Chương 18: Cô, nó…. cô cảm thấy không buồn sống nữa…
Làm gì?
Đã là người trưởng thành, Thẩm Di đương nhiên biết cô ấy muốn hỏi gì.
Có thể là bởi vì đề tài trò chuyện quá nhạy cảm nên cô bất giác chú ý đến xung quanh. Chu Thuật Lẫm đã quay lại, ngồi xuống, mọi hành động của anh dường như điều khiến cô căng thẳng.
Dù biết không có chuyện gì xảy ra nhưng cô vẫn không khỏi suy nghĩ theo: Vốn dĩ bọn họ nên làm gì nhỉ?
Ừm, nhưng nội dung đó không phải là thứ có thể tưởng tượng được.
“Tách——”
Bên cạnh vang lên tiếng Chu Thuật Lẫm mở nắp chai, tim cô như ngừng đập.
Biết rõ không có khả năng nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng, vì sợ nội dung trên màn hình điện thoại di động bị nhìn thấy.
Thẩm Di sờ sờ lỗ tai hơi nóng, kìm lại nội dung không được ‘trong sáng’ lắm này, nghiêm túc nói: [Không làm gì cả.]
Chung Du “hứ” một tiếng: [Các cậu cưới nhau rồi mà ‘trong sạch’ thế cơ à?]
Cô ấy hỏi thẳng vào vấn đề.
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Chu Thuật Lẫm khiến người ta rất yên tâm.
Ánh mắt Thẩm Di lặng lẽ rơi vào người bên cạnh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở rộng, tạo cho người ta cảm giác đoan chính cấm dục, sạch không tỳ vết. Cô không thể tưởng tượng được khi anh “không trong sạch” thì sẽ như thế nào.
Chung Du hỏi: [Vậy hai người sống chung với nhau, đã bao giờ cậu thấy dáng vẻ cởi mở gì đó của anh ấy chưa?]
Thẩm Di nhăn mặt: [Chưa.]
Chu Thuật Lẫm uống hai ngụm rồi tiện tay cầm chai nước kia trong tay. Không biết là nóng đến mức nào mà qua một lúc lâu rồi nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa giảm xuống.
Cũng không biết là cô có cần dùng chai nước đá này để hạ nhiệt không.
Thẩm Di cảm thấy mình bị Chung Du làm cho lệch lạc, vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô thẳng thừng ngắt lời Chung Du, không cho cô ấy tiếp tục nữa.
Chu Thuật Lẫm dường như không để ý đến sự chú ý của cô đang đổ dồn vào mình, anh tiện tay đặt chai nước sang một bên, tiếp tục lật xem nội dung đang xem dở.
Thoạt nhìn anh không hề bận rộn, Thẩm Di không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ công việc của anh ở Chu thị không được suôn sẻ lắm sao? Ví dụ như bị tước quyền, hoặc là thực sự không nắm nhiều quyền lực như trong lời đồn?
Nhưng cô cũng không biết. Thật ra cô không hiểu rõ tình hình nội bộ của bọn họ lắm, nhất là Chu Thuật Lẫm, những trao đổi trước đây của bọn họ hoàn toàn bằng không.
Không có Chung Du trêu chọc, nhiệt độ trên mặt Thẩm Di cũng từ từ hạ xuống.
Cô co chân, đặt sách lên đầu gối, một tay ôm tấm chăn lông rồi lơ đãng chống cằm lên đó, đọc sách một cách mệt mỏi. Giống hệt như một con mèo lười biếng sau bữa ăn.
Chu Thuật Lẫm xem xong thì trả lại cuốn sách cho cô, ôn hòa nói: “Tôi cũng có cảm nhận giống như em.”
Thẩm Di nhận lại cuốn sách. Dựa theo thể loại anh thường xem, cô đoán anh sẽ thích cuốn sách này.
Cô vẫn còn yêu thích ‘món quà tân hôn’ trong tay, đến hiện tại đã xem được một nửa: “Tôi cũng rất thích món quà này, cảm ơn anh.”
Chu Thuật Lẫm mỉm cười.
Thực ra có rất nhiều cách để nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo như vậy.” Chu Thuật Lẫm nói ngắn gọn, nhắc với cô một chuyện: “Sắp xếp cho hai bên gia đình gặp nhau một bữa để ăn một bữa cơm nhé.”
Chủ yếu là vì bọn họ có một số công việc cần bàn bạc, bởi vì đều tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình nên có thể ngồi lại nói chuyện với nhau.
Thẩm Di vô thức đáp lại một tiếng, chợt nghĩ tới mâu thuẫn với Phù Lam, cô rũ mắt xuống, đầu ngón tay nắm chặt cuốn sách.
Cô không giỏi xử lý mâu thuẫn, cũng không muốn xử lý mâu thuẫn.
Ngày đó vốn không cần phải nói những lời như vậy, chỉ là cô bỗng nhiên muốn hỏi thử mà thôi.
Nhưng Phù Lam lại giữ im lặng, không có câu trả lời đôi khi cũng là một câu trả lời.
Thẩm Di cố nhắc nhở bản thân đừng để ý đến những thứ này quá, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Sau lần đầu tiên cô bị trả về trại trẻ mồ côi, chưa tới mấy tháng áu lại có một đôi vợ chồng đến nhận nuôi cô.
Nhưng lần này chưa được ba tháng cô lại bị bỏ rơi.
Bọn họ cảm thấy tính cách của cô không phù hợp với bọn họ. Người mẹ nuôi thứ hai nắm tay cô, thành thật xin lỗi dì viện trưởng.
Vẫn đang trong thời kỳ thích ứng nên không thể hòa hợp với nhau cũng là bình thường, chuyện này không có gì đáng trách.
Họ không tránh mặt cô, để cô lắng nghe tất cả lý do.
Thật ra thì bất kể là nhà thứ nhất hay là nhà thứ hai, cô đều rất thích. Bố mẹ của hai gia đình đó đều tốt bụng và hiền lành.
Lúc người mẹ thứ hai muốn đưa tay của cô cho dì viện trưởng, thật ra cô không muốn buông ra, có chút quyến luyến muốn nắm thêm một lúc.
Nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay.
Lúc bọn họ rời đi, cô ngoái đầu nhìn theo bọn họ, muốn nhớ kỹ dáng vẻ của bọn họ hơn một chút. Dì viện trưởng thở dài, đứng đó cùng cô.
Sau đó dì viện trưởng đã cẩn thận hơn trong việc cho gia đình khác nhận nuôi cô, cũng không dễ dàng đồng ý như trước nữa, thế nên cô đã ở lại đó đến khi tám tuổi được nhà họ Thẩm nhận về.
Thẩm Di cảm thấy chắc là cô không có duyên. Nếu có cơ hội, cô sẽ đến chùa hỏi các thầy thử xem.
Nghĩ tới đây, cô cũng không có cảm xúc gì khác, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy hơi bất an, cô nghĩ mình phải nói trước với anh một tiếng: “Chuyện là…”
Chu Thuật Lẫm đặt một tay lên thành ghế sô pha, bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói.
Thẩm Di nói: “Có đôi khi tôi sẽ khá trầm lặng… Nếu như anh không quen lắm…”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, biểu cảm như đang chờ cô nói chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng không ngờ cô lại nhắc tới một vấn đề giống như chuyện tối nay sẽ ăn gì, thế là anh thoáng thả lỏng.
Anh ra vẻ suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tôi cảm thấy, hình như tôi cũng không nói nhiều lắm thì phải?”
Cô trầm lặng thì anh cũng không ầm ĩ, cho nên sự lo lắng của cô quả thực không cần thiết.
Anh nhẹ nhàng lướt qua vấn đề này.
Thẩm Di buồn cười nói: “Vậy thì tốt.”
Cảm giác được có gì đó không bình thường, Chu Thuật Lẫm hỏi: “Việc hai bên gia đình ăn cơm với nhau khiến em có băn khoăn gì sao?”
Phải công nhận là anh quan sát rất cẩn thận.
Thẩm Di cũng không nói nhiều, chỉ nói đơn giản: “Không có gì, chỉ là hai ngày trước có chút mâu thuẫn với mẹ tôi thôi.”
Chu Thuật Lẫm hiểu ra, thảo nào cô ở lại đây lâu như vậy. Anh chỉ hỏi một câu: “Em giận à?”
Thẩm Di sửng sốt: “Không.”
Anh gật đầu: “Vậy thì không sao. Có tôi ở đó mà, đừng lo lắng quá.”
Trong lòng Thẩm Di thoáng dao động. Tinh thần của người đàn ông này quá mạnh mẽ, dường như có thể bao dung tất cả mọi thứ.
Chút khúc mắc trong lòng được anh xoa dịu, cô cong môi cười, đặt xuống chút lo lắng kia. Bàn tay khẽ vuốt ve tấm chăn lông, cô hỏi: “Đồ đạc ở đây là do ai mua? Cái chăn này êm quá, tôi muốn mua thêm hai cái nữa.”
Cô tưởng tấm chăn này vốn đặt sẵn trong phòng ngủ chính.
Chu Thuật Lẫm rõ ràng thoáng khựng lại. Anh liếc mắt nhìn rồi nhẹ nhàng nói: “Không phải bọn họ mua.”
“Vậy là?”
“…Lúc nào đi công tác tôi sẽ mang nó theo bên mình.”
Thẩm Di hiểu ra.
Đây đâu phải là đồ đạc từ nhà mới, đây là vật dụng cá nhân của anh…! Thậm chí còn là đồ tùy thân hay mang theo bên mình, mức độ thân mật cũng khác hẳn những đồ vật khác.
Cô đột nhiên cảm thấy mình rất báng bổ, khinh nhờn nó cũng chẳng gì đang khinh nhờn anh.
Tấm chăn lông này rất ấm, ấm đến mức phỏng tay, cô nhẹ nhàng mím môi, cố gắng nhớ lại mình vừa mới làm gì với nó, nhưng càng nhớ lại càng thấy nóng.
Thẩm Di sắp không thể ngồi yên nữa.
Cô…. bây giờ xuyên về một ngày trước liệu còn kịp không?
Thấy dáng vẻ ngơ ngác khó tin của cô, người đàn ông cũng im lặng giây lát rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa mới giặt xong đấy.”
Ý anh là nó rất sạch sẽ.
Nhưng dường như sự bổ sung này càng khiến cô cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Thẩm Di: “….”
Môi cô càng mím chặt.
Cô, nó….
Thừa dịp anh đi tắm, Thẩm Di gấp nó lại, đặt lên sô pha với thái độ thành kính, chân thành tha thiết.
Ngày mai cô sẽ nhờ dì giúp việc giặt lại lần nữa, giũ sạch tất cả dấu vết tội lỗi của cô.
Cô vừa dọn dẹp xong thì anh cũng vừa tắm rửa xong. Lúc Thẩm Di trở về phòng, cửa phòng tắm cũng đúng lúc mở ra.
Lúc anh bước từ trong ra, bước chân đang dồn dập của cô thoáng dừng lại, có chút sửng sốt.
Hơi nước chưa tan hết bên trong len lỏi ra ngoài, mang theo chút nhiệt độ. Chu Thuật Lẫm mặc áo ngủ màu đen, có chút lỏng lẻo, lười biếng tùy hứng.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên cô có thể nhìn thấy lồng ngực của anh vẫn còn ướt át, bọt nước đang chảy xuống, trượt vào nơi vực sâu rồi biến mất.
Trong hai giây tạm dừng, ánh mắt cô chợt lóe lên.
Dường như Chu Thuật Lẫm cũng khá bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng nghiêng người, cả con đường thoáng cái đã rộng rãi hơn. Anh rõ ràng không hề để trong lòng, động tác rất đỗi tự nhiên.
Thẩm Di siết chặt lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ cô có thể trả lời câu hỏi của Chung Du vừa nãy rồi.
“Cậu đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cởi mở của anh ấy chưa?”
Trong lòng cô như có một giọng nói rất khẽ trả lời: “Rồi.”
Anh có dáng người rất hấp dẫn.
Từ chút cơ ngực nhìn thấy ban nãy, cô đoán là như thế.
Nhưng anh cũng là một quý ông đích thực. Ít nhất… cô cảm thấy chỉ có mình cô đứng ở đây liên tưởng đến anh.
Hơn nữa trong lúc ngủ, cô hoài nghi anh cả đêm đều không nhúc nhích. Cô không quá lo lắng cho anh, bởi vì có vẻ như cô mới là người ‘lợi dụng’ người khác, hẳn là anh phải đề phòng cô mới đúng…
Chu Thuật Lẫm không hề biết mình đang bị tưởng tượng như thế nào, anh đang bận sấy tóc.
Thẩm Di cảm thấy mình thật sự tội lỗi.
Trước kia rõ ràng cô không phải loại người như thế này.
Quả nhiên anh nói đúng, chia phòng dễ xa lạ.
Suy một ra ba, cùng phòng mới dễ thân thiết hơn.
Trong điện thoại di động nhảy ra mấy tin nhắn, cô cúi đầu trả lời tin nhắn của trợ lý.
Bất tri bất giác tiếng máy sấy đã ngừng lại, Thẩm Di cũng không hề để ý. Nhưng trong lúc vô tình cô lại thoáng nhìn thấy anh đang đưa lưng về phía mình cởi áo ngủ ra.
Động tác gõ chữ của cô lập tức dừng lại, lông mi khẽ run rẩy.
Cả tấm lưng của anh cứ thế lộ ra ngoài không còn vật gì che chắn, lọt vào khóe mắt cô là một màu trắng lạnh.
Cô có thể nhìn, nếu như cô muốn nhìn.
Chu Thuật Lẫm lại mặc áo ngủ vào.
Thẩm Di rũ mắt xuống, đầu ngón tay thong thả đánh xong tin nhắn rồi gửi đi.
…… Cô phải cẩn thận xem xét lại bản thân mới được.
Trước khi ngủ, Thẩm Di nghiêm túc chỉnh lại tư thế ngủ, nằm ngửa rồi đi vào giấc ngủ. Chiếc giường này rất lớn, khoảng cách giữa bọn họ thậm chí còn có thể nhét thêm nửa người nữa.
Nửa tiếng sau, Chu Thuật Lẫm cảm giác được cô đang tới gần mình.
Người đã ngủ say, anh cũng không làm ra bất kỳ động tác gì, nhưng chính cô tự động mò mẫm về phía nguồn nhiệt.
Anh không phản ứng, chỉ nằm yên nhìn.
Tuy ‘xe’ rú ga chạy lung tung nhưng cô cũng biết ‘đạp thắng’, vừa đến gần là tự mình dừng lại.