Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 72: Điều Kiện



Cuối cùng cả hai cũng đã nhận được sự chấp thuận của ông Kim Tuân. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc và đặc biệt nhất sau khi sóng gió ngày đó qua đi.

Trở về phòng ngủ cho riêng tư, Nam Cung Nhật Đăng hôn hít Liêu Bách Hà một trận hoành tráng mới chịu buông tha. Anh còn định làm thêm bước cuối nhưng mà đã bị cô chặn đứng, thẳng thừng từ chối.

Nhìn thấy sắc mặt của cô hơi kém, ngồi máy bay mấy giờ đồng hồ nên anh tạm tha lần này.

“ Nhật Đăng, em thực sự rất vui. ”

Bách Hà dụi vào lòng anh, ôm chặt lấy thắt lưng không muốn xa rời. Có anh bên cạnh, lúc nào cô cũng cảm thấy bình yên, được che chở.

“ Sau này không cho phép em xa anh. ”

Đột nhiên, Liêu Bách Hà bật cười khúc khích, ngẩng đầu lên trong vòm ngực của anh, cất tiếng:

“ Em có điều bất ngờ cho anh. ”

“ Hửm? ”

Nam Cung Nhật Đăng chau mày lo lắng xen lẫn hồi hộp, cô lập tức đúng dậy, tiến lại phía giường có chiếc túi xách của mình được đặt trên đó. Sau đó, cô lấy bản kết quả khám thai và que thử lén lút giấu giếm sau lưng, chậm chạp quay ngược trở lại.

“ Điều gì mà thần bí vậy? ”

“ Anh nghĩ là gì hở? ”

Liêu Bách Hà ngồi xuống sofa chăm chú nhìn vào ánh mắt của đối phương, đôi môi gợi cảm cong lên tuyệt mỹ, chậm rãi đưa tay ra phía trước.



Khó hiểu nhận lấy, Nam Cung Nhật Đăng cầm que thử thai quan sát và nghiền ngẫm, phân tích thật lâu nhưng chẳng biết là thứ gì. Sau đó, nhìn lên Bách Hà nhướn mày, biểu đạt như muốn hỏi cô.

“ Anh xem cái này đi. ”

Lần nữa nhận lấy và xem xét, đọc từ trên xuống dưới cuối cùng Nam Cung Nhật Đăng cũng hiểu. Hai mắt của anh mở to kinh ngạc vô cùng, nhìn lên Bách Hà đang cười rạng rỡ với anh, hạnh phúc ôm chầm lấy khuôn mặt của cô hôn lung tung khắp nơi, bật cười vui sướng vì mình đã được ba.

“ Bách Hà, anh vui quá... anh được làm ba rồi...cảm ơn em! ”

“ Nhật Đăng... "

“ Sao hôm đó em không nói cho anh biết? ”

Liêu Bách Hà dùng tay ngăn cản anh lại, lên tiếng trả lời:

“ Em mới biết hôm qua thôi. ”

Bách Hà ngập ngừng, ánh mắt chuyển động qua lại đấu tranh. Định sẽ thực hiện kế hoạch cứu Đỗ Cẩn Y, nhưng lại thấy quá vội vàng bởi vì cả hai mới vừa hạnh phúc.

“ Em có thèm ăn gì không, anh bảo đầu bếp chuẩn bị cho em. ”

“ Nhật Đăng... anh có thể nào vì em mang thai con của anh, mà giúp em một việc không? ”

Động tác vuốt ve chiếc bụng của Bách Hà lập tức khựng lại, khuôn mặt của Nam Cung Nhật Đăng cứng ngắt trầm tối đến khó coi, ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt chẳng còn vui vẻ như vừa nãy.

“ Anh đã nói... ”

“ Do anh không muốn giúp thôi, chứ em tin anh làm được. ”

Tuy thương vợ, thương con là thật, nhưng anh không phải mất hết lý trí mà cô nói gì anh cũng làm theo. Đúng, chính xác là chẳng muốn giúp, để cho bà Từ Huyên bị giày vò, dằn vặt trong lương tâm cả đời.

Hại người, kết quả con gái của mình bị người khác hành hạ, từ thể xác đến tinh thần.

Đó chính là quả báo xứng đáng bà ta được nhận!

“ Em lên giường nghỉ ngơi đi, anh xuống nhà bảo đầu bếp chuẩn bị vài món tốt cho phụ nữ mang thai. ”

Nét mặt của Nam Cung Nhật Đăng lạnh tanh, cầm lấy kết quả khám thai và chiếc que cẩn thận bỏ vào hộc tủ trong rất trân quý. Sau đó, vừa gọi điện thoại vừa bước ra khỏi phòng.

Bởi vậy, ông Kim Tuân đúng là lo xa. Anh không bao giờ mù quáng trong bất kỳ chuyện gì. Chiều vợ một chuyện và nghe theo lời vợ là một chuyện khác nữa, nó hoàn toàn chẳng giống nhau.



Liêu Bách Hà ngơ ngác nhìn theo Nam Cung Nhật Đăng bỏ ra khỏi phòng, cô phồng má giận dỗi, cầm lấy chiếc gối tựa lưng ném thẳng vào cánh cửa.

“ Không sợ mình bỏ đi à... ”

Là do anh không sợ, hay do anh biết cô chẳng đủ cam đảm để đi?

Mỗi lần nhớ đến Cẩn Y, lòng của cô bứt rức không yên. Đã mấy tháng trôi qua, chắc em ấy giống như đang ở địa ngục!

Một cô bé chỉ có 18 tuổi, còn quá non nớt, rơi vào tay Kim Thịnh Hàm thì đời này coi như bỏ!

“ Cẩn Y, dù thế nào chị cũng sẽ giúp em. ”

Bàn tay mảnh mai của Liêu Bách Hà siết chặt lấy chiếc váy, ánh mắt vô cùng kiên định, trong lòng hừng hực quyết tâm bằng mọi giá phải giúp được cô ấy.

Hai giờ đồng hồ sau, Nam Cung Nhật Đăng trở lên phòng ngủ. Nhìn thấy cô an yên nằm ngủ trên giường bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, sau đó tiến lại cúi xuống hôn nhẹ vào trán chất chứa đầy sự thương yêu.

Nhưng, bờ môi ấy vừa chạm Bách Hà đã lập tức dùng tay đẩy ra, không cho lại gần.

Anh chau mày, mềm mỏng lên tiếng:

“ Bách Hà, đừng giận nữa, ảnh hưởng đến con chúng ta. ”

“ Anh không giúp, vậy thì anh đừng nói lời nào nữa hết. ”

Liêu Bách Hà vô cùng lạnh nhạt, nhưng Nam Cung Nhật Đăng vẫn còn kiên nhẫn đối với người thương, đưa tay vuốt ve gò má ủng hồng, nhỏ nhẹ cất lời:

“ Thôi mà, xuống dưới ăn uống. Đầu bếp chuẩn bị xong rồi, toàn món em thích. ”

Bách Hà hừ lên một tiếng, hắt văng bàn tay của anh, chuyển người nằm nghiêng.

Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng thở mạnh một hơi. Đôi mắt híp nhẹ, sau đó bỏ lại sofa ngồi xuống.

Thêm hai mươi phút trôi qua, người nằm vẫn nằm, người ngồi vẫn ngồi, chẳng ai chịu xuống nước thỏa thuận. Cuối cùng, không biết vì con hay là vì mẹ, anh đứng dậy đi đến, ngồi xuống mép giường lật ngửa cơ thể của Bách Hà trở lại, cất tiếng:

“ Được rồi, anh thua em. Vào trong rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống ăn, em không đói nhưng con của anh cần em ăn để phát triển. ”

Đôi mắt của Liêu Bách Hà sáng lên như ánh trăng, khẽ cười hỏi lại:

“ Anh đồng ý? ”



“ Nói thì anh sẽ nói, còn anh Thịnh Hàm đồng ý hay không là quyền của anh ấy. ”

Bách Hà cáu gắt, cao giọng:

“ Vậy là anh giúp chưa hả? ”

“ Bách Hà... ”

“ Em không ăn, em sẽ nhịn đến khi nào Cẩn Y rời khỏi nơi đó. ”

Bàn tay của Nam Cung Nhật Đăng cuộn chặt tức giận, sắc mặt hầm hầm nhìn vào đối phương. Nếu là người khác chắc chắn chẳng yên thân với anh, nhưng nếu không phải là Bách Hà, anh cũng không đủ kiên nhẫn đến giờ.

Nặng nề rặn ra:

“ Được... nhưng anh cần thời gian, không phải cứ một hai câu là giải quyết được. ”

“ Là bao lâu? ”

Bách Hà tức khắc ngồi dậy, ánh mắt trìu mến nhìn anh.

Hơi thở có chút dồn dập, trả lời:

“ Một năm! ”