Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 14: Đáng sợ



Bây giờ lời thật hay giả không quan trọng, sau này sẽ nhìn thấy kết quả cuối cùng thôi.

“Tam gia.” Sơ Cửu nói: “Tiểu nhân cho người đi điều tra lai lịch của người đó.”

Ngụy Nguyên Kham ném bản đồ trong tay cho Sơ Cứu: “Đến đây điều tra trước đã.”

Nhiếp Thẩm không nói tấm bản đồ này có tác dụng gì, hắn cũng đã đoán được đại khái.

Nếu như bảo những kẻ nha môn bắt được ở hẻm Vĩnh An là kẻ trộm thì phải tìm được tiền của mà bọn chúng đã trộm, không có những thế này thì làm sao kết tội những kẻ đó được?

Chỗ được đánh dấu trên tấm bản đồ nằm bên ngoài thành, cách hẻm Vĩnh An không xa.

Trước mắt thứ mà nha môn muốn có nhất là gì?

Tang vật.

Nhiếp Thầm cũng đoán như vậy nên mới giao bản đồ cho hắn. Nếu là tang vật thật cũng chỉ có hắn dám vượt quá quyền nha môn để đi lấy những thứ ấy, bởi vì tuân theo mật lệnh đến điều tra án, chen ngang vào vụ

án cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn lấy được chứng cứ là xem như nắm trong tay được cả vụ án rồi.

Trông có vẻ như Nhiếp Thầm mang đồ vật quan trọng đến quy hàng nhưng thật ra thân phận, chức quan, mục đích đến phủ Thái Nguyên, thậm chí là mối quan hệ với Thái tử và nhà họ Ngụy của hắn đều nằm trong

tính toán của người khác hết.

Ngụy Nguyên Kham híp mắt, cho nên không chỉ có mỗi phía hắn hưởng lợi trong chuyện này mà là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi.

Cố Minh Châu ngủ một giấc sảng khoái, lúc tỉnh lại Bảo Đồng đã mang tin tức từ chỗ Nhiếp Thẩm về.

Cố Minh Châu ngồi trước giá gương, Bảo Đồng dùng chiếc lược gỗ chải tóc giúp cô. Cố Minh Châu bắt đầu đọc thư của Nhiếp Thầm.

Cô đoán đúng rồi, quả nhiên người đó là Tam gia của nhà họ Ngụy.

Cô gái nhón lấy miếng mứt hoa quả bỏ vào trong miệng, bắt đầu suy ngẫm về những chuyện nên làm hôm nay.

Ba miếng mứt hoa quả trôi thẳng xuống bụng, Bảo Đồng đã tết xong tóc cho cô, đeo thêm trang sức đầu thế này làm cô trông càng trẻ con hơn, ít nhất phải nhỏ hơn hai tuổi. 10

Cố Minh Châu đứng dậy đi sang phòng Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân đang nói chuyện với ma ma quản sự, biết được chuyện nha môn bắt người trong hẻm Vĩnh An đêm qua.

Ma ma quản sự mừng rỡ: “Đúng là chuyện tốt, có lẽ Hầu gia không sao nữa rồi.”

Lòng Lâm phu nhân thấp thỏm không yên, vừa vui mừng vừa thấy lo lắng khó hiểu, bà luôn cảm thấy mọi chuyện quá đơn giản.

“Không biết việc thẩm vấn thế nào rồi. Rốt cuộc có phải là bọn trộm ngựa không?” Lâm phu nhân lẩm bẩm.

Bắt được người dễ dàng vậy ư? Có manh mối về số ngựa đó không? Có lẽ bà nên đến nhà họ Thôi nghe ngóng tin tức xem sao.

Lâm phu nhân vừa nghĩ đến đây thì Cố Minh Châu vén rèm bước vào.

“Châu Châu, hôm nay dậy sớm thế.” Lâm phu nhân nhìn về phía ma ma quản sự: “Bảo nhà bếp dọn thức ăn lên.”

Cố Minh Châu vui vẻ bước đến bên cạnh Lâm phu nhân, hai mẹ con ngồi bên chiếc bàn vuông ở gian ngoài.

Nhà bếp bưng cháo, bánh và món ăn kèm lên, vừa nhấc đũa Lâm phu nhân đã cau mày, Cố Minh Châu như thể vô tình đẩy đĩa rau lê xào trước mặt Lâm phu nhân sang bên cạnh. Mùi của rau lê khá đặc biệt, mẹ đang

mang thai ngửi thấy sẽ khó chịu, sau đó cô gắp một chiếc bánh thịt bỏ vào chén Lâm phu nhân.

Nhìn thấy chiếc bánh thịt trong chén, lòng Lâm phu nhân chợt ấm áp, bà đưa tay xoa xoa đầu con gái, hôm nay bà có cảm giác được con gái chăm sóc.

Hai mẹ con vui vẻ ăn xong bữa sáng, Lâm phu nhân đang dặn dò tôi tớ chuẩn bị xe ngựa đến nhà họ Thôi thì quản gia đi vào bẩm báo: “Phủ Định Ninh hầu chuyển lời tới, mời phu nhân và tiểu thư sang đó, nghe bảo là

hôm nay Định Ninh hầu thái phu nhân đã đến rồi.”

“Đại tỷ đến Thái Nguyên rồi?” Lâm phu nhân vô cùng bất ngờ: “Không phải bảo là Định Ninh hầu phu nhân bị bệnh, trong nhà cần đại tỷ lo liệu sao?”

Lâm phu nhân huơ tay bảo quản gia đi chuẩn bị rồi quay đầu nhìn về phía Cố Minh Châu: “Châu Châu, con còn nhớ dì Thôi không?”

Ánh mắt Cố Minh Châu mờ mịt.

Lâm phu nhân cười bảo: “Không sao, lát nữa chúng ta đi gặp dì, con phải hành lễ với dì đấy nhé.”

Nói xong, Lâm phu nhân vào phòng trong thay quần áo.

Cố Minh Châu ngồi trên chiếc xích đu trong sân, nhìn tôi tớ nhà họ Lâm đi tới đi lui, nụ cười thường trực trên đôi môi. Tất nhiên cô nhớ Định Ninh hầu thái phu nhân, mẹ của Thôi Trinh, một vị trưởng bối trông có vẻ cực kì hiền hậu.

Vị thái phu nhân này đã từng kéo tay cô, thân thiết gọi cô là: Như Quân.

Lâm thái phu nhân từng nói: “Đứa trẻ này, vừa gặp mặt đã khiến ta cảm thấy thân thuộc, đáng tiếc nhà ta không có đứa con gái xinh đẹp như thế này.”

Lâm thái phu nhân là người cùng họ với mẹ, cô đã trở thành con gái trong nhà Lâm thái phu nhân thật.

Không biết Lâm thái phu nhân có hài lòng hay không?

Mới sáng sớm nhà họ Thôi đã bận bịu không thôi.

Sau khi Thôi tứ lão gia bị gọi đi, Thôi tử phu nhân lòng nóng như lửa đốt, bà ngồi bên giường ngẩn ngơ nhìn đứa con gái nhỏ đang nằm trên giường, ngồi yên đó cho đến tận sáng. Lúc đang định sai người đi nghe

ngóng tin tức thì quản gia tới bẩm báo: “Hôm nay Lâm thái phu nhân sẽ vào thành.”

Định Ninh hầu thái phu nhân về tộc rồi mà Thôi tứ phu nhân vẫn chưa chuẩn bị gì, Thôi tứ phu nhân đành gác lại nỗi lo trong lòng trước, dẫn theo mấy nữ quyền trong tộc bận rộn chuẩn bị.

Chưa đến giờ Tỵ, xe ngựa của Lâm thái phu nhân đã dừng lại trước nhà từ đường của nhà họ Thôi, Thôi tứ phu nhân lập tức lên trước nghênh đón.

“Thái phu nhân, người từ từ thôi.” Thôi tứ phu nhân lên trước dìu bà: “Sao không cho người thông báo trước một tiếng?”

Lâm thái phu nhân nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của Thôi tứ phu nhân, khẽ cau mày: “Sợ các con cực khổ vì ta quá, về tộc một chuyến thôi không cần phải gióng trống khua chiêng rình rang như vậy.”

Thôi tứ phu nhân vội đáp: “Là thái phu nhân thương bọn con.”

Trên đường về nhà từ đường, Thôi tứ phu nhân hầu hạ Lâm thái phu nhân chải đầu, tắm rửa, lại mời Lâm thái phu nhân vào phòng khách ngồi để vãn bối nhà họ Thôi đến đây chào ra mắt.

Lâm thái phu nhân nhìn lướt qua mọi người: “Lão tứ đâu? Sao không thấy nó? Trinh ca nhi và Vị ca nhi đi đâu rồi?”

Thôi tứ phu nhân mím đôi môi khô nứt nẻ: “Hầu gia và lão gia đến nha môn cả rồi.”

Hai anh em Thôi Trinh và Thôi Vị có chức quan, đến nha môn tất nhiên là vì công vụ, vậy còn lão tử đến nha môn để làm gì? Lâm thái phu nhân nghĩ đến dáng vẻ khác thường của Thôi tứ phu nhân: “Rốt cuộc đã xảy

ra chuyện gì? Còn không mau nói rõ với ta đi?”

Thôi tứ phu nhân nhớ lại những lời lão gia nói, đôi mắt đỏ lên, nói hết những gì mà bản thân biết.

“Khóc lóc sướt mướt chẳng ra làm sao cả.” Lâm thái phu nhân đè nén sự sửng sốt xuống đáy lòng: “Lát nữa người của Hoài Viễn hầu sẽ đến, đi rửa mặt rồi ra đây nói chuyện.”

Thôi tứ phu nhân cáo lui, đi ra ngoài.

Lâm thái phu nhân dặn dò ma ma quản sự: “Đến nha môn xem xem, nếu Trinh ca nhi bận thì bảo Vị ca nhi về đây, ta có chuyện muốn hỏi nó.” Bà không cho người báo việc bà về tộc cho Trinh ca nhi biết là vì sợ Trinh

ca nhi sẽ cản bà về.

Ở kinh thành, bà thật sự không thể chờ đợi nổi nữa, cứ nhớ đến phần mộ của Châu Thị mãi. Phần mộ đó được bố trí không tốt, chèn mất vận thế nhà họ Thôi, mấy đứa con của Trinh ca nhi cũng không thể lớn lên một

cách bình an được.

Chuyện này phải do bà đích thân làm, để tránh sau này lại xảy ra rắc rối.

“Thái phu nhân.” Thôi tứ phu nhân quay trở lại, vội vã chạy vào cửa quỳ trên mặt đất: “Thái phu nhân, người cho người đi hỏi Hầu gia xem, rốt cuộc lão gia nhà con thế nào rồi? Tại sao lại bị nhốt vào đại lao?”

“Cái gì?” Lâm thái phu nhân ngạc nhiên.

Dường như cả người Thôi tứ phu nhân chẳng còn chút sức lực: “Khi nãy có người đến báo tin bảo rằng... Lão gia nhà con có liên quan với vụ án trộm cướp, đã bị áp tải vào đại lao rồi.”

“Chắc chắn là có người muốn hãm hại chúng con, người đã nhìn thấy lão gia lớn lên, từ bé lão gia đã hiền lành, lương thiện làm sao gây ra chuyện như thể được?”

Lâm thái phu nhân chưa kịp suy nghĩ gì, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy đứa em họ đang đứng ở cửa.

(*) Lâm thái phu nhân và Lâm phu nhân là chị em họ, lão Định Ninh hầu đã qua đời, Thối Trinh kế thừa tước vị cho nên mẹ hắn được tôn lên thành thái phu nhân. Phía Lâm phu nhân thì chồng bà vẫn còn khỏe mạnh

nên vẫn là phu nhân. Bên trên chỉ là vấn đề về cách xưng hô, địa vị của hai người là như nhau. 2

Thôi tứ phu nhân không biết phải đối mặt với Hoài Viễn hầu phu nhân như thế nào. Lúc trước còn nắm tay, thân thiết nói cười, trong chớp mắt lão gia lại dính líu đến vụ án trộm cướp. Nhưng bà vẫn tin vào cách đối

nhân xử thế của lão gia, giữa mùa đông giá rét lão gia đến Tể Dưỡng Viện tặng áo tặng cơm cho những người đáng thương ở đó, đi tới đi lui mấy bận tay nứt nẻ cả. Lúc hạn hán, đến cả gạo trong nhà cũng mang đi

quyên góp, những việc này bà tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ chúng đều là giá cả ư?

Thôi tứ phu nhân bình tĩnh nói: “Lão gia nhà ta bị oan.”

Lâm thái phu nhân liếc nhìn ma ma quân sự một cái, ma ma quản sự lập tức đỡ Thôi tứ phu nhân dậy: “Phu nhân đừng sốt ruột, Hầu gia đang ở nha môn, chắc chắn sẽ điều tra việc này rõ ràng thôi.”

Thôi tứ phu nhân siết chặt chiếc khăn, bà cũng hy vọng là vậy. Song, những lời lão gia nói trước khi đi giống như đã có dự tính trước, bảo bà nuôi nấng hai đứa con cho tốt, chẳng lẽ lão gia cảm thấy bản thân không thể

quay về nữa ư?

Nghĩ đến đây, trước mắt Thối tứ phu nhân tối sầm lại.

“Mẫu thân ơi, mẫu thân...”

Nhìn Thôi tứ phu nhân loạng choạng sắp ngã, hai bóng dáng nhỏ bé lập tức vây lấy bà. Hai đứa con của Thôi tứ lão gia một đứa bảy tuổi, một đứa mới lên năm, đều vẫn còn bé, chỉ biết khóc gọi mẫu thân, đôi bàn tay

nho nhỏ kéo chặt góc áo của Thôi tứ phu nhân, gương mặt hoảng hốt lo sợ.

Ma ma quản sự cho người đến dìu Thôi tứ phu nhân và hai đứa bé nhà họ Thôi đi, trong chốc lát phòng khách trở nên yên ắng. Vốn dĩ hai nhà là thông gia, phủ Hoài Viễn hầu đến Sở Tây cũng là vì muốn nhờ phủ Định

Ninh hầu giúp đỡ, vụ án này tra tới tra lui rốt cuộc lại đổ hết lên đầu nhà họ Thôi, Lâm thái phu nhân cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy mất mặt.

“Muội yên tâm.” Lâm thái phu nhân nhìn Lâm phu nhân: “Nếu như là con cháu nhà họ Thôi gây ra thật thì tỷ và Trinh ca nhi quyết không tha cho bọn chúng. Chuyện khác tỷ không dám nói nhưng xưa nay Trinh ca

nhi không bao giờ vì tình riêng mà làm việc trái lẽ thường, vụ án lớn thế này ảnh hưởng đến phủ Hoài Viễn hầu chắc chắn phải điều tra cho rõ ràng.”

Lâm phu nhân gật đầu: “Trưởng tỷ nói phải.”

Ánh mắt của Lâm thái phu nhân dừng lại trên người Cố Minh Châu, chỉ thấy Cố Minh Châu đang bận rộn chơi đùa với chiếc ví tiền trong tay, dường như chuyện vừa mới xảy ra không hề liên quan đến cô.

Lâm phu nhân đứng dậy: “Muội đi xem Tứ phu nhân.” Sau khi đến nhà họ Thôi, Thôi tứ phu nhân luôn chăm sóc chu đáo cho mẹ con bọn họ, lúc này bà nên đi xem sao, chí ít có thể giúp Thôi tứ phu nhân yên lòng.

Còn về phần những việc khác, đợi vụ án được điều tra rõ rồi nói tiếp cũng không muộn.

Lâm thái phu nhân thở dài: “Đi đi, ân cần hỏi han cũng tốt.”

Lâm phu nhân nhìn về phía Cố Minh Châu.

Lâm thái phu nhân bảo: “Cứ để Châu Châu ở đây với tỷ đi.”

Đợi Lâm phu nhân đi rồi, Lâm thái phu nhân bèn gọi Cố Minh Châu đến cạnh mình: “Châu Châu đến đây, để ta xem nào.”

Cố Minh Châu cầm chiếc ví tiền bước sang.

Lâm thái phu nhân ngắm đường nét gương mặt Cố Minh Châu một cách tỉ mỉ. Nhìn mỗi vẻ ngoài thôi thì Cố Minh Châu rất xinh đẹp, có điều nét mặt lại đờ đẫn như một con rối không có sức sống, chỉ có thể mặc cho

người khác sắp đặt. Cô gái thế này dù có xinh đẹp cũng chẳng có tác dụng gì. Lúc trước bà còn nghĩ đợi bệnh của Châu Châu tốt lên rồi thì gả cô cho Vị ca nhi, thế nhưng bây giờ bệnh của Châu Châu không khỏi được,

Vị ca nhi có tương lai xán lạn, dù bà muốn thiên vị nhà mẹ thì chênh lệch giữa hai đứa con cũng là quá lớn.

“Không biết mẫu thân cháu đang nghĩ cái gì nữa?” Lâm thái phu nhân thở dài thườn thượt: “Đến bây giờ vẫn chẳng chịu tính toán, nếu nghe theo ta thì chắc chắn không thể tiếp tục như thế này.”

Cố Minh Châu luôn yên lặng, Lâm thái phu nhân đột nhiên cảm thấy thế này cũng rất được: “Nhưng cũng ngoan ngoãn.”

Vừa dứt lời đã nghe ma ma quản sự hoảng sợ kêu lên: “Biểu tiểu thư, người mau vứt món đồ trong tay đi!”

Cố Minh Châu chẳng thèm đếm xỉa tới, vẫn yên lặng đùa nghịch với chiếc ví tiền.

“La hét cái gì?” Lâm thái phu nhân cau mày, quát mắng ma ma quản sự: “Sao không có lễ nghĩa gì hết vậy hả?” Kể từ sau khi bước vào Châu Châu luôn yên lặng, đột nhiên la lên thất thanh, nếu bị người khác nghe

được bọn họ sẽ nghĩ là bà cố ý bắt nạt Châu Châu.

“Thái phu nhân... Tiểu nhân... Côn trùng... Biểu tiểu thư đang nghịch côn trùng...”

Ma ma quản sự đang giải thích thì nhìn thấy con côn trùng nương theo quần áo của Lâm thái phu nhân, nhảy vào trong ống tay áo của bà.

Côn trùng?

Lâm thái phu nhân giật mình thon thót, bà cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy một con rết đang trườn bò trên váy bà.

“Á!” Lâm thái phu nhân tái mặt, không còn chú ý đến lễ nghĩa gì nữa, bà đứng thẳng dậy giữ áo váy, ma ma quản sự cũng đi lên phải giúp, ba con rết lần lượt rơi xuống mặt đất.

Cố Minh Châu quỳ xuống chuẩn bị nhặt con rết vào lại trong ví.

“Biểu tiểu thư!” Ma ma quản sự hốt hoảng kêu lên: “Đừng động vào chúng nó, thái phu nhân sợ lũ côn trùng này!”

Hóa ra biểu tiểu thư yên lặng là vì đang nghịch mấy con rết trong ví, ma ma quản sự an ủi Lâm thái phu nhân: “Thái phu nhân yên tâm, không sao rồi, không sao nữa rồi!”

Lâm thái phu nhân lại cảm thấy hình như còn rất nhiều con rết khác đã nương theo tay áo bò vào trong áo váy của bà, nghĩ đến đó lông tơ cả người lập tức dựng đứng hết cả lên.

“Ta phải thay quần áo, mau... Đỡ ta đi thay quần áo!”.

Nói rồi, Lâm thái phu nhân sải bước đi vào trong nhà.

Sau khi tiếng bước chân ồn ào rời đi, Cố Minh Châu nhìn con rết trên mặt đất, cô nhớ tổng cộng có bốn con, vậy thì xuất hiện vẫn để rồi đây, con còn lại bò đi đâu rồi?