“Đừng nhìn.” Thôi tứ phu nhân che mắt Lâm tự nhi và Cố Minh Châu, chỉ sợ hai cô bé sợ hãi.
Sắc mặt Lục Thận Chi càng ngày càng khó coi. Hắn có nghe qua chuyện của Châu thị. Châu thị được chôn cất theo nghi lễ của chính thế nhưng không được phong cáo mệnh, Thối Trinh cũng không đến đưa tang.
Ý của hành động này rất rõ ràng, Thôi gia bất đắc dĩ nên mới phải cho cô gái này một chỗ chôn cất, không thừa nhận Châu thị từng là chính thê của Định Ninh hầu, có một vài gia tộc được coi là trâm anh thế phiệt,
quyền quý vì thân phận và thể diện sẽ làm một vài chuyện không sạch sẽ, một nữ tử không đáng là gì so với họ, chỉ là thủ đoạn để giữ thể diện cho gia tộc mà thôi.
Chuyện này thường xuyên xảy ra, hắn cũng sớm nhìn quen rồi. Sở dĩ quan tâm là vì a tỷ gả đến Thôi gia, hắn sợ a tỷ sẽ vì thế mà chịu thiệt. Châu thị và hắn không thân không quen, hắn chẳng qua cũng chỉ thầm cảm
thán trong lòng mà thôi. Dù là vậy nhưng con búp bê trước mặt này khiến lòng hắn hắn dấy lên một ngọn lửa.
Chỉ cho một danh tiếng sỉ nhục Châu thị thôi, người đã chết rồi còn dùng thủ đoạn này đối phó với thứ gọi là quỷ hồn. Thủ đoạn cay nghiệt này đúng là khiến người ta căm phẫn.
Nhà ngoại Châu thị không dám cản, chỉ đành để mặc Thôi gia hoành hành như vậy. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, nhà ngoại a tỷ không có chỗ dựa thì có phải tỷ ấy cũng rơi vào bước đường này không?
“Lần này thái phu nhân về Thái Nguyên cũng vì chuyện này.” Thôi tứ phu nhân thấp giọng nói nhỏ: “Nói là Châu thị không yên ổn, khiến con nối dõi của Hầu gia gặp chuyện liên tục... chắc hẳn là không giấu kỹ mấy
vật này thế nên mấy đứa trẻ mới tìm thấy.”
Lục Thận Chi cười lạnh: “Điên cuồng ngang ngược quá. Ở địa vị cao đã chà đạp người khác như vậy rồi, tốt xấu gì Châu thì cũng có tên trong tộc phả gia tộc họ Thôi. Nếu không có lòng ấy, năm ấy đã trở thi thể cho
Châu gia là được.”
“Những chuyện ấy chúng ta chúng ta quản thể nào được.” Thôi tứ phu nhân nói: “Ai cũng biết Chầu thị phạm sai, suýt nữa là liên lụy đến Thôi gia, bất luận thái phu nhân có làm gì thì sẽ cũng không có ai nói đỡ cho
Châu thị đâu.”
“A tỷ.” Lục Thận Chi nhìn chằm chằm Thôi tứ phu nhân: “Tỷ nói thật cho đệ biết, sau khi tỷ phu bị bắt, Thôi gia có làm khó tỷ không?”
Thôi tứ phu nhân không nói lại không kìm được mà nuốt xuống: “Không sao. Chỉ cần tỷ phu để trở về là tốt rồi.”
“Nói cho cùng thì trong lòng họ chỉ có lợi ích.” Lục Thận Chi siết chặt con búp bê kia: “Uống cho đệ còn thấy Hầu gia có thể vì dân, đến mẹ của mình mà còn không quản nổi, kẻ đổ lỗi cho chính thế của mình như vậy
dù là có nhiệt huyết cũng là vì con đường làm quan của bản thân mà thôi.”
Thôi tứ phu nhân sợ đến mức muốn bịt miệng nhị đệ mình lại: “Đừng nói to như thế, ngộ nhỡ bị người ta nghe thấy, chỉ e...”
Cánh tay Lục Thận Chi run rẩy, không chỉ là vì thuật yểm bùa mà còn là vì hắn cảm thấy tia hy vọng duy nhất đã bị dập tắt rồi.
Thôi tứ phu nhân dặn dò ma ma quản sự dẫn Cổ đại tiểu thư và hai đứa bé ra ngoài.
“Đợi đã.” Lục Thận Chí nhìn Thôi tứ phu nhân: “A tỷ, tỷ để đệ nói vài câu với Cổ đại tiểu thư.”
Thôi tứ phu nhân không nhịn được mà hơi nghi hoặc.
Lục Thận Chi: “Đệ chỉ hỏi về vụ án thôi.”
“Châu Châu nhát gan.” Thôi tứ phu nhân vẫn hơi lo lắng: “Đệ đừng dọa muội ấy, cũng đừng ép muội ấy. Đứa trẻ này đã đủ đáng thương rồi, chuyện chùa Kim Tháp còn suýt nữa là cướp đi mạng sống của muội ấy nữa.”
“Đệ biết rồi.”
Thôi tứ phu nhân nói: “Vậy tỷ ở lại với Châu Châu.” Châu Châu tâm trí ngờ nghệch như cũng là đại cô nương, không thể để muội ấy một mình ở cùng nam nhân ngoại tộc.
Cố Minh Châu yên lặng ngồi trên ghế, ánh mắt không ngừng nhìn ra ngoài, đó là hướng Lâm tự nhi và mọi người rời đi.
“Châu Châu.” Lục Thận Chi gọi thân thiết hơn, có lẽ làm vậy có thể khiến Cổ đại tiểu thư buông bỏ đề phòng: “Ta hỏi cô mấy câu rồi để cô đi chơi với Lâm tự nhi ngay, được không?”
Cố Minh Châu khẽ gật đầu.
Mở đầu rất tốt, Lục Thận Chi nhẹ giọng nói: “Cô gặp một người khác ở bên ngoài chùa Kim Tháp, trông hẳn như thế nào?”
Cố Minh Châu dường như là nhớ ra điều gì đó nhưng không trả lời.
Thể này với cô vẫn quá khó sao? Lục Thận Chi cẩn thận nghĩ một hồi, nhìn sang Thôi tứ phu nhân: “A tỷ, trong phòng có giấy bút không? Cho đệ mượn dùng.”
Thôi tứ phu nhân nói: “Trên bàn trong phòng có.”
Lục Thận Chi nghe vậy quay người đi vào phòng, một lúc sau liền cầm một tờ giấy ra.
Lục Thận Chị nói: “Trưởng tỷ, vấn đề đệ muốn hỏi Châu Châu có liên quan đến vụ cướp. Giờ tỷ phu bị cuốn vào vụ án này, tỷ là vợ của của huynh ấy nên tỷ không được nhìn thứ này.”
Nhị đệ thẩm vấn từ trước đến nay đều rất nghiêm túc, Thối tứ phu nhân chỉ đành gật đầu: “Tỷ không nhìn là được.”
Lục Thận Chi yên tâm, đến trước mắt Cố Minh Châu: “Châu Châu, cô xem này, có phải lúc ấy cô nhìn thấy người này ở chùa Kim Tháp không?”
Lục Thận Chi từ từ mở tờ giấy trong tay ra, người trong giấy xuất hiện trước mắt Cố Minh Châu.
Trán rộng, mày rậm, mặt chữ điền, một khuôn mặt vô cùng bình thường.
“Danh tiếng đều là giả dối, tiền tài mới là thứ chân thật nhất. Cầm số tiền này cô có thể khiến chúng từ một sinh ra hai, hai sinh bốn, phát tài làm một người giàu có nhàn nhã...”
Ông Trương.
Lục đại nhân vẽ rất chi tiết, thậm chí nốt ruồi bên khóe miệng của ông Trương cũng được chấm vào. Có điều năm ấy khi cô gặp ông Trương trong đại lao, nốt ruồi ấy đã biến thành vết sẹo. Hồi ấy để tránh quan phủ
vây bắt, ông Trương đã rạch nốt ruồi ấy đi, nhưng sau này ông Trương phát hiện quan phủ không hề biết mặt ông, ông làm vậy là thừa thãi.
Ông Trương nói: “Ta với hắn đã bàn bạc dùng cách này để lấy lương thực tiếp tế của dân tị nạn nhưng sau này ta bị truy sát, kho lương bị đốt, ngân khố bị cướp. Bí mật này chỉ có ta và hắn biết, chẳng lẽ không phải là
hắn phản bội, lợi dụng ta sao? Nhưng điều kì lạ là hắn không tiết lộ tướng mạo của ta cho người khác. Ta không thể hiểu được hắn làm vậy để bảo vệ ta hay là sợ sau này ta bị bắt thì ta sẽ khai hắn ra. Ta luôn cảm thấy
hắn là người tốt hiếm có trên thế gian này, có lẽ chuyện năm ấy có ẩn tình gì khác.”
Đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, ông Trương cũng không hiểu được, thế nên ông không nói cho cô biết rốt cuộc “hẳn” là ai. Tuy nhiên Cố Minh Châu có thể đoán được: “hắn” là người biết chuyện năm đó, là người biết
khuôn mặt thật của ông Trương.
Có lẽ “hắn” chính là Lục đại nhân đang đứng trước mặt cô đây.
Lục Thận Chi nhìn chằm chằm ánh mắt của Cổ đại tiểu thư, chỉ cần Cổ đại tiểu thư có gì khác thì hắn có thể nắm được ngay.
Cổ đại tiểu thư nhìn bức tranh, rất nhanh sau đó đã mất hứng, ánh mắt lại liếc về chỗ khác. Lục Thận Chi không khỏi cảm thấy thất vọng.
Có lẽ người cổ đại tiểu thư nhìn thấy không phải là ông ấy.
Lục Thận Chi thu lại bức tranh, lùi về sau một bức. Cô tiểu thư lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng mới đi được hai bước thì dường như cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô quay đầu vươn tay chỉ chỉ một mình, giòn giã
nói: “Trắng.”
Lục Thận Chi nhíu mày: “Cái gì?”
Cổ đại tiểu thư lại chỉ chỉ vào má mình, nói rõ: “Trắng, trắng...” Nói xong liền cười rộ lên, quay đầu chạy đi.
Trắng, trắng đến phát sáng.
Trên thế gian này không hiểm nam nhân da trắng như ngọc, có điều kẻ mặt mũi thư sinh, hành tung thần bí xuất hiện ở chùa Kim Tháp thành Thái Nguyên thì không nhiều.
Trắng đến nỗi khiến một cô gái ngốc nghếch có thể nhớ kĩ được, mong Lục đại nhân có thể nghĩ đến.
Cũng coi như là hắn tặng cô đu đủ, cô cho hắn ngọc đẹp, tuy không thấy đu đủ đâu nhưng tạm thời dùng mặt của hắn để thể chấp vậy.