Bị Nam Cung Nhật Đăng giày vò trên giường hơn ba giờ đồng hồ, sức lực của Liêu Bách Hà thực sự đã cạn kiệt, mệt mỏi đến mức chỉ muốn khép lại đôi mi nặng trĩu để tiến sâu vào giấc ngủ, nhưng làm sao có thể trong khi em gái vẫn đang chờ cô giải cứu.
Nín nhịn cơn đau rát ở dưới hạ thân, gắng gượng ngồi dậy, sau đó cố bước xuống giường để nhặt quần áo mặc vào. Nhưng, khi hai chân của cô tiếp xúc dưới mặt nền, nó lập tức run rẩy, còn có cả dòng nước ấm nóng trắng đục sềnh sệch từ bên trong vùng k.ín chảy dọc xuống theo đôi chân thon thả.
Liêu Bách Hà cười bạc bẽo một cái, sau đó gấp gáp nhặt lại quần áo mặc cho thân thể chưa được tẩy rửa của mình. Cùng với lúc này, người đàn ông bên trong phòng tắm thong thả bước ra, nhếch nhẹ khóe môi nhìn cô, ung dung đi lại sofa ngồi xuống rót rượu vào ly, cầm lấy dựa người về sau trầm ngâm nhấp từng ngụm, dáng điệu thoải mái lạ thường.
Mặc quần áo vào xong xuôi, Bách Hà xoay người ngẩng mặt nhìn sang Nam Cung Nhật Đăng, e dè cất giọng:
“ Cho Bách Kiều đi được chưa? ”
Nét mặt của anh vô cùng đểu cán, vắt chéo đôi chân, xoay xoay ly rượu trong tay, nhướn mày hỏi lại:
“ Sao em không hỏi tôi có hài lòng không? ”
Ánh mắt của Liêu Bách Hà đỏ rực, nét mặt hoang mang lại hỏi:
“ Nhật Đăng, anh nuốt lời? ”
“ Tôi không nuốt lời, do em biểu hiện thực sự chưa tốt! ”
Đôi chân run rẩy thật sự muốn quỵ xuống, Liêu Bách Hà muốn khóc cũng không thể khóc nổi. Rõ ràng anh cố ý, dù cô có chiều chuộng anh trên giường tốt đến đâu thì kết quả cuối cùng vẫn là như vậy.
“ Nể tình đây là lần đầu tiên của em, chưa có kinh nghiệm nên tôi rộng lượng một chút. ”
Nghe Nam Cung Nhật Đăng lên tiếng nói vậy, Bách Hà vui hơn bản thân được thoát khỏi nơi đây, nhưng niềm vui chưa được trọn vẹn thì câu nói căn dặn cho Vương Thác làm cô chết đứng:
“ Tống khỏi nơi đây và cắt đứt một ngón tay. ”
“ Không! Không! Nhật Đăng! ”
Liêu Bách Hà chạy nhanh đến sofa định cướp đoạt lấy chiếc điện thoại của anh, nhưng với một người đã được rèn luyện sức khỏe từ nhỏ thì làm sao cô có thể toại nguyện.
“ Nhật Đăng... Nhật Đăng... Tha cho Bách Kiều đi, anh muốn hành hạ em sao cũng được, muốn em làm gì cũng được... ”
Lúc này, động tác của Nam Cung Nhật Đăng vô cùng dứt khoát và nhanh nhẹn chụp lấy đôi tay đang làm loạn của Bách Hà, cúp máy rồi ném điện thoại sang một bên, sau đó chỉ một động tác nhẹ nhàng đã tóm gọn chiếc eo của cô kéo ngã xuống sofa khóa trụ trong lòng.
“ Lời nói của em chẳng còn giá trị với tôi! ”
“ Anh mau bảo Vương Thác dừng lại, đừng cắt ngón tay của Bách Kiều. Em xin anh, em van anh mà Nhật Đăng...”
Thân thể của Bách Hà yếu ớt nay đã gục ngã vào lòng Nam Cung Nhật Đăng, cô khóc sướt mướt đến tội nghiệp, làm lòng của ai kia cũng xót đôi phần nhưng vẫn giả vờ tuyệt tình, nhẫn tâm.
Rất khó để anh đem lòng yêu một người, nhưng khi yêu rồi anh lụy rất nhiều.
Ngô Tân Vinh thường hay bảo, về phần chuyện tình cảm anh giống ba mẹ.
Mẹ anh yêu ba anh đến hơi thở cuối cùng, ba anh sau bao nhiêu năm trái tim vẫn không thay đổi vì một người phụ nữ.
Ai cũng đáng thương, nhưng ai cũng đáng trách!
“ Bỏ ra... ”
Liêu Bách Hà như điên như dại vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc, giam giữ của Nam Cung Nhật Đăng, bởi vì cô biết yếu đuối không phải là cách. Khi đã thành công, cô tức tốc chạy đi để anh lẳng lặng nhìn theo. Lúc này, bên ngoài Liêu Bách Kiều đang la hét cầu xin, khi bọn họ sắp sửa đưa cô ta lên xe làm theo mệnh lệnh.
Chạy tới dưới chân cầu thang, chưa thấy hình dạng nhưng nghe thoáng qua bên tai nho nhỏ giọng hét của Bách Kiều khiến cô càng thêm tăng tốc, bao nhiêu sức lực trong người còn lại đều dùng hết để cất tiếng thét lên:
“ Dừng lại, mau dừng lại! ”
Cả đám người bọn họ và Vương Thác đều dừng lại hành động, quay đầu nhìn vào bên trong. Lúc này, Liêu Bách Hà đã đứng ở cửa chính, đôi mắt chuyển động nhìn sang nơi phát ra tiếng khóc nức nở, sau đó chạy ra hướng đó xô đẩy cả đám người bọn họ.
“ Tránh ra, không được làm hại em gái của tôi. ”
“ Liêu tiểu thư! ”
“ Bách Kiều, em có sao không? Tay của em...? ”
Liêu Bách Hà chẳng quan tâm đến bọn họ, nhào đến bảo vệ em gái, vội vàng nắm lấy hai bàn tay của Bách Kiều kiểm tra.
Bách Hà mừng rỡ khi mười ngón tay của Bách Kiều vẫn còn nguyên vẹn, cô ta ôm chặt lấy chị gái của mình, nép vào người sợ hãi. Lúc này, cô ta mới nhận biết chị gái của mình đã tài giỏi, dũng cảm, can đảm bao nhiêu mới có thể tiếp cạnh và ở bên Nam Cung Nhật Đăng.
Vuốt vuốt tấm lưng của em gái trấn an, Liêu Bách Hà nhìn Vương Thác cất giọng:
“ Anh ấy đã đồng ý tha cho Bách Kiều, mau mở cửa cho em ấy rời đi. ”
Bách Hà cao ngạo, dùng ánh mắt sắt lạnh mặc dù cô đang nói dối. Vương Thác cau mày nghi ngờ, vốn dĩ Nam Cung Nhật Đăng chưa từng thay đổi phán quyết.
Từ ở dưới nhìn lên ban công ở tầng hai của căn biệt thự, Vương Thác chợt thấy một người đàn ông khoác trên người chiếc áo choàng màu đen đang đứng nhìn xuống quan sát mọi chuyện, chẳng biết người đó đã ra ám hiệu thế nào, nhưng sau đó Vương Thác phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ tản ra.
Cánh cổng lớn được mở, Liêu Bách Hà kéo em gái của mình bước đi cho cô ta nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
“ Chị...hic ”
Bách Hà buông thả bàn tay, lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác của mình đưa cho Liêu Bách Kiều, lên tiếng căn dặn:
“ Nghe chị nói đây, mật khẩu điện thoại là 128700, em mau chóng bắt taxi tới chung cư và liên lạc với Gia Mẫn, Gia Mẫn sẽ giúp em rời đi... Bách Kiều, đừng bao giờ quay lại nơi đây nữa, chị chỉ có thể cứu em được lần này thôi. ”
“ Không có giấy tờ thì làm sao em trở về thành phố D được...hic ”
Liêu Bách Hà nhăn mặt, dè chừng nhìn về đám người thuộc hạ ở phía sau, sau đó xoay qua nhìn Bách Kiều cất giọng:
“ Em rời khỏi đây trước, chị sẽ tìm cách đưa cho em sau. Đi nhanh đi! ”
“ Cùng đi là cùng chết. Bách Kiều! Nghe lời chị dặn, không được tới đây lần nào nữa, chị tự biết lo cho bản thân mình. ”
“ Chị hai, em xin lỗi... Mọi chuyện là do em gây ra... huhu”
Đôi mắt của Liêu Bách Hà đỏ hoe, đưa tay kéo em gái song sinh giống mình y đúc ra khỏi người, lên tiếng:
“ Em mau đi đi. ”
Liêu Bách Kiều lưu luyến mếu máo nhìn Bách Hà không chịu rời đi, cô nóng lòng đẩy cô ta xa ra, tiếp tục lên tiếng hối thúc:
“ Nhanh đi! ”
Cánh cổng đóng lại chia cắt hai chị em ruột thịt, sinh cách nhau vài phút ngắn ngủi. Một người ở bên trong và một người bên ngoài. Người ở lại sẽ chịu cay đắng, tủi nhục, đau thương. Người ra đi mang trong lòng sự ray rức, dằn vặt và hối hận cả đời vì những tham lam, ích kỷ,...của mình.