Bí Mật Trường Marrik

Chương 11: Trừng phạt nhỏ



Thính giác của Dương Tuyết rất tốt, tuy đang đi ở nơi nhiều người nhưng những mảnh vụn thanh âm đó đã lọt trọn vào tai cô.

"Sao cơ? Cậu nói tiếp cho tớ, có phải ông ấy lại biến mất không?"

Thanh Dược lúc này mắt đã ẩn hiện lên lớp sương mờ, kinh ngạc nhìn cô.

"Cậu...cậu", lời nói ra bị nghẹn lại trong cổ họng khô khốc, nước mắt muốn rơi ra nhưng lại thôi. Trong lòng Thanh Dược chỉ còn lại sự bất ngờ.

Chốc lát, khoảng không giữa hai người im bặt, không ai nói gì nhưng đối phương đều đã hiểu họ chính là đồng cảnh ngộ.

Mới đây thôi có Mạc Niên, cô không ngờ lại có thêm Thanh Dược. Sao lại nhiều thế chứ?

Đáng lí ra những trường hợp này rất ít, vì đâu phải ai vào là cũng biến mất. Hơn nữa độ tuổi của các sinh viên cũng không lớn, việc có con là trường hợp hiếm, bị phát hiện sẽ phạt nặng.

Chắc chắn có mối liên kết nào đó muốn kéo những người này lại tìm ra sự thật phía sau.

Thanh Dược bỗng chốc nắm lấy tay cô, nói ra lời giấu kín.

"Tớ cảm nhận được cậu là người tốt, mong rằng nếu cậu điều tra được gì hãy nói cho tớ biết, bên tớ cũng sẽ vậy. Hơn nữa, tớ nhớ ba, tớ muốn gặp ông ấy"

Nói rồi, hõm vai Dương Tuyết được một luồng nhiệt ấm truyền đến. Mặt của cô bạn tựa vào, che đi vài giọt nước mắt muốn rơi.

"Ừm, tớ biết rồi"

Cánh tay cô vòng ra sau ôm lấy bả vai của Dược Dược mà dỗ dành.

....

"Tít tít", cánh cửa phòng được mở ra.

Cô kéo lê thân xác của mình vào trong, mệt mỏi tìm cốc nước uống rồi ngồi xuống.

Mông chưa kịp ấm, miệng đã bắt đầu tuôn ra từng đợt nấc cụt dài.

Dương Tuyết uống vài ngụm nước để nó qua đi nhưng lạ ở chỗ cô uống mãi vẫn chưa thấy ngừng.

Họng nấc sắp hụt hơi rồi.

"Mình bị sao vậy?"



"Cốc cốc", cánh cửa phòng kêu lên hai tiếng gõ kèm theo âm thanh khàn khàn của một người đàn ông.

"Nhanh, Dương Tuyết", nghe có vẻ đầy thống khổ.

Nếu như cô không phải hiểu ra điều gì đó thì cô đã đem tên kia giam ở ngoài luôn rồi.

Tuy vậy cô suy đoán chuyện này có liên quan đến mình nên không dám làm càn, bước chân thẳng tắp kéo một đường dài chạy ra cửa.

"Cạch"

Khoảnh khắc luồng gió tốc vào trong phòng cũng là lúc có một bàn tay lớn mạnh túm chặt lấy đôi tay linh hoạt, trắng nõn của cô.

Được vài giây, sau đó là tiếng nấc cụt dừng lại.

Cả hai nhìn nhau, họ đoán đúng rồi.

Rất nhanh có tiếng máy móc của hệ thống vang lên:

"Bắt đầu đếm ngược thời gian nắm tay, còn 6 giờ 59 phút 49 giây nữa"

Vừa dứt lời xong, trên cổ tay đang nắm lấy của hai người có một cái đồng hồ đếm ngược xuất hiện.

Hệ thống khụ vài cái thu hút sự chú ý.

"Yên tâm đi, cái này cũng chỉ có hai người mới có thể thấy nên không cần lo lắng"

Thật làm cô tức chết mà, vốn định tối nay sẽ qua nắm một chút. Ai mà ngờ lại bị phạt cơ chứ.

"Này, chẳng phải tôi nghe cậu bảo là nếu đánh hơi được cả hai muốn bỏ qua nhiệm vụ một thì mới bị phạt hay sao?"

Hệ thống sau khi tiêu hóa câu hỏi thì đáp, "Đúng, tôi đánh hơi được cậu Mạc Niên muốn từ bỏ nhiệm vụ này"

Trả lời xong nó biến mất để đảm bảo không gian riêng tư cho hai kí chủ.

Chết tiệt!

Nghe được lời giải thích của hệ thống xong, môi Dương Tuyết khẽ giật giật, bàn tay Dương Tuyết siết chặt hơn.

Chẳng phải người ban đầu chủ động đòi làm nhiệm vụ là anh sao. Bây giờ lại muốn rút lui, hại cô bị phạt chung.

Mạc Niên biết đó là lỗi của mình nên không nói gì, mặc kệ cho bàn tay của cô nắm chặt lấy tay của hắn.



Nhưng mà, điều đó cũng có thể gây ra chút hiểu lầm. Cô tại sao không dùng bàn tay còn lại đánh hắn mà lại dùng phương thức ái muội này.

Đáng lẽ Dương Tuyết phải biết tay của hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút lực đạo nào chứ đừng nói đến là cảm giác đau. Nó giống như gãi ngứa hơn.

Nghi ngờ cô đang có ý tứ với mình, hắn chậc chậc khóe miệng.

"Muốn dụ dỗ tôi sao?"

Tưởng hắn sẽ hối lỗi vì làm ảnh hưởng đến Dương Tuyết cô đây, nhưng mà không.

Đầu óc hắn nghĩ gì vậy, dụ dỗ bằng tay?

"Anh tự luyến vừa thôi", cô cố gắng đè nén con mãnh thú trong mình, bày ra một bộ dạng lịch sự nhất có thể.

"Miệng nói vậy nhưng cơ thể lại rất thành thật, xem bàn tay cô thèm khát tôi đến mức nào kìa. Thích thì cứ nói, không cần phải lợi dụng thời cơ như vậy"

Mạc Niên tự luyến đến điên rồi, Dương Tuyết không rảnh so đo với hắn.

Chẳng lẽ bây giờ cô buông tay ra và cả hai sẽ bị trừng phạt, có chết cũng không cho hắn cầm?

Ý kiến hay đó, chỉ trách con người cô không thích tự hành hạ bản thân mình như vậy thôi.

Trong thời gian nắm tay hắn, cô cũng chủ động gọi hệ thống lên hàn huyên đôi câu, nhưng nó lên rồi lại biến mất. Chủ yếu là để kí chủ có thời gian tăng tình đồng đội lên.

Thời gian nhàm chán cứ thế trôi qua, mí mắt nặng trịch va đập nhau. Cô là con người, chứ có phải quái vật đâu mà không ngủ cũng có tinh thần tốt.

"Này, chúng ta nắm tay nhau ngủ đi. Lúc đi ngủ để đồng hồ tính thời gian đêm nay là đủ"

"Không hỏi hệ thống sao?", anh ung dung ngồi bắt chéo chân. Nhưng bộ dáng không hề nữ tính, ngược lại còn có chút bức người.

"Mới nãy nó bảo đã đi ngủ rồi, đừng làm phiền nó"

Mạc Niên hơi bất ngờ, "Hệ thống mà cũng ngoan ngoãn, có kỉ luật như vậy sao? Có vẻ mới lạ đấy"

Đêm khuya tĩnh mịch, hai con người nằm trên chiếc giường êm ái của Dương Tuyết.

Ở giữa có vạch ngăn cách, đặt trên đó là hai bàn tay đang nắm.

Người ngoài cuộc nhìn vào sẽ tưởng họ là cặp đôi ngọt ngào không thể tách rời.