Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 26: Thẩm vấn



Nhưng khi nghe nói phải diệt thổ phỉ, Lục Thận Chi như bị người ta đâm trúng ngực. Hắn run lên bần bật, cả người bắt đầu vùng vẫy.

“Bọn họ không phải thổ phỉ!”.

Lục Thận Chi ra sức ngẩng đầu, cuối cùng cũng trông rõ người trước mặt. Đó là một gương mặt trẻ trung nhưng lại lạnh lùng nghiêm nghị. Người đó đứng cách hắn không xa, dường như đã hòa làm một với bóng tối,

trên mặt người đó không có bất cứ biểu cảm gì, đôi mắt đen như mực toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Trái tim Lục Thận Chi co thắt lại.

“Ngụy... Ngụy đại nhân...” Lục Thận Chi kinh ngạc, sau một thoáng sợ hãi, dường như hắn lại thấy được hy vọng: “Ngụy đại nhân, hạ quan có án muốn bẩm báo với ngài, ngài nghe họ quan nói hết rồi hẵng... hằng...”

Lục Thận Chi còn chưa dứt lời, ánh mắt Ngụy Nguyên Kham đã rời khỏi người hắn ta, sau đó hắn vung tay, lại một nhát roi nữa quất mạnh lên người Lục Thận Chi.

Cơn đau một lần nữa ập đến, Lục Thận Chi hít sâu một hơi, nhưng lần này Ngụy Nguyên Kham không định dừng lại, từng nhát roi liên tục xuất xuống khiến hắn ta không thể thở nổi.

Thế này là muốn dùng roi đánh chết hắn ta sao?

Ngụy đại nhân chẳng những không nghe hắn ta nói mà còn dùng hình ác liệt thế này, ngài ấy đã nhận định hắn ta chính là kẻ cắp của phủ Thái Nguyên, nhận định những người dân kia chính là thổ phỉ chiếm núi làm

loan.

Không nên như thế này.

Cuối cùng sau một trận roi, Ngụy Nguyên Kham mới dừng lại, giơ tay lau vết máu bắn lên cằm rồi ném cây roi cho hộ vệ bên cạnh.

Tuy Ngụy Nguyên Kham không nói gì nhưng người hộ vệ lại hiểu ý hắn, lập tức tiếp tục vung cây roi trong tay lên.

Lục Thận Chi cảm thấy máu tươi ấm nóng trào ra từ trong cơ thể, sự tra tấn tàn khốc này đã khiến cả người hắn ta run lên bần bật, ngoài đau đớn, thứ khiến hắn ta khó chịu hơn cả là sự tuyệt vọng trong lòng. Ngụy

Nguyên Kham là thượng quan triều đình phải đến bí mật thẩm tra vụ án này, tra được kết quả có thể báo thẳng với Hoàng thượng. Vụ án này chỉ cần thượng quan điều tra rõ ràng là sẽ không có ai nghi ngờ.

Hắn ta là mệnh quan triều đình mà đã bị đối xử thế này thì những người dân kia phải chịu kết cục thể nào, không cần nghĩ cũng biết.

Chóp mũi Lục Thận Chi đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, dường như hắn ta nhìn thấy những ánh mắt tuyệt vọng kia.

Giống như bảy năm trước, người mẹ phải đổi con cho nhau làm thức ăn lại đột nhiên phát điên giết người, chỉ đơn giản vì người mẹ nhìn thấy đứa trẻ trong nổi của người khác, cảm thấy đó chính là con mình.

Từ lúc phải đưa con mình ra, người mẹ đấy đã phát điên rồi.

Những người dân chiếm cứ trong núi kia cũng vậy, bọn họ bị thói đời ép đến nổi điên, chỉ cần nhìn thấy triều đình điều động binh mã là sẽ liều chết phản kháng, cuối cùng kết quả chỉ có một con đường là chết.

Cái chết sẽ bắt đầu từ hắn ta, không biết đến đâu mới kết thúc.

Trên đường xuống suối vàng, hắn ta còn mặt mũi nào đi gặp những người dân đó?

Lục Thận Chi hoàn toàn tuyệt vọng, đã không thể suy nghĩ được gì nữa.

“Bảy năm trước là ta cấu kết với Đạo tặc trân châu muốn ép quan phủ cấp phát lương thực cứu tế.” Lục Thận Chi vội vàng nói, hắn ta đã không thể suy nghĩ được nữa, chỉ thuật lại sự thật theo bản năng.

“Ta không ngờ hắn sẽ đốt lương thực cứu tế, càng không biết hắn lại nhân lúc hỗn loạn mà lấy trộm ngân khổ. Ta có lỗi với dân chúng phủ Thái Nguyên, ta ở lại đây chỉ vì muốn làm chút chuyện cho dân chúng.

“Mấy năm nay xung quanh phủ Thái Nguyên thường xảy ra động đất, ta âm thầm điều tra nghe ngóng mới phát hiện có người lén khai khẩn núi Thiết Sơn, ta hỏi thăm người trong thôn mới biết được toàn bộ chân

tướng sự việc. Mấy năm nay giả lương thực tăng cao, dân chúng đói khổ bị lừa lên núi khai thác đá, tưởng rằng có thể kiểm chút tiền bạc sống tạm qua ngày, ai ngờ lên đó lại bị giam cầm, bắt bọn họ làm công trên núi

chẳng phân biệt ngày đêm, ai muốn chạy trốn đều bị giết chết.

“Những ông chủ chiếm cứ núi Thiết Sơn chiêu mộ rất nhiều kẻ cực kỳ tàn bạo vô gia cư, khiến dân chúng khai thác đá không thể nào phản kháng. Sau khi biết chuyện, ta định về nha môn dẫn người vào núi bắt giữ

những tên đầu sỏ đó, mà không ngờ...

Không biết từ lúc nào, cây roi đã dừng lại. Lục Thận Chi khó nhọc ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng Nguy đại nhân.

“Không ngờ ta còn chưa kịp bố trí xong, thôn gần đó lại gặp một trận động đất lớn. Ta dẫn người đi kiểm tra, quả nhiên nơi xảy ra chuyện chính là Thiết Sơn. Thuốc nổ đã đánh sập nửa ngọn núi, dân chúng trong thôn

từng tổ oan kêu cứu ta đều bị chôn vùi trong đó.

Chắc chắn là đám chủ mỏ đá kia phát hiện điều khác thường nên giết người diệt khẩu.

Tất cả manh mối đều mất sạch, phơi bày trước mặt ta chỉ là thôn dân lén khai thác quặng bị thất thủ. Nếu triều đình truy cứu, người già, phụ nữ và trẻ em còn ở lại trong thôn đều sẽ bị luận tội, thế nên ta định trước

khi tìm được nhiều manh mối hơn thì xử lý vụ này như động đất bình thường.”

Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng cất lời: “Lục đại nhân làm quan vô dụng, nhưng làm những chuyện này lại đâu ra đấy.”

Giọng điệu châm biếm của hắn khiến vẻ mặt Lục Thận Chi trở nên u ám.

Lục Thận Chị nói: “Ta thẹn với bộ quan phục trên người, xong việc này tùy triều đình xử lý. Nhưng những người dân kia thực sự vô tội, bọn họ không thể lại bị hãm hại như thế nữa.

“Không phải ta muốn bào chữa cho mình, chỉ e đám gọi là chủ mỏ đá kia đều không phải người bình thường, nếu không sao chúng dám làm những việc ấy? Ta còn manh động thì có thể sẽ làm hại nhiều tính mạng vô

tội hơn.”

Chỉ cần nhắm mắt lại là hắn ta lại nhớ đến những bách tỉnh đã mất. Chuyện lần này và chuyện bảy năm trước chồng lên nhau, từng khuôn mặt kia dường như đều đang chất vấn hắn ta.

“Cho hắn tỉnh táo lại!”

Ngụy Nguyên Kham vừa dứt lời, một chậu nước đá đã giới thẳng từ trên đầu Lục Thận Chi xuống.

Hơi lạnh thấu xương ập đến, cánh môi Lục Thận Chi run lên, những gương mặt người chết oan đó cũng biết mất khỏi tâm trí hắn ta. Một lúc lâu sau, hắn ta mới điều hòa nhịp thổ hỗn loạn, vùng vằng nói: “Bọn chúng

càng ngày càng ngang ngược, ngoài xung quanh phủ Thái Nguyên, trong những ngọn núi khác cũng có mỏ của bọn chúng, phải đến mấy chục cái. Những người này rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, hoàn

toàn không sợ triều đình, muốn bắt chúng không dễ đâu.”

Nói đến đây, Lục Thận Chi bỗng cười khổ: “Chuyện quan trọng nhất, trên núi Thiên Sơn đều là lưu dân không nhà không cửa, bắt bọn họ thì có tác dụng gì? Kẻ được lợi thực sự lại có thể dễ dàng chạy thoát.”

Ngụy Nguyên Kham nói: “Những người bắt được ở hẻm Vĩnh An chính là dân chúng bị bắt vào núi khai thác đá ?”

Lục Thận Chi đáp: “Ngoài bọn họ, còn có dân chúng cũng thoát ra được, bọn họ không dám tìm đến quan phủ, càng không dám về nhà, vì thế mới trốn trong núi.”

Ngụy Nguyên Kham không cho Lục Thận Chi cơ hội tạm nghỉ: “Những người trốn trong núi đó lấy gì mà sống? Dựa vào tiếp tế của Lục đại nhân sao? Ta nghĩ bổng lộc của Lục đại nhân hắn là không đủ, thế nên mới

cướp bóc tiền bạc của thương nhân.”

“Không, không!” Lục Thận Chi kinh hãi, không ngờ Ngụy đại nhân lại nói ngay đến điều hắn ta sợ hãi nhất.

Ngụy Nguyên Kham vạch trần: “Trước tiên người nói với ta tình cảnh của những người dân đó, đơn giản là muốn ta sinh lòng thương xót, như thể ta sẽ thông cảm cho hành vi của bọn họ, từ đó có thể thấy bọn họ

cũng không hoàn toàn vô tội. Bọn họ không những chiếm núi mà còn cướp bóc thương nhân, cướp tài sản của người ta, là một đám tội phạm đích thực.”

Lục Thận Chi cảm thấy chút sức lực cuối cùng của mình lập tức bị rút sạch, hắn ta run giọng giải thích: “Những kẻ bị cướp đều là thương nhân có qua lại với đám chủ mỏ, hơn nữa không nhiều, chỉ có hai lần.”

“Chỉ cần cướp bóc tài sản, theo luật Đại Chu đều phải xử tử, hơn nữa bọn họ còn lén tập hợp với nhau.” Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lạnh lẽo: “Sau khi báo cáo với triều đình, ắt phải phát binh vây quét. Đây mới là

nguyên nhân ngươi không dám đi tra xét rõ ràng.”

Lục Thận Chi gục đầu: “Dù sao bọn họ cũng bị gài bẫy, cứ nghĩ mình có thể sống tiếp nếu thoát khỏi tay đám chủ mỏ. Kỳ thực, đám chủ mỏ cố ý thả bọn họ ra vì muốn gán tội danh này cho họ, nhìn bọn họ cùng đường

đi cướp của thương nhân. Sau khi tất cả trở thành sự thật, có thanh minh nữa cũng vô ích.”

Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, Lục Thận Chị nói: “Ngoài hai lần đó, những vụ án cướp bóc khác xảy ra ở phủ Thái Nguyên đều không phải bọn họ làm. Họ không giết người, điều này xin Ngụy đại nhân

minh giám, là có người cố ý vu oan giá họa.”

Dáng vẻ thành khẩn của Lục Thận Chi không hề lay động được Ngụy Nguyên Kham, giọng điệu hắn vẫn uy nghiêm như trước: “Chiến mã đâu?”

Lục Thận Chị nói: “Bọn họ không dám trộm chiến mã, lúc mất chiến mã bọn họ còn chưa chạy ra ngoài. Nhưng sau đó lúc bọn họ trốn trong núi đúng là có phát hiện mấy thớt ngựa. Họ làm thịt một con để ăn, còn lại

đều bị họ lén bán đi rồi. Thật ra vào lúc ấy, ta đã biết bọn họ bị hãm hại.”

Bởi vì hắn ta đã lén nhìn thử, con ngựa bị bán đi có dòng máu cực tốt, không phải ngựa bình thường, rõ ràng chính là những con chiến mã triều đình bị mất.

Đây là kết cục bị người ta tạo thành, những người dân vô tội kia bị vây chết ở trong đó.

Lục Thận Chi mấp máy môi: “Tuy ta biết được chân tướng nhưng lại chẳng có chứng cứ, không làm được gì.

“Về sau xảy ra vụ án Đạo tặc trân châu ở chùa Kim Tháp, ta liền biết những kẻ đó chắc chắn biết quá khứ của ta. Bọn chúng muốn dùng vụ án này chứng thực tội danh của ta và những người dân kia, khiến triều đình

cho rằng bọn ta đã thông đồng với trộm cướp từ lâu. Ta chẳng những không thể rửa sạch oan khuất cho họ mà còn liên lụy đến họ.

“Những người khai thác đá đó là ta nhờ Thôi tứ lão gia giúp họ ẩn náu. Thôi tứ lão gia nhận được tin biết chuyện không đúng, định đưa những người khai thác đó ra khỏi thành, lại bị người ta âm thầm theo dõi, bây

giờ tất cả bọn họ đều bị nhốt trong lao tù.

“Ta cùng đường bị lối đến nhà họ Thôi định tìm Định Ninh hầu nói rõ sự tình, được ăn cả ngã về không nhờ Định Ninh hầu giúp đỡ, song lại xảy ra vài chuyện trong nhà họ Thôi làm ta thay đổi ý định.

“Cũng coi như trùng hợp, ta vốn định dò hỏi Cổ đại tiểu thư xem người xuất hiện ở chùa Kim Tháp hôm ấy có phải Đạo tặc trân châu' năm đó hay không, kết quả lại đoán được Ngụy đại nhân. Ta bèn gửi tấm danh

thiếp cho cửa hàng dưới danh nghĩa nhà họ Ngụy.”

Ngụy Nguyên Kham cẩn thận lắng nghe: “Ngươi nghi ngờ Đạo tặc trân châu là bạn đường với những chủ mỏ đó sao? Chuyện bảy năm trước cũng là xảy ra từ lâu rồi ư?”

Lục Thận Chi thở ra một hơi: “Phải, nhưng giờ xem ra chỉ là có người lợi dụng án Đạo tặc trân châu bảy năm trước...”

Nói đến đây, Lục Thận Chi thoáng ngập ngừng.

“Mặc dù ngoài miệng ngươi oán hận Đạo tặc trân châu kia, nhưng thật ra trong lòng vẫn nghi ngờ năm đó có nội tình khác, không muốn tin tưởng Đạo tặc trân châu bội ước, chẳng những lợi dụng người mà còn

thiêu cháy lương thực cứu tế.”

Nghe Ngụy Nguyên Kham nói vậy, Lục Thận Chi không phản đối. Vị Ngụy đại nhân này quả thật hệt như lời đồn, hắn có thể nhìn thấu lòng người, không một điều gì có thể qua được mắt hắn.

Lục Thận Chi nuốt một ngụm nước bọt: “Có lẽ ta là người ngu xuẩn, cứ ôm mãi một tia ảo tưởng, nhưng ngoài hắn ra làm gì còn ai biết chuyện năm đó nữa? Những người đó đều biết rõ ràng quá khứ bảy năm trước,

nếu không cũng không lợi dụng chuyện đó.

Nhưng hắn mà ta biết lại là người một lòng giúp đỡ người nghèo khổ, vào năm đói kém, hắn thà nhịn đói cũng phân phát thóc gạo cho lưu dân. Ta tận mắt nhìn thấy hắn đã cứu sống rất nhiều người, những thôn dân

trong núi kia không ít người từng chịu ân huệ của hắn.

“Không ít thôn dân nghi ngờ, chống đối nha phủ cũng là vì bọn họ cảm thấy bảy năm trước nha phủ đã hãm hại Đạo tặc trân châu. Ta muốn đánh đổi lòng tin của họ nhưng chẳng có tác dụng gì, không thể đưa họ trở

về từ núi.”

Ngụy Nguyên Kham nói: “Chuyện giữa người và Đạo tặc trân châu thực sự không có người thứ ba biết ư?”

Lục Thận Chi tho cân nhắc rồi đáp: “Có người thứ ba, nhưng hắn chết rồi.”

Bảy năm trước Lục Thận Chi chỉ là một viên quan nhỏ, lúc ấy thiên tai liên miên, phủ Thái Nguyên vô cùng hỗn loạn. Khi ấy Vương tri phủ cậy nữ quyền trong tộc nhập cung sinh được nhị Hoàng tử, tha hồ làm mưa

làm gió ở Thái Nguyên. Nhà họ Vương kinh doanh ở Sơn Tây nhiều năm, trên dưới đã cài cắm rất nhiều người, muốn tố cáo Vương tri phủ khó khăn biết chừng nào. Khi đó, đồng tri Diêm Hạo muốn bí mật tố cáo

Vương tri phủ với Thái tử khi Thái tử tới Tây Sơn cứu tế, chủ ý buộc Vương tri phủ nhà hàng cứu trợ cũng là Diêm Hạo nghĩ ra.

Tiếc là Diêm Hạo lại trượt chân ngã xuống nước chết đuối khi đi xem xét tình hình thiên tai.

Hắn ta biết chắc chắn Diêm Hạo bị Vương tri phủ hãm hại, hắn ta muốn cứu dân chúng nhưng lại không còn cách nào khác, lúc này mới dùng kế sách phía sau với “Đạo tặc trân châu”.

Một người chết, một tên đạo tặc chạy trốn, ai cũng sẽ nghi ngờ kẻ còn lại.

Lục Thận Chị bẩm báo chuyện này với Ngụy Nguyên Kham.

“Ngụy đại nhân, ngài sai người vào trong núi báo tin cho bọn họ, bảo họ đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa. Ta thực sự rất sợ bọn họ vội vàng lại rơi vào bẫy của người khác. Bọn họ không tin người của quan phủ,

ngài... cần kiên nhẫn một chút.”

“Muộn rồi.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Nha môn điều tra thôn kiểu gì cũng chọc giận bọn họ. Nếu họ đã nghi ngờ ngươi từ lâu thì sẽ chỉ nghĩ đến việc cứu người khai thác đá trong đại lao, hiện tại có lẽ đã bắt đầu động

thủ, kẻ sắp đặt mọi chuyện đang chờ họ mắc câu.”

Nghe nói thế, Lục Thận Chi lại bắt đầu giãy giụa: “Ngụy đại nhân, ngài cứu bọn họ đi! Bọn họ đều là những người đáng thương, nếu xử lý bọn họ thể này, nhất định sẽ làm tổn thương lòng dân, tương lai Sơn Tây tất

loạn.”

Ngụy Nguyên Kham ngồi lên ghế: “Ta không biết bọn họ định làm gì. Cứu thế nào đây?”

“Ta sợ bọn họ lại tùy ý làm bậy, từng thử dò la suy nghĩ của bọn họ. Họ vẫn luôn muốn giết chủ mỏ.” Lục Thận Chị nói: “Sau khi giết chủ mỏ, những người tập hợp ở Thiết Sơn đó tất loạn, đến lúc đó, bọn họ có thể

nhân cơ hội cứu dân chúng bị giam ở Thiết Sơn. Ngoài ra, có lẽ còn có thể cướp được một ít tiền bạc. Nghe nói chủ mỏ kia thường xuyên đến thuyền hoa bàn chuyện mua bán với thương nhân...”

Thuyền hoa?

Đêm nay sẽ bắt được cả người lẫn tang vật ở thuyền hoa sao?

Chuyện quan trọng như vậy, người sắp đặt chắc chắn sẽ xuất hiện.

Ngụy Nguyên Kham đứng dậy định đi, mới bước được hai bước lại quay đầu nhìn Lục Thận Chi: “Ngươi nói đoán được ta ở phủ Thái Nguyên thông qua Cổ đại tiểu thư phải không? Sao ngươi lại đoán được?”

Lục Thận Chi nuốt nước miếng, vẻ mặt vô cùng khó nhọc: “Tuy Cổ đại tiểu thư không nói gì hết nhưng ý cô ấy bày tỏ là..”

Lục Thận Chị thấp thỏm nhìn Ngụy Nguyên Kham: “Người cô ấy nhìn thấy... rất trắng.”

“Trắng.” Thiếu nữ chọc chọc hai má.

“Trắng...”

Sơ Cửu bên cạnh không hiểu sao lại suýt bật cười thành tiếng. Cổ đại tiểu thư có bệnh ngu ngốc khác người bình thường, nói gì cũng không kỳ lạ, nhưng dù là vậy, không hiểu sao hắn ta vẫn có cảm giác Tam gia bị

người ta đùa giỡn.

Ngụy Nguyên Kham không tận mắt nhìn thấy nhưng trong đầu lại hiện ra gương mặt tươi tắn của Cổ đại tiểu thư. Tốt nhất là cô ta thật sự bị ngu, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày hắn tính toán nợ nần với cô ta.

3

“Tam gia.”

Ra đến sân, Sơ Cửu lập tức tiến lên: “Ngài chuẩn bị đến thuyền hoa sao? Ngài biết đó là nơi nào không? E là đi thì không hay cho lắm.”

Lỡ may Tam gia bị yêu tinh gì đó quyến rũ, trở về hắn ta biết ăn nói với thái phu nhân, với nương nương trong cung thế nào...

Thấy bóng dáng Ngụy Nguyên Kham phóng ngựa sắp sửa biến mất cuối đường, Sơ Cửu không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo sau.

“Tam gia.” Sơ Cứu vất vả lắm mới thở phì phò đuổi kịp hắn: “Chỗ đó ngài không đi được đâu, con gái ở đó như lang sói ấy, ngài sẽ chịu thiệt mất thôi.”

Ánh mắt sắc lẹm như dao xẹt qua, Sơ Cửu cảm thấy mình vừa bị xẻo mất một miếng thịt. Được rồi, vì khuyên can mà hắn ta đã mất nửa cái mạng, Tam gia có gì sơ suất thì không phải hắn ta thất trách nữa.

Nhưng mà...

Thuyền hoa, cô nương, Tam gia có chút sơ suất cũng không tính là chuyện xấu nhỉ?