Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 16: Giải Quyết (1)



•Ngày hôm sau...

Ngày mà bà Từ Huyên mong chờ trong suốt những năm qua cuối cũng đã đến, được chính ông Nam Cung cho người mời sang, có cả ông Đỗ và nhân vật quan trọng không thể thiếu là Từ Thiên Lâm.

Ba người họ đã đến, được quản gia tiếp đón chu đáo, cung kính rót trà như khách quý.

Bà ta nhoẻn miệng cười vui mừng, đưa mắt quan sát tỉ mỉ từng ngỏ ngách dinh thự Nam Cung gia. Khi nãy chỉ vừa mới bước vào đây, bà ta đã thực sự choáng ngợp, mỗi nơi đều được sắp xếp tinh tế thể hiện sự quý tộc, thượng lưu. Làm bà ta cháy lên ngọn lửa tham vọng, nhất quyết phải giành bằng được tất cả cho Từ Thiên Lâm.

Lúc này, ông Nam Cung và Hoàng Thiển từ trên cầu thang đi xuống, ông xoay mặt nhìn sang anh ta hỏi nhỏ:

“ Nhật Đăng vẫn chưa về sao? ”

“ Vẫn chưa ạ.”

Ông Nam Cung thở ra một hơi buồn rầu, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái, tiến xuống phòng khách.

Lúc này, hai vợ chồng Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi tay trong tay đi vào, anh cúi đầu lễ phép chào hỏi ba vợ, rồi quay sang nhìn những người của Đỗ gia.

Ông Đỗ Văn và Từ Thiên Lâm cũng chẳng xa lạ gì với Vũ Dịch Đức. Đều người làm kinh doanh, chạm mặt, va chạm với nhau là điều không thể trách khỏi.

Nhưng mà, chẳng lẽ sau này anh lại gọi Từ Thiên Lâm là anh vợ, phải nhúng nhường vài bước.

Hazz, một Nam Cung Nhật Đăng là anh đã oải lắm rồi, khổ thân thật mà ~~

Lúc này, ông Nam Cung ngồi xuống sofa, bà Từ Huyên ngạo mạn lên tiếng hỏi trước:

“ Ông nhận ra tôi chứ? ”

Ông Nam Cung nhếch mày, nhìn sang Từ Thiên Lâm chăm chú, sau đó cất giọng hỏi lại:

“ Bà bảo cậu thanh niên này là con trai của tôi? ”



“ Đúng vậy, Thiên Lâm là con trai của ông và chị tôi, nên ông phải có trách nhiệm. ”

Ông Nam Cung cười rộ, đuôi mắt cong lên hỏi lại lần nữa:

“ Bà lấy gì khẳng định như vậy? ”

Nhìn thấy thái độ của ông, bà Từ Huyên không trách khỏi sự câm phẫn và tức giận. Đứng dậy, mất bình tĩnh nhắc lại câu chuyện năm xưa:

“ Năm đó chị tôi và ông âm thầm bên nhau, sau đó thì mang thai. Ông nói xem, nếu Thiên Lâm không phải con của ông thì là con của ai? Ông định giũ bỏ trách nhiệm à, tại sao đứa con gái này ông nhận lại và hết mực yêu thương, còn con trai thì ông tàn nhẫn chối bỏ? ”

Bà Từ Huyên đưa tay chỉ vào người của Đặng Song Nhi, cái tên ở Nam Cung gia là Nam Cung Hiểu An.

Trước những lý lẽ chất vấn của bà ta, ông Nam Cung vẫn rất bình thản, như thể ông chẳng làm gì trái với lương tâm và đạo đức. Đúng dậy, bước tới bức tường đối diện với chiếc sofa và tầm nhìn của bà ta, ông nhìn vào những tấm ảnh gia đình được treo trên đó rồi nhếch môi cất tiếng:

“ Nhật Đăng vừa mới chào đời đã giống tôi y đúc, trưởng thành càng giống nhiều hơn, nhìn xem Nhật Đăng hiện tại và tôi thời trẻ đi. ”

Ông Nam Cung đưa tay chỉ vào tấm ảnh cưới của ông và bà Kim với đôi mắt lấp lánh vì con trai đặc biệt giống mình. Bởi vậy, mặc dù rất giận bà Kim nhưng ông vẫn làm đúng đạo nghĩa vợ chồng, chăm sóc cho bà đến giây phút cuối cùng của cuộc đời để cảm kích tình cảm, tạ lỗi với bà và tỏ lòng biết ơn vì đã sinh cho ông một người con trai rất ưu tú, rất thông minh và hiểu chuyện.

“ Ông nói vậy là có ý gì? Nếu ông không tin thì chúng ta làm xét nghiệm ADN. ”

“ Không cần đâu! ”

Câu nói của bà ta vừa dứt thì một giọng nói đầy mạnh mẽ nội lực nối tiếp vang lên, sau đó là hình dáng của Nhật Cung Nhật Đăng lộ diện trước tất cả mọi người. Hai tay của anh đút vào túi quần, oai phong chầm chậm bước vào, đồng thời ánh mắt thâm sâu nguy hiểm lần lượt quét tới từ ông Đỗ sang Từ Thiên Lâm, tiếp tục lên tiếng:

“ Chủ tịch Đỗ, ông biết mình sai ở điểm nào chưa? ”

“ Bách Hà đang ở đâu? Anh đem cô ấy đi đâu? ”

Từ Thiên Lâm nóng tính đứng dậy lớn tiếng, lau đến khi thấy anh xuất hiện, nhưng Vương Thác kịp thời rút súng, đặt họng súng ngay trân vào ngực trái của anh ta chặn lại, không cho tiến gần.

Bà Từ Huyên nhanh chóng chạy tới, kéo Từ Thiên Lâm về phía sau, dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Thác.

“ Hôm qua cậu nghe không hiểu hay sao? ”



“ Xin lỗi, an toàn của lão đại là trên hết. ”

Ông Đỗ cau mày khó hiểu, nhìn Nam Cung Nhật Đăng hỏi lại:

“ Ý cậu là gì? ”

Nam Cung Nhật Đăng nhếch mày hiểm sâu, lướt tới gần ông Đỗ mà chẳng quan tâm đến Từ Thiên Lâm và Từ Huyên, lời lẽ ngông nghênh nhưng sắc thái vẫn rất điềm tĩnh trả lời ông ta:

“ Sai của ông là chọn nhầm vợ! ”

Nam Cung Nhật Đăng cười khẩy như một điềm báo chẳng lành cho tương lai của Đỗ Thị. Anh dứt khoát bước tiếp theo hướng tiến đến cầu thang, dường như chẳng quan tâm. Thấy thế, ông Nam Cung nắm lấy cánh tay của anh níu giữ, lên tiếng cầu xin:

“ Nhật Đăng, ở lại một chút. ”

“ Anh hai... ”

Đặng Song Nhi đi tới, chắn ngay phía trước của anh, ánh mắt tha thiết như một lời năn nỉ.

Không tự nhiên Nam Cung Nhật Đăng trở về, vừa nãy, trước khi đến đây cô và Vũ Dịch Đức đã đến biệt thự tìm anh. Ban đầu, anh chẳng chịu về đâu vì bảo không liên quan đến mình, nhưng do cô quyết tâm thuyết phục, vì thương em gái, anh mới đồng ý.

Lúc này, ông Nam Cung lên tiếng:

“ Nếu quả thật cậu thanh niên này là con trai của Nam Cung Thiên Bảo tôi, thì dĩ nhiên tôi sẽ có trách nhiệm. Nhưng, chẳng ai có đủ tư cách để điều hành tập đoàn và lãnh đạo Nam Bang ngoài Nam Cung Nhật Đăng. Nếu không có nhà ngoại của Nhật Đăng, sẽ chẳng có Nam Bang của ngày hôm nay, càng không có Nam Cung Thị. ”

“ Ông nói vậy mà bảo mình sẽ có trách nhiệm? Nực cười! Chị của tôi đã chịu rất nhiều thiệt thòi, ngậm đắng nuốt cay không một danh phận, đến con của chị ấy cũng vậy. Nam Cung Thiên Bảo, ông sợ Kim gia hay sao? ”

Bà Từ Huyên quyết tâm giành lấy quyền lợi vốn có cho Từ Thiên Lâm. Nếu có hai người con trai, tất nhiên phải chia đôi tài sản, đằng này ông dâng hết cho một mình Nam Cung Nhật Đăng, hai chữ trách nhiệm sao nghe buồn cười quá.

“ Có những chuyện, người làm em như bà không biết. ”

...----------------...