Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 57: Yếu



Trải qua ba trận cuồng nhiệt từ sofa đến trên giường, Liêu Bách Hà yếu ớt nằm sấp, chiếc chăn hờ hững nằm ngang lưng. Lúc này, người đàn ông xấu xa đó từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ có khoác chiếc áo choàng ngủ, đi đến bên giường ngồi xuống vuốt ve tấm lưng trần có vài vết đỏ in hằn.

“ Anh đưa em vào vệ sinh rồi đi ngủ. ”

Bách Hà lắc đầu, sau đó úp mặt xuống gối lên tiếng:

“ Chưa đâu. ”

“ Sao? ”

Nam Cung Nhật Đăng cau mày thắc mắc, bởi vì khi nãy anh định đem theo cô vào tắm cùng nhưng cô không chịu, than mệt muốn nằm nghỉ ngơi.

Bách Hà bực mình, cao giọng lên tiếng:

“ Anh hỏi làm gì, kệ em! ”

Nam Cung Nhật Đăng có chút ngạc nhiên với thái độ của cô, nhưng sau đó giở thói trêu chọc, cúi xuống hôn vào bả vai, thì thầm mà bảo:

“ Chưa thỏa mãn nên cáu gắt với anh à? ”

Bách Hà sửng sốt ngẩng đầu, xoay sang lườm anh, bĩu môi trả lời:

“ Không thèm. ”

Anh nhướn mày, khóe môi cong lên đáp lại:

“ Sao lúc đầu em không bảo vậy, hửm? ”

Nam Cung Nhật Đăng bật cười sảng khoái, sau đó vỗ yêu vào chiếc mông tròn trịa nhô lên của cô mấy phát, tiếp tục lên tiếng:

“ Bách Hà, anh đã nói rồi, lúc nào anh cũng có thể đáp ứng cho em, thậm chí ngay bây giờ! ”

“ Anh đừng có ghẹo em nữa được không? ”

Liêu Bách Hà nằm ngửa trở lại, kéo chiếc chăn che đậy bầu ngực, ánh mắt nhìn trân trân trên trần nhà đăm chiêu, mấy phút sau đó lại nhìn sang anh, thủ thỉ cất lời:

“ Nhật Đăng, anh giúp em một việc nha? ”

“ Hửm, việc gì? ”

Nam Cung Nhật Đăng vô cùng bình thản, lấy chiếc điện thoại kiểm tra, bởi vì khi nãy vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, nhưng lúc đó anh không có thời gian để xem.

“ Thì là... ”

Bách Hà ngập ngùng, ánh mắt quan sát sắc mặt của anh, lại nói:

“ Anh nói với anh họ của anh, bảo tha cho Cẩn Y nha. ”

Ngón tay đang cử động trên màn hình bỗng dưng dừng lại, chau mày nhìn Bách Hà, lập tức lên tiếng:

“ Đó là điều cô ta tự chọn. ”

Sau vụ tối hôm đó, anh quyết định không truy cứu với Từ Thiên Lâm chuyện lúc trước, bởi vì nhờ có anh ta nên anh kịp thời đến cứu cô.

Còn về phần bà Từ Huyên, anh để yên như thế đã là nhân từ lắm rồi. Cứ xem như anh nể tình bà ta từng giúp gia đình cô, mặc dù có mục đích.

“ Em ấy cũng đâu muốn, do hoàn cảnh ép buộc. ”

“ Anh Hàm đã muốn giữ, dù anh có nói cũng bằng thừa. Bách Hà, anh không muốn chúng ta cãi nhau. ”

Sắc mặt của Nam Cung Nhật Đăng vô cùng nghiêm túc, khiến cô có chút sợ sệt. Lại nghĩ, nếu tiếp tục chủ đề này rất có thể cô và anh cãi nhau một trận ầm ĩ, giận mấy ngày mấy đêm, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Thôi thì đợi thêm thời gian, lúc bảo bối xuất hiện thì anh dù không muốn cũng phải giúp thôi.

“ Không giúp thì thôi, tự nhiên khó chịu với em. ”

“ Ngoại trừ việc đó ra, em đòi hỏi điều gì anh cũng có thể đáp ứng. ”

Da mặt của Liêu Bách Hà đột nhiên nóng bừng, quay lưng nằm nghiêng với anh, kéo chiếc chăn che phủ khuôn mặt đang đỏ ửng xấu hổ của mình. Chẳng biết tại sao, mỗi lần nghe bốn chữ “ đòi hỏi” và “ đáp ứng ” từ anh thốt ra là cô nhộn nhạo trong người, nghĩ ngay đến chuyện mờ ám hằng đêm.

Nam Cung Nhật Đăng thích thú đặt điện thoại xuống chiếc tủ, cảm nhận em trai ruột của anh đang ngọ nguậy muốn ngốc đầu. Nếu khi nãy không phải cô ngăn cản vì lý do sáng mai phải dậy sớm cùng với Đặng Song Nhi đưa ông Nam Cung ra sân bay, thì anh chẳng bao giờ tha sớm cho cô thế này.

Nửa nằm nửa ngồi trên giường, anh kéo cô quay ngược trở lại đối diện với anh, gian manh đề nghị:

“ Em chưa vệ sinh, hay là chúng ta... ”

“ Anh đừng có đòi hỏi quá mức như vậy, đã bảo đợi đến đêm động phòng rồi mà chẳng chịu. ”

Liêu Bách Hà vẫn còn chấp niệm với đêm động phòng, mặc dù bị anh xơi sạch từ bên ngoài đến bên trong, chẳng biết đã bao nhiêu đêm.

Cô là một cô gái hiện đại, nên lối suy nghĩ cũng rất phóng khoáng, vì vậy mới đề nghị sinh con để con tham gia hôn lễ của ba mẹ, nhưng phải là người cô yêu và xứng đáng với điều đặc biệt, quan trọng mối quan hệ đó thật sự chín muồi.

Lúc trước cô đưa ra yêu cầu như thế chỉ vì sợ anh đòi hỏi khi nhiệm vụ chưa thành, chứ cô hoàn toàn chẳng phải cổ hủ, nhưng cũng không phải dễ dãi.

“ Em muốn mang thai nhưng luôn miệng bảo đợi đến đêm động phòng, có quá mâu thuẫn không Bách Hà? ”

Nam Cung Nhật Đăng cười khẽ, trong đầu hiện lên hình ảnh cô phóng túng nhún nhảy trên người mình, khuôn mặt vô cùng mê muội.

Lên tiếng nói tiếp:

“ Nhưng chắc gì em đã có thể nhịn được đến đêm đó. ”

“ Nam Cung Nhật Đăng... ”

Liêu Bách Hà gầm lên, ngồi dậy vỗ mạnh lên lồng ngực của anh cảnh cáo, không cho phép anh bêu xấu con người của mình.

Nam Cung Nhật Đăng bật cười thích thú, ôm lấy Bách Hà đặt lên đùi mình cho đối diện với ánh mắt, tiếp tục trêu chọc:

“ Sau này anh đi công tác, chắc phải mang em theo. ”

“ Có tin em cho anh nhịn một tháng không? ”

Liêu Bách Hà nghiến răng, bấu lấy cánh tay của anh hăm dọa, nhưng đổi lại đó là hành động giật tung chiếc chăn cô đang giữ bên người, bế ngang cô xuống giường đi vào phòng tắm.

“ Ít vậy sao, hay là khả năng chịu đựng của em chỉ có được nhiêu đó. ”

Aaa...tức quá!

Anh lúc nào cũng không chịu thua cô, cô nói như vậy thì anh phải năn nỉ cô chứ, đằng này...

Khoan...

Liêu Bách Hà quýnh quáng vùng vẫy hai chân, la lên:

“ Nam Cung Nhật Đăng, em chưa muốn đi tắm, nòng nọc của anh yếu lắm. ”

Bước chân của anh lập tức khựng lại, sắc mặt đen như bầu trời đêm tối mù mịt không trăng, nhìn cô với ánh mắt thét ra lửa.

Bách Hà sợ hãi câu chặt lấy cổ anh, khóc ròng trong lòng.

Tuy trên người của cô hoàn toàn là hàng thật, nhưng nếu bị anh ném xuống nền thì bể mông là nhẹ nhất.

“ Em... ”

“ Bách Hà, đêm nay em không xong với anh đâu... ”

Nam Cung Nhật Đăng quay lại chiếc giường văng cô lên đó, cũng may nệm cao cấp nên cô không sao, nhưng lòng cô có một chút bấn loạn.

Anh nhếch môi cười lạnh, vừa đưa tay tháo dây thắt áo choàng ngủ, vừa lên tiếng hỏi:

“ Em muốn sinh con trai hay con gái? ”

Liêu Bách Hà nghệch mặt nhìn thẳng vào em trai của anh, bất giác nuốt nước bọt, thành thật trả lời:

“ Con trai! ”

“ Đáng tiếc quá, anh thích có con gái! ”