Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 2: Nụ Hôn Quyến Luyến



Bữa ăn tối lãng mạn kết thúc, cả hai ngồi bên nhau ở ghế sofa. Liêu Bách Hà tựa lưng vào lồng ngực của Nam Cung Nhật Đăng, cánh tay giơ lên trước mặt ngắm nhìn chiếc vòng tay anh vừa đeo tặng. Khung cảnh yên tĩnh nhưng sao trong lòng của cô chẳng thể tĩnh lặng, trái tim nó hỏi cô rằng, cô đang vô cùng hạnh phúc phải không? Cũng chính câu hỏi đó đã khiến lòng cô không thể bình yên.

“ Hôm nay Diệp Hải tặng hoa cho em và mời em đi ăn tối phải không? Hai người còn tương tác với nhau trên mạng xã hội! ”

Câu nói mang nồng nặc mùi giấm chua đến từ vị trí của Nam Cung thiếu gia, Bách Hà lập tức tỉnh táo, gạt bỏ suy nghĩ đang quẩn quanh, thắc mắc xoay đầu nhìn anh hỏi lại:

“ Sao anh biết? ”

“ Có những chuyện do anh không nói, không nói chẳng phải là anh không biết. ”

Liêu Bách Hà có chút sợ sệt sau câu nói lấp lửng của Nam Cung Nhật Đăng, nhưng anh chẳng có ý gì khác mà do cô có tật giật mình. Cố phủ bỏ trong đầu để lấy lại thần sắc thật tự nhiên, tựa cầm vào ngực anh, mặt vươn lên hỏi tiếp:

“ Sao thế hả? Có cần uống nước hạ hỏa không? ”

Anh hắng giọng, cố giữ bình tĩnh trước câu hỏi trêu chọc của cô.

Thấy vậy, cô bồi thêm một câu như bức đứt sợi dây kiềm chế của anh, cố ý đánh lạc hướng câu chuyện:

“ Khi nãy em định về nhà chuẩn bị để đi ăn tối cùng giám đốc Diệp. ”

“ Hừm! Anh cho phép chưa Bách Hà? ”

Nam Cung Nhật Đăng mất bình tĩnh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô như sắp bùng nổ cơn ghen, lên giọng uy hiếp:

“ Có tin anh công khai cho mọi người biết em chính là người yêu của anh không? ”

“ Anh không được làm thế. ”

Trước khi cả hai bắt đầu bước vào một mối quan hệ yêu đương, Bách Hà đã đưa ra hai yêu cầu và Nam Cung Nhật Đăng cũng đồng ý. Thứ nhất cả hai sẽ không công khai, và sẽ yêu nhau trong sáng đến ngày kết hôn. Đến nay anh chưa từng đòi hỏi hay gợi ý nhắc nhở về chuyện đó, cũng chưa than phiền hay trách móc cô dù nửa câu.

Không công khai với anh cũng là điều tốt, người phụ nữ bên cạnh anh ắt hẳn cũng gặp không ít nguy hiểm.

“ Muốn anh không làm thế, thì em đừng nên chọc giận anh. ”



Nói rồi, Nam Cung Nhật Đăng lập tức đè Liêu Bách Hà nằm xuống sofa hôn ngấu nghiến, đoạt lấy đôi môi non mềm thể hiện sự chiếm hữu của người đàn ông khi yêu. Gần năm tháng quen nhau đây cũng chẳng phải nụ hôn đầu tiên, do anh hành động bất ngờ cô chưa kịp chuẩn bị nên làm cho rối loạn nhịp thở, nhưng rồi nụ hôn của anh dần trở nên nồng nàn, sâu lắng hơn và cô cũng đã bắt được nhịp điệu cùng anh day dưa tiếp diễn nụ hôn sâu nóng bỏng.

Giây phút này, Bách Hà cô đã buông lỏng bản thân, bỏ quên lý trí mặc cho con tim lên ngoi dẫn đầu. Bàn tay từ chắn ở ngực dời lên choàng qua cổ anh níu giữ, hai đôi môi uyển chuyển kết dính, cứ thế, cứ thế đến khi thỏa mãn mới thôi.

Phải nói, bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng là bàn tay ngoan ngoãn, cố định một chỗ ngay phần eo của Bách Hà, anh luôn dành cho cô một sự tôn trọng, mặc dù anh đang rất rạo rực trong người.

“ Hài lòng chưa? ”

Nam Cung Nhật Đăng cười khẽ, hôn thêm mấy cái xuống đôi môi của cô mới chịu gật đầu.

“ Anh lúc nào cũng ức hiếp em. ”

...----------------...

Qua 12 giờ đêm, Nam Cũng Nhật Đăng mới chịu đi về, Liêu Bách Hà ôm lấy cánh tay tiễn anh ra cửa. Tuy là tình tứ mùi mẫn thế đó, nhưng sắc mặt của anh như đang có bức rức, không vui chuyện gì đó ở trong lòng.

Ờ, chính xác là anh muốn ở lại đây đêm nay đấy, nhưng anh chẳng dám đề nghị.

Dù đã bước ra khỏi cửa, nhưng anh vẫn không dẹp bỏ hy vọng sẽ được ngủ lại, hắng giọng nói khéo:

“ Cũng trễ rồi, chẳng biết ai đó có lo lắng cho sự an toàn của anh không? ”

“ Em đang lo lắng ngày mai mình sẽ đi làm trễ. ”

Thấy được sự bất mãn của anh trong câu trả lời của mình, Bách Hà xoa dịu bằng sự quan tâm:

“ Em không thấy lo lắng về sự an toàn của anh, nhưng em lo lắng cho sức khỏe của anh đấy...Mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta gặp. ”

Từ lúc còn bé hay đã trưởng thành, Nam Cung Nhật Đăng lúc nào cũng có vệ sĩ theo sau bảo vệ vì thân phận và công việc của anh quá đặc biệt. Nên đối thủ muốn hạ gục anh chắc chắn chẳng phải chuyện dễ dàng, tuy là không có sự riêng tư, thoải mái, nhưng thành công nào không có sự đánh đổi.

Nghe được câu trả lời khiến anh cảm động, anh cũng buông bỏ ý đồ bất chính của mình, đưa ngón tay trỏ gõ nhịp nhàng lên môi ngầm bảo Bách Hà hôn anh chào tạm biệt.



Tất nhiên cô hiểu được ý, lườm yêu anh một cái, sau đó đặt tay vào vai anh, rướn người lên vì nam nhân này cao tận 1m86, trong khi cô chỉ 1m67.

Một nụ hôn quyến luyến, ngọt ngào trước lúc xa nhau diễn ra tận mấy phút sau đó mới kết thúc.

Bách Hà hờn dỗi hỏi:

“ Thế này đã được chưa, Nam Cung thiếu gia? ”

“ Cũng tạm được! Anh về nhé! ”

“ Vâng, tạm biệt! ”

Bàn tay vẫn nhất quyết đặt ở eo của Bách Hà không buông mặc dù miệng luôn nói đi về, gương mặt dửng dưng yêu nghiệt trêu chọc bạn gái.

“ Anh mau về đi. ”

Liêu Bách Hà cao giọng, đặt tay lên ngực của Nam Cung Nhật Đăng đẩy về phía trước, nhưng anh vốn dĩ cao to vạm vỡ cường tráng, sức lực của cô chẳng làm xê dịch được anh chút nào.

“ Nhật Đăng, em buồn ngủ lắm rồi. ”

Nghe được giọng điệu bất lực cộng với gương mặt mệt mỏi của Bách Hà, Nam Cung Nhật Đăng lúc này mới chịu thỏa hiệp đi về.

Nhìn anh khuất xa tầm mắt, cô không nghi ngờ xoay người đi vào và đóng cửa lại. Nhưng lúc này, đột nhiên có một lực rất mạnh dùng tay ngăn lại khi cánh cửa sắp sửa khép kín, người đó đẩy vào, khuôn mặt nam tính dần xuất hiện.

Liêu Bách Hà kinh ngạc, giọng điệu tức giận lên tiếng:

“ Anh đến đây để làm gì? ”

Liêu Bách Hà hỏi xong, khẩn trương bước ra bên ngoài đưa mắt quan sát xung quanh, vẻ mặt căng thẳng và hồi hộp như sợ bị ai đó phát hiện, sau đó quay lại nhìn nam nhân bí ẩn ấy tiếp tục lên tiếng:

“ Vào trong đi. ”

...----------------...