. Hắn hỏi Bạc Sở Tiêu: "Đừng nói cậu ăn mỳ để đón giao thừa nha?"
"Thì sao?"
"Đón giao thừa mà ăn qua loa thế sao?" Hắn bức xúc nói.
"Cậu cũng thấy rồi đấy. Nhà không có ai cả, nấu mấy món đó thì ai ăn?" Bạc Sở Tiêu đáp. ( 7
"Nhưng cậu cũng phải lo cho bản thân chứ." Cố Diễn nói: "Ăn mỳ không tốt
cho sức khỏe chút nào."
Bạc Sở Tiêu khoanh tay lại, một bên vai dựa vào vách tường, cậu thản nhiên nói: "Cũng không chết được đâu" (1
"Cậu..." Cố Diễn nhất thời không nói nên lời, hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Cái miệng của cậu, tôi cãi không lại."
"Vậy thì đừng cãi."
Cố Diễn muốn nói thêm nhưng lời nói thì chưa nghĩ kịp. Hắn "hừ" lạnh một tiếng, gương mặt sắc sảo này bỗng dưng không vui.
Bạc Sở Tiêu nhếch môi lên cười. Tên Cổ Diễn này dễ bị trêu thật mà.
"Nói đi. Cậu đến gặp tôi là vì chuyện gì?" Bạc Sở Tiêu hỏi.
NOVEL TOON
Cố Diễn ngồi phịch xuống sofa bên cạnh, vẻ mặt tuy không ôn hòa nhưng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng, hắn đáp: "Tôi muốn mời cậu đến nhà tôi làm khách.
"Đến nhà cậu làm khách?"
Cố Diễn gật đầu.
Bạc Sở Tiêu có chút bất ngờ, cậu cười nhạt nói: "Là đêm Trừ Tịch, gia đình cậu đang đoàn tụ thì mời tôi đến làm gì?"
"Tôi không có ý đó." Cố Diễn giải thích: "Anh trai tôi bảo đoàn phim gặp sự cố nên không về được. Tôi nghĩ bố cậu cũng vậy nên..." Giọng hắn ngưng một lúc rồi khẽ nói: "Tôi muốn mời cậu đến nhà tôi làm khách, có được không?" (1)
Bạc Sở Tiêu không đáp gì, gương mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Thấy vậy, sự hụt hẫng trong lòng Cố Diễn cứ thế dâng lên.
Trước khi đến đây, Cố Diễn cũng nhiều lần nghĩ đến cảnh tượng bị Bạc Sở Tiêu từ chối. Một người sống khép kín, không tùy tiện, có kỷ luật như Bạc Sở Tiêu thì sao có thể đồng ý chuyện này được. Mặc dù biết trước kết quả sẽ bị từ chối nhưng trong lòng vẫn có cảm giác đau một chút.
Cố Diễn thở hắt một hơi, đôi mắt mờ mịt nhìn Bạc Sở Tiêu, hắn nhẹ giọng nói: "Được rồi. Cậu không đồng ý cũng...
"Được. Tôi sẽ đến." Bạc Sở Tiêu cắt ngang lời nói của Cố Diễn: "Cảm ơn vì đã mời tôi."
Nghe được câu trả lời, đôi mắt Cố Diễn bị sững lại trên người Bạc Sở Tiêu.
Han cũng chẳng ngờ, Bạc Sở Tiêu lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy, hắn cảm giác như đây không phải là thực. Đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Bạc Sở Tiêu không rời, đến khi Bạc Sở Tiêu lên tiếng thì hắn mới thu ánh mắt lại.
"Tôi nói thật đấy." Bạc Sở Tiêu nói: "Tôi sẽ đến nhà cậu làm khách.
"Vậy thì tốt quá." Cố Diễn cười: "Tôi làm sủi cảo nhiều lắm."
Sau khi dọn dẹp xong căn nhà, Bạc Sở Tiêu được Cố Diễn dẫn về nhà hắn.
Là đêm Trừ Tịch nhưng không khí ở khu quy hoạch này rất ảm đạm. Cứ cách vài nhà hoang mới có được một ngôi nhà sáng đèn rực rỡ. Con đường ở đây cũng chẳng được sáng sủa, đèn đường liên tục chớp nháy, ngoài tiếng bước chân của hai người thì chẳng còn tiếng gì khác. Cứ như nơi đây đã bị tách biệt khỏi Trùng Khánh đông đúc và tránh lệ. (2)
Đi một đoạn đường khoảng vài chục mét, Bạc Sở Tiêu cũng đã đứng trước ngôi nhà nhỏ của Cố Diễn.
"Đến rồi" Cố Diễn dừng chân trước cổng, xoay người nhìn Bạc Sở Tiêu đang đứng phía sau, hắn nói: "Vào nhà thôi. Có lẽ bố tôi đang đợi đó."
"Hả?" Bạc Sở Tiêu hơi ngơ người: "Bố...Bố cậu cũng ở nhà sao?"
Hắn đưa tay vỗ lên vai Bạc Sở Tiêu, cười: "Yên tâm. Hôm nay ông ấy không có say."
Hầu kết của Bạc Sở Tiêu khẽ khàng lăn trượt xuống, cậu cẩn trọng đáp: "Được... Vậy vào thôi."
Cố Diễn vẫn giữ nét cười. Hắn nhẹ tay đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, một ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt hai người. Ngôi nhà rất đơn sơ, mái lát bằng gạch, xung quanh chân tường bị nấm mốc mọc lai láng. Bạc Sở Tiêu đi sau lưng Cố Diễn, đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại nhìn cảnh vật xung quanh.
Căn nhà của Cố Diễn tuy nhỏ nhưng được phần đất rộng rãi. Dưới ánh đèn vàng ở khu vườn phía bên phải căn nhà, Bạc Sở Tiêu lờ mờ trông thấy những cây ăn quả sum sẽ đang lớn.
Tuy Bạc Sở Tiêu đã từng đến nhà Cố Diễn nhưng lần đến thì không hay, lần đi thì vội vàng nên cậu vẫn chưa biết căn nhà của hắn mang dáng vẻ ra sao. Lần này đến, cậu thật sự rất tò mò về ngôi nhà của Cố Diễn.
Lúc này cả hai người đi vào sân, sắp bước tới ngưỡng cửa thì bỗng cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên mở ra. Một người đàn ông trung niên từ từ xuất hiện ở cửa, gương mặt ông mang vài nếp nhăn, da dẻ cũng hơi đen sạm nhưng lại trông rất hiền hòa.
Bạc Sở Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Cố Diễn đã lên tiếng gọi: "Bố."
Hóa ra, người đàn ông này lại chính là bố của Cố Diễn. Dáng vẻ ôn hòa hiện tại của ông thật sự rất không giống so với người đàn ông đánh Cố Diễn vào đêm Thu gió nhẹ.
"Hai đứa về rồi đấy à?" Ông hớn hở nói: "Mau vào nhà đi, trời càng lúc càng lạnh rồi."
Bạc Sở Tiêu khép nép bước tới, nhỏ giọng lên tiếng: "Chào chú."
"Chú chào Tiêu Tiêu nhé." Ông cười đáp.
Bạc Sở Tiêu nghe thấy hai chữ "Tiêu Tiêu" thì sững người. Ánh mắt cậu rơi xuống người Cố Diễn, khuôn mặt có chút cứng đờ.
"Bố." Cố Diễn cười gượng, hắn nhỏ giọng nói bên tai bố: "Sao bố lại gọi tên đó. Cậu ấy không thích."
"Hả?" Ông có chút áy náy: "Cái tên đáng yêu như vậy mà không thích sao?"
Sau đó, ông quay sang nói với Bạc Sở Tiêu: "Chú xin lỗi nhé. Chú vô ý quá." (2)
"A... được. Vậy Tiêu Tiêu này, mau vào dùng bữa với nhà chú đi."
"Vâng.
"Bố vào trước để chuẩn bị đã. Hai đứa cứ từ từ nói chuyện"
Nói xong, bố của Cố Diễn đi vào nhà trước. Hắn nhìn Bạc Sở Tiêu, cảm xúc hai bên có chút phức tạp, hắn đưa tay gãi đầu, vội vàng giải thích.
"Xin lỗi, tôi không có nói biệt danh của cậu cho bố tôi biết đâu."
"Không sao." Bạc Sở Tiêu cười nhẹ: "Tôi thấy cũng dễ thương."
"Vậy sao cậu không cho tôi gọi?"
"Cái tên này thốt ra từ miệng cậu quả thật không dễ thương xíu nào." (2
Đôi chân mày của Cố Diễn khẽ run, nhất thời bị câu nói của Bạc Sở Tiêu làm cho cứng miệng.
Rốt cuộc Bạc Sở Tiêu có ý gì đây?
Bạc Sở Tiêu: Ý trên mặt chữ.
Cuộc đối thoại ở trước nhà kết thúc không tốt đẹp, kết quả một người thì hài lòng, một người thì tức đến nghẹn họng. Nhưng với cái miệng nhanh nhẹn của Bạc Sở Tiêu, Cố Diễn dường như mất phản kháng. T
Cả hai người đi vào nhà, lúc này bố của Cố Diễn cũng đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên.
"Tiêu Tiêu à, con cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
"Vâng. Con cảm ơn chú"
Nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, không hiểu sao Bạc Sở Tiêu lại ngơ người. Dường như đã rất lâu rồi, cậu chưa ngồi vào bàn ăn một bữa thịnh soạn như vậy. Những năm qua, bố mẹ Bạc Sở Tiêu luôn bận rộn công việc, đến mỗi bữa cơm tất niên cũng chẳng có thời gian chuẩn bị. Cậu nhớ lúc nhỏ gia đình vẫn còn đầm ấm, thường quây quần ăn cơm rất hạnh phúc nhưng cũng chẳng biết từ năm nào, ngôi nhà nhỏ lại là nơi không còn một ai muốn về nữa. Mọi thứ đều tồn tại trong hồi ức cậu một cách mờ nhạt, có khi còn không thể phân biệt được hồi ức đó có thật hay do bản thân cậu tưởng tượng nữa.
Cố Diễn ngồi bên cạnh, hắn là người nhận ra sự bất thường của cậu. Hắn ghé lại gần cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Bạc Sở Tiêu khẽ giật mình, cậu chớp mắt vài cái rồi nhanh chóng cầm đũa, cậu đáp: "Không có gì. Chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ thôi."
"Đừng nghĩ nữa. Mau ăn đi." Cố Diễn nói.
"Tiêu Tiêu à, con thử món cá chiên này đi." Bố của Cố Diễn nhẹ tay đẩy đĩa cá chiên đến trước mặt Bạc Sở Tiêu, ông nói tiếp: "Con cứ tự nhiên nhé, đừng ngai."
"À... Vâng." Bạc Sở Tiêu không muốn từ chối ý tốt của ông, cậu hít một hơi sâu, đành cầm đũa gắp một miếng cá. Đột nhiên Cố Diễn ngăn lại.
Hắn nói: "Sở Tiêu bị dị ứng với cá. Không thể ăn được."
Đôi mắt Bạc Sở Tiêu có chút dao động, cậu khẽ nhìn Cố Diễn một hồi lâu.
"Ôi, vậy sao?" Ông ríu rít nói: "Chú xin lỗi, chú vô ý quá"
"A...Vâng, không sao ạ." Bạc Sở Tiêu đáp.
Cố Diễn lúc này bưng một đĩa thịt kho sốt cà chua để trước mặt Bạc Sở Tiêu, hắn nhẹ nhàng nói: "Món cậu thích."
"Cảm ơn cậu"
"Thì ra Tiêu Tiêu thích ăn món này" Ông cười, nói: "Lần sau con đến, chú sẽ nấu nhiều một chút cho con nhé?"
"Phiền gì chứ." Ông cười khà khà, xua tay nói: "Tiêu Tiêu dễ thương như vậy, chú thấy không phiền" (1
"Bố." Cố Diễn khẽ cau mày, hắn có chút không vui: "Đừng nói nữa. Cậu ấy ngại đến đỏ mặt rồi kìa."
"Được rồi, được rồi. Xem như ông già này hơi nhiều chuyện đi. Hahaha...
Cả ba người cười nói dùng bữa rất vui vẻ. Không khí trong nhà càng trở nên ấm áp, trong lòng của Bạc Sở Tiêu cũng vậy. Cậu cảm nhậm được con tim có một hơi ấm truyền đi khắp cả người, cảm nhận được không khí trong đêm Trừ Tịch thật ý nghĩa và hạnh phúc.
Tuy không phải lần đầu đón giao thừa nhưng quả thật có rất nhiều "lần đầu" đối với cậu.
Sau khi dùng bữa, bố của Cố Diễn rời khỏi nhà. Nghe Cố Diễn nói, bố của hắn đã đi tụ tập với những người bạn già của ông ấy. Nghe vậy, Bạc Sở Tiêu có chút lo lắng.
"Yên tâm." Cố Diễn nói: "Ông ấy bây giờ thay đổi nhiều lắm. Cậu không cần lo cho tôi đậu."
"Lo gì chứ?" Bạc Sở Tiêu trầm giọng đáp: "Cậu bị đánh thì liên quan gì đến tôi?" (1
Cố Diễn chỉ đáp lại một nụ cười nhẹ, hắn đứng dậy đi đến kệ gỗ được đính chặt trên vách tường. Bên trên là những dãy sách được xếp ngay ngắn. Có một ô kệ bỏ trống, ở đó Cố Diễn có đặt một tấm ảnh.
Hắn cầm tấm ảnh, đi đến chỗ Bạc Sở Tiêu rồi ngồi xuống cùng cậu. Cố Diễn
đưa Bạc Sở Tiêu xem tấm ảnh, hắn khẽ cất giọng.
"Cậu biết vì sao mỗi lúc say, bố tôi sẽ đánh tôi không?"
Bạc Sở Tiêu biết đáp án nằm trên tấm ảnh này, đôi mắt đen láy ngắm nhìn tấm ảnh thật lâu, rồi cậu nói suy nghĩ của mình.
"Vì người phụ nữ này sao?"
"Đúng vậy." Cố Diễn nói thẳng: "Đó là mẹ tôi."
Bạc Sở Tiêu "à" một tiếng, cậu cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ Cố Diễn nói.
"Cậu thấy không? Vì gương mặt tôi rất giống mẹ nên mỗi lần say rượu, bố tôi cứ nhận nhầm tôi là mẹ.." ( 1 )
Nói đến đây, hắn bỗng ngưng một lúc. Bạc Sở Tiêu cũng cảm thấy có chút kì lạ, có phải giữa bố và mẹ của Cố Diễn có chuyện gì đó không? Nhưng đó là suy nghĩ của cậu, cũng không thể nói bừa được.
"Vì mẹ tôi đã phản bội ông ấy khi gia đình đang gặp khó khăn" Giọng Cố Diễn khẽ run: "Ông ấy hận mẹ tôi vì đã để tôi ở lại đây chịu khổ cùng ông ấy"
Bạc Sở Tiêu không đáp, cậu vẫn lắng nghe nỗi lòng của Cố Diễn.
"Lúc mẹ tôi bỏ đi, bà ấy đã lén lút lấy số tiền tiết kiệm của bố tôi. Đó là tiền dành dụm cho anh trai tôi đi học Đại Học. Vì số tiền không còn nên anh trai tôi đã chịu khổ, vừa đi làm vừa đi học. Cậu biết đấy, học phí trường nghệ thuật ở Thượng Hải không hề rẻ. Vậy mà anh ấy cũng cố gắng vượt qua khoảng thời gian đó....
"Anh ấy thật giỏi. Bạc Sở Tiêu nói.
"Đúng vậy." Cố Diễn nói tiếp: "Vừa mới ra trường, anh ấy không kiếm được việc làm ngay. Chạy đôn chạy đáo khắp nơi để làm video ngắn bán kiếm tiền. Cũng may, gặp được bố cậu."
"May mắn gì chứ?" Bạc Sở Tiêu thở hắt một hơi, ngữ điệu trầm lặng như đang tiếc nuối: "Cậu cũng biết bố tôi làm phim phi thương mại mà. Đã là phi thương mại thì làm gì có nhiều kinh phí để trả cho đoàn phim?"
"Nhưng thực lực của bố cậu không tồi." Cố Diễn hào hứng nói: "Mỗi bộ phim mà bố cậu dựng lên đều rất xuất sắc."
Bỗng dưng, giọng hắn nhỏ dần: "Chỉ là phim bố cậu không xuất hiện nhiều ở các rap chiếu phim nên ít người biết đấy thôi"
"Ông ấy làm chỉ vì đam mê thôi." Bạc Sở Tiêu nói: "Vậy nên mẹ tôi rất chán ghét bố tôi, vì ông ấy chỉ biết lo cho nghệ thuật, còn gia đình thì không.
Cuối cùng, Bạc Sở Tiêu hỏi Cố Diễn một câu: "Sau khi biết được con người của ông ấy, cậu còn thích phim của ông ấy không?"
"Tôi trước nay không nhìn vào đời tư của người khác. Cố Diễn nói: "Tôi chỉ trân trọng những cái đẹp của nghệ thuật, và bố cậu đã cho tôi thấy cái đẹp của nghệ thuật là như thế nào."
Bạc Sở Tiêu khẽ "ừm" một tiếng, cũng không biết nói gì thêm. Cố Diễn cũng không nói gì, hắn cất tấm ảnh về chỗ cũ, đôi mắt đẹp lướt qua những kệ sách thật kĩ và trân trọng. Trong mắt hắn, những chỗ sách và đĩa DVD này là thứ mà hắn trân quý nhất. Bởi vì hắn cảm nhận được những cái đẹp đang ẩn chứa nằm sâu trong cuốn sách và phim ảnh.
Lúc này đèn điện ở ngoài vườn bỗng chợt tắt rồi lại sáng lên, cứ nhấp nháy liên tục, cuối cùng khu vườn ngoài cửa sổ chìm vào màng đêm tối mịt. Bạc Sở Tiêu quay sang nhìn Cố Diễn, cậu điềm tĩnh nói.
"Chắc là bóng đèn bị cháy rồi."
Cố Diễn cười khan vài tiếng, hắn nói: "Phải sửa rồi. Không thể để dang dở sang năm mới được."
Khoảng một lúc sau, khu vườn nhỏ nhà Cố Diễn đã sáng đèn. Không chỉ bóng đèn bị cháy mà đường dây điện cũng dường như là hỏng hết. Cả hai phối hợp với nhau rất cẩn thận, khoảng chừng một tiếng sau thì mọi thứ đã hoàn tất.
Dưới tán cây lộc vừng rộng lớn, Bạc Sở Tiêu và Cố Diễn ung dung ngồi trên tấm gỗ dài được mài giũa tỉ mỉ, cẩn thận chiêm ngưỡng cảnh đẹp của đêm Trừ Tịch.
Ánh đèn vàng nhạt nhẹ nhàng phảng phất cả khu vườn, Bạc Sở Tiêu mới cảm nhận được toàn cảnh ở đây. Không chỉ có nhiều loại cây ăn quả, Cố Diễn còn để dành một khoảng đất trống để trồng vài luống rau.
Nhìn khung cảnh tràn đầy màu sắc xanh, Bạc Sở Tiêu cảm thấy trong lòng thật bình dị.
"Chỗ này là một tay cậu trồng hết đó à?"
"Không hẳn." Cố Diễn chỉ tay về một hướng, đáp: "Mấy thân cây bự ở góc vườn đó là do anh trai và bố tôi trồng đấy"
"Vậy mấy luống rau này là một mình cậu trồng nhỉ?" Bạc Sở Tiêu hỏi thêm.
"Ừm. Tại không có gì làm nên ngứa tay trồng cho vui"
"Ha..." Bạc Sở Tiêu khẽ cười: "Thật bất ngờ khi biết cậu có thú vui tao nhã như vậy.
Cố Diễn vui như được chơi hội, hắn cười lớn rồi đáp: "Sao? Có phải cảm thấy tôi là một người rất yêu thiên nhiên không?"
"Có vẻ vậy." Bạc Sở Tiêu nói tiếp: "Tôi chưa từng làm những việc này, vậy có phải tôi là người không yêu thiên nhiên không?" (1)
Nụ cười trên môi của Cố Diễn bỗng cứng đơ, nhất thời không biết nên cười tiếp hay là an ủi Bạc Sở Tiêu trước.
Hắn còn đang nghĩ, liệu Bạc Sở Tiêu có phải đang trêu mình không? Thật sự rất khó để đưa ra lời nói tiếp theo...
Bạc Sở Tiêu: Cậu nói đi. Tôi vẫn đang đợi đây.
"Haha..." Ngón tay trỏ gãi bên gò má, nụ cười gượng gạo của hắn trông thật hài hước, hắn nói: "Một người yêu thiên nhiên không nhất thiết phải dùng hành động để chứng minh"
"Vậy theo cậu, làm thế nào để người khác biết mình yêu thiên nhiên nhưng khi đó mình chưa hành động gì cả?"
Cố Diễn đơ người: Tự đào hố chôn mình rồi. ( 1
"Bạc Sở Tiêu, cậu làm khó tôi quá.
"Không hề." Bạc Sở Tiêu thản nhiên nói: "Tại cậu tự làm khó bản thân mình
thôi."
"Là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ"
Cố Diễn thở dài một hơi, hắn nhẹ giọng nói: "Tôi biết chứ, yêu thiên nhiên không phải là một lời nói suông mà là một hành động. Nếu chỉ nghe nói mà không thấy hành động thì tức là không yêu."
"Vậy còn tôi?" Bạc Sở Tiêu hỏi.
"Thật ra cậu là người yêu thiên nhiên mà."
"Nhưng tôi chưa từng trồng cây."
"Nhưng cậu đã sửa lại bóng đèn"
"Liên quan?"
"Ánh sáng là nhân tố quan trọng trong quá trình quang hợp."
Bạc Sở Tiêu nghe được liền phì cười: "Vậy mà cũng nói được."
"Thường thôi, thường thôi." Cố Diễn vẫy ngón tay, tỏ ra thái độ đắc ý.
Thấy bộ dạng trẻ con của hắn, Bạc Sở Tiêu không kiềm được mà bật cười. Tên
Cố Diễn này, hắn lấy đâu ra nhiều sự đắc ý như vậy chứ?
"Bạc Sở Tiêu này, cậu có biết tại sao khi cây quang hợp thì sẽ cần ánh sáng không?"
"Vì sao?"
"Cũng giống như con người, không thấy ánh sáng thì sẽ bị lấy nhầm đồ ấy"
Bạc Sở Tiêu hơi nhướng mày, Cố Diễn hất mặt lên nói tiếp: "Vậy nên nếu không có ánh sáng, cây sẽ lấy nhầm chất O2 và thải ra CO2 đấy. Đến lúc đó, loài người sẽ không có khí O2 để hô hấp nữa" (2)
Ngữ điệu chậm rãi, hắn diễn tả như đây là một mối nguy hại thật sự. Đến cả Bạc Sở Tiêu cũng không biết nói gì thêm, logic như thế này chỉ có "tiến sĩ Cổ" nghĩ ra được thôi.
Cố Diễn cũng cười theo, hắn bỗng dưng ghé sát vào người cậu. Bạc Sở Tiêu thấy rõ trong đôi mắt của Cố Diễn là gương mặt của mình, bất giác hầu kết lăn trượt xuống.
"Hôm nay cậu cười nhiều hơn so với thường ngày, rất đẹp... rất đáng yêu"
"Khụ.." Bạc Sở Tiêu ho khan một tiếng, cậu quay mặt tránh đối diện với Cố Diễn, hai bên gò má có chút ửng đỏ, cậu nói: "Khen đẹp thì tôi nhận, còn đáng yêu... thì cậu nên để dành khen cô gái khác đi."
Cố Diễn đưa tay xoa sau gáy, nét cười vẫn giữ trên môi, hắn nói: "Tôi sợ không có cô gái nào đáng yêu bằng cậu đấy chứ." (T)
Lúc này màn đêm đen tối bỗng bừng sáng, tiếng pháo hoa nổ banh bách giòn giã vang lên. Hai bên gò má của Bạc Sở Tiêu đỏ như quả cà chua chín trong vườn Cố Diễn, dưới ánh sáng của pháo hoa, gương mặt ngại ngùng ấy thấy rõ.
Bạc Sở Tiêu khẽ mắng: "Không đứng đắn" Giọng nói lẫn vào tiếng pháo hoa.
Cố Diễn cười nhẹ, hắn không đáp.
Dưới bầu trời rực sáng, đôi thiếu niên chẳng nói gì thêm, cả hai đều hướng mắt lên nhìn những đóa pháo bông đủ màu sắc đang phô diễn nét đẹp riêng của mình.