Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 35: Chọc tức



Ngụy Nguyên Kham đứng đó một lúc mới quay đầu lại. Ánh mắt hắn trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm tựa biển khơi: “Lục đồng trị của phủ Thái Nguyên đang ở trong tay ta.”

Thôi Trinh: “Vậy người ra lệnh cho hắn rời khỏi thành tối nay chính là Ngụy đại nhân rồi.”

Ngụy Nguyên Kham nhìn lướt qua Thôi Tinh, đem theo chút khinh bỉ: “Định Ninh hầu, ngươi vượt quyền rồi.”

Từ thời thiếu niên, sau khi Định Ninh hầu Thôi Trinh lập được chiến công, dần dần được triều đình trọng dụng, nay lại càng là lúc phát triển cực thịnh, rất ít người không nể mặt hắn như thế.

Ngụy Nguyên Kham: “Thánh thượng lệnh cho ta đi điều tra án chứ không phải Định Ninh hầu. Nếu Định Ninh hầu có hứng thú với vụ án này thì có thể dâng tấu bẩm báo Hoàng thượng, đưa công hàm tới đây, ta sẽ

nhường vụ án này cho ngươi. Nhưng trước khi nhìn thấy công hàm, chỉ có thể là ta hỏi, Định Ninh hầu trả lời.”

Thi Trinh hơi nhíu mày, hiện giờ không phải là lúc thích hợp để tranh chấp với Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham giành được cơ hội trước, đã có được chứng cứ gì rồi hắn còn chưa rõ, chỉ cần hơi bất cẩn là có

thể sẽ rơi vào cái bẫy mà Ngụy Nguyên Kham tạo ra.

Ngụy Nguyên Kham nhướng mày: “Về chuyện đêm nay, tri phủ đại nhân còn có gì muốn hỏi ta nữa không?”

Hàn Ngọc lắc đầu: “Không ạ.” Ông ta còn hỏi nữa thì chẳng phải là sẽ tự gây rắc rối cho bản thân mình hay sao?

Ngụy Nguyên Kham: “Nếu như các ngươi đều không còn gì để nói, vậy sau đây sẽ đến lượt ta hỏi.”

Hàn Ngọc suýt nghẹn.

Ngụy Nguyên Kham nhìn phó tướng của Vệ Sở trước: “Thuyền hoa xảy ra chuyện vậy mà lại kinh động cả đến Vệ Sở, Vệ Sở của Đại Châu kiêm luôn chuyện bắt trộm cướp của nha môn từ khi nào vậy?”

Phó tướng nhất thời nghẹn lời, lập tức nhìn sang Hàn Ngọc.

Hàn Ngọc lúng túng lên tiếng: “Gần đây phủ Thái Nguyên liên tục xảy ra các vụ án, để cẩn thận, ta cho người đến Vệ Sở thông báo, mong Vệ Sở giúp đỡ. Phủ Thái Nguyên là thị trấn quan trọng của phương Bắc, không

thể để xảy ra sai sót.”

“Các vụ án xảy ra mà Hàn đại nhân nói chỉ là các vụ cướp tiền bạc, lẽ nào phải dùng đến binh mã của Vệ Sở hay sao?” Ngụy Nguyên Kham nói rồi lại nhìn về phía Định Ninh hầu: “Thế cục ở Bắc Cương như thế nào Định

Ninh hầu là người biết rõ nhất, nếu Định Ninh hầu đã không ở trong quân doanh thì có lẽ Bắc Cương đang thái bình, tri phủ đại nhân lo lắng hơi thái quá rồi đó.”

Nói đến đây, ngữ khí của Ngụy Nguyên Kham bỗng thay đổi: “Hơn nữa, tùy ý điều động binh mã Vệ Sở, khiến tướng sĩ Vệ Sở không thể làm việc theo đúng nhiệm vụ chức trách của mình mới là điều thật sự nguy

m. Ngoại trừ quân sự, binh mã Vệ Sở không được có bất cứ động thái bất thường nào, nếu không sẽ bị coi là mưu phản.”

Phó tướng Vệ Sở run rẩy, may là hắn dẫn theo không nhiều người, nếu không Ngụy đại nhân thật sự có thể tố cáo hắn, đến lúc đó đừng nói là tiền đồ trong tương lai, sợ rằng đến mạng sống cũng khó mà giữ nổi ấy

chứ.

Nghĩ đến đây, phó tướng lập tức cúi người: “Là do mạt tướng không suy nghĩ chu đáo, mạt tướng bằng lòng chịu tội cho những sai lầm đã phạm phải.” Nói rồi hắn bèn nhìn lén Hàn Ngọc.

Ngụy Nguyên Kham không để ý đến phó tướng kia mà nói tiếp: “Hàn đại nhân và Định Ninh hầu ra khỏi thành để đi đâu vậy? Muộn như thế rồi còn dẫn theo nhân mã, phải chăng là đã tìm được manh mối quan

trọng?”

Hàn Ngọc: “Hạ quan và Hầu gia phát hiện không thấy Lục Thận Chi, thủ vệ ngoài cổng thành nhận được thư của Lục Thận Chi bèn cho người ra khỏi thành, cho nên...”

“Hàn đại nhân nghi ngờ Lục Thận Chi và bọn đạo tặc thông đồng với nhau ư?” Hiếm khi Ngụy Nguyên Kham gật đầu đồng ý: “Không giấu gì đại nhân, ta cũng có suy nghĩ như thế, nếu không có người của nha môn

che giấu giúp thì bọn đạo tặc sao có thể hoành hành ngang ngược như vậy được? Đây chính là lý do ta đến phủ Thái Nguyên nhưng không đến thẳng nha môn.”

Hàn Ngọc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sắc mặt của Thôi Trinh cũng âm u nặng nề. Ngụy Nguyên Kham mượn lời của Hàn Ngọc để mượn cớ và tìm đủ lý do cho những hành động ngày hôm nay.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Ta vẫn còn một câu muốn hỏi Định Ninh hầu.”

Thôi Trinh cũng đoán được Ngụy Nguyên Kham còn có điều muốn nói.

Ngụy Nguyên Kham tỏ vẻ khó xử: “Rốt cuộc mộ tổ nhà họ Thôi bị sét đánh trúng, hay là có người cố ý gây ra vậy?”

Hễ nhắc đến chuyện ma chay này là lại giống như đâm thêm mấy nhát vào vết thương của nhà họ Thôi.

Thôi Trinh không khỏi âm thầm cười lạnh, điều hắn dự đoán quả nhiên không sai, nếu hắn che giấu cho mẫu thân thì sẽ bị kẻ khác bắt thóp.

“Có người lợi dụng nữ quyền nhà họ Thôi đem thuốc nổ vào trong mộ tổ rồi đóng giả làm đạo sĩ để gây ra vụ nổ.” Thôi Trinh trầm giọng: “Mặc dù không bắt được tên đạo sĩ giả đó nhưng ta đã giao ma ma quản sự phụ

trách chuyện này cho bề trên trong gia tộc xử lý rồi.”

Ngụy Nguyên Kham cười thản nhiên nhưng trong nụ cười lại chứa đựng sự rét lạnh thấu xương: “E rằng người trong gia tộc họ Thôi không hiểu về chuyện điều tra án. Hay là giao cho nha môn xử lý đi, Định Ninh hầu

cảm thấy thế nào?”

Thôi Vị vừa đặt chân lên thuyền, đúng lúc nghe thấy lời của Ngụy Nguyên Kham thì không khỏi giật mình, hắn vội nhìn sang Thôi Trinh.

Thôi Trinh như không hề suy nghĩ mà trả lời ngay: “Nếu Ngụy đại nhân đã nghi ngờ thì sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa quản sự đến nha phủ.”

“Đại ca.” Thôi Vị không nhịn được lên tiếng, nếu giao ma ma quân sự cho Ngụy Nguyên Kham, vậy chẳng phải sẽ giống như bị Ngụy Nguyên Kham bóp cổ ư?

Nhưng Thôi Trinh mới hơi nhíu mày, Thôi Vị đã không dám nói gì thêm nữa.

“Chuyện trên thuyền lớn cũng tạm ổn rồi, các vị cùng ta áp giải nghi phạm của vụ án về nha môn.” Ngụy Nguyên Kham nói rồi đi về phía trước: “Tiện thể gặp Lục đồng tri xem sao.”

Bóng dáng của Ngụy Nguyên Kham dần biến mất trước mắt mọi người, Hàn Ngọc vội vàng đuổi theo.

Đinh công tử bị bắt, hộ vệ nhà họ Đinh không dám chống cự lại, trong nháy mắt cũng bị bắt lại rồi, mụ tủ bà kêu trời khóc đất ồn ào một thôi một hồi cũng bị người ta bịt chặt miệng đưa đi.

Phùng An Bình đi lại trên chiếc thuyền lớn để chỉ đạo nha sai bắt người. Nhìn thấy Hàn Ngọc, hắn nói ngay: “Lúc đại nhân và Ngụy đại nhân nói chuyện, ti chức đã dẫn nha sai đi bắt người rồi. Trong chiếc thuyền hoa

này vậy thôi nhưng cũng có nhiều người làm việc cho mụ tú bà ấy lắm. Thấy cục diện không ổn là muốn phủi sạch liên quan, nhưng ti chức đâu dễ dàng tha cho bọn chúng như thế. Hiện giờ xem ra mụ tú bà với người

nhà họ Đinh đã thông đồng với nhau từ lâu, đại nhân thẩm vấn bọn chúng liên tục chắc chắn sẽ có thể tìm ra được một vài manh mối.”

Hàn Ngọc tỏ ra nghi ngờ, thường ngày có thấy Phùng thông phán làm việc nhanh nhẹn dứt khoát như thế đâu, hôm nay làm việc lại trơn tru gọn gàng quá, nhưng e rằng không đến lượt ông ta thẩm vấn.

Hàn Ngọc: “Đưa bọn chúng đến nha môn ổn thỏa, đừng để xảy ra sai sót gì.”

“Đại nhân yên tâm.”

Phùng An Bình cúi người tiễn Hàn Ngọc, sau đó tìm thấy Sơ Cứu trong đám người. Hắn nháy mắt với Sơ Cửu, hắn không dễ gì thông minh được một lần, lần này xem như lập được công lớn rồi chứ?

Đám người áp giải phạm nhân về nha môn.

Phủ Thái Nguyên xảy ra chuyện, tri phủ đưa người đi bắt đạo tặc lại “bắt được” Ngụy đại nhân do Hoàng thượng phải đến để điều tra án, tin tức này giống như một cơn chấn động khiến tất cả quan viên lớn bé của phủ

Thái Nguyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, tề tựu đông đủ ở cổng nha môn.

Hàn Ngọc nhìn lướt qua đám người đã nhận ra ngay Lục Thận Chi ở trong số đó.

Ông ta lập tức nhảy xuống ngựa: “Cả ngày hôm nay ngươi không đến nha môn, rốt cuộc ngươi đã đi đâu?”

Lục Thận Chi cúi người hành lễ, bước chân không khỏi loạng choạng.

Khó nhìn rõ mọi thứ dưới ánh sáng mờ mịt trong đêm tối, nhưng đám người Hàn Ngọc vẫn nhận ra được sự khác thường của Lục Thận Chi. Sắc mặt Lục Thận Chi nhợt nhạt, trông nhắn tiều tụy vô cùng.

Ngụy Nguyên Kham xuống ngựa rồi nói một cách rất ngắn ngọn nhẹ nhàng: “Để điều tra rõ vụ án nên ta đã đưa Lục đồng tri đi hỏi chuyện.” Dứt lời, Ngụy Nguyên Kham đi đến trước mặt Lục Thận Chi rồi đưa tay vỗ

vào lưng hắn.

Lục Thận Chi run rẩy bịt chặt miệng như đang cố nhịn cơn đau.

Tất cả mọi người đều lập tức nhớ đến danh tiếng ra tay độc ác của Ngụy Nguyên Kham, e là vị Lục đồng tri này đã bị Ngụy Nguyên Kham đưa đi dùng tư hình rồi.

Sắc mặt của Hàn Ngọc càng khó coi hơn: “Ngụy đại nhân, chuyện này...”

Ngụy Nguyên Kham: “Sao? Tri phủ đại nhân cảm thấy có gì không thỏa đáng ư?”

Hàn Ngọc không dám nói, các quan viên khác cũng lặng im.

Thôi Trinh và Thổi Vị đứng một bên không tiến lại gần, Ngụy Nguyên Kham đã nói thẳng là Thôi Trinh “vượt quyền” rồi, đương nhiên Thôi Trinh không thể tiếp tục nhúng tay vào chuyện của nha phủ nữa.

“Đi thôi.” Thôi Trinh dặn dò Thôi Vị: “Về nhà trước đã.”

“Đại ca, huynh nhìn Ngụy Nguyên Kham đi, chắc chắn Lục Thận Chi đó bị thương không nhẹ đâu. Dám đối xử như thế với mệnh quan triều đình đúng là quá hống hách ngang ngược rồi đó.”

Thôi Trinh không nói thêm gì nữa mà lên ngựa đi về phía nhà họ Thôi, Ngụy Nguyên Kham lấy được manh mối, còn tạo uy thế trước mặt đám tri phủ, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Trận đòn này của Lục Thận Chi không biết sẽ khiến bao nhiêu người sợ hãi, một khi đã có suy nghĩ như thế thì khi đối diện với Ngụy Nguyên Kham sẽ không dám tùy tiện nói dối nữa.

Thôi Vị đuổi theo: “Nhưng xem ra Lục Thận Chị không có gì đáng ngờ, nếu không Ngụy Nguyên Kham cũng sẽ không thả hắn ra.”

Thôi Trinh nhắm mắt, sự thật có như thế nào thì cũng chỉ có một mình Ngụy Nguyên Kham biết.

Thôi Vị nói tiếp: “Đệ cũng đã gặp tên Nhiếp Thẩm đó rồi, đi cùng với cận vệ của Ngụy Nguyên Kham, tên này là đáng chết nhất, cầm tiền của đại ca nhưng lại đi bán mạng cho Ngụy Nguyên Kham. Một tên dân đen

thấp cổ bé họng lại dám có suy nghĩ như thế, hiện giờ y đi theo Ngụy Nguyên Kham, lẽ nào Ngụy Nguyên Kham thể đưa y cùng vào kinh thành ư?”

Nhiếp Thầm là người có bản lĩnh, Thôi Trinh đã sớm biết người này vốn không hề trung thành với mình, hắn vốn không để ý, nhưng khi nghe thấy những lời này, hắn cũng thầm cảm thấy tức giận.

Ngụy Nguyên Kham có thể hoàn thành những chuyện này một cách thuận lợi như thể chắc chắn là có sự giúp đỡ của bọn đầu đường cuối ngõ.

Bên cạnh Định Ninh hầu toàn là người tài, trước giờ chưa từng ép buộc bất kỳ ai. Hắn đã từng cho Nhiếp Thầm cơ hội, hi vọng sau này Nhiếp Thẩm sẽ không hối hận. Cơm của nhà ngoại thích không dễ nuốt như vậy

đâu.

Thôi Trinh: “Mặc kệ y đi, không cần để ý.”

Ngụy Nguyên Kham đi vào trong nha phủ, Lục Thận Chi tiến lên bẩm báo trước: “Những người dân đó đều không xuống núi.

Ngụy Nguyên Kham đáp lại: “Ta biết rồi.”

Lục Thận Chi bịt miệng: “Nhưng đây không phải công lao của hạ quan, lúc hạ quan đến, bọn họ đã không còn ở trong núi nữa.”

Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên.

Lục Thận Chi cười khổ: “Đúng là như vậy, không biết ai đã thuyết phục mấy người Lữ Quang bảo bọn họ trốn đi.” Hắn vất vả cực khổ bao nhiêu năm như thế vẫn không có được tự tin tưởng của bọn họ, không biết ai

đã dùng cách gì mà làm được như vậy.

Lục Thận Chi nghĩ rồi bổ sung một câu: “Hay là do bọn họ tự nghĩ thông suốt rồi?”

“Trùng hợp quá rồi đó.” Ánh mắt của Ngụy Nguyên Kham lấp lóe: “Chuyện u mê cố chấp bao nhiêu năm như thế lại tỉnh ngộ đúng vào thời khắc then chốt này.”

Ngụy Nguyên Kham nói rồi nhìn Lục Thận Chi: “Lục đại nhân có cảm thấy là do Phật tổ đang phù hộ không?”

Lục Thận Chi nhớ lại chuỗi tràng hạt mình từng đeo trên cổ tay, hắn tái mặt, luôn cảm thấy Ngụy đại nhân đang châm chọc hắn: “Không dám, chắc là có nguyên nhân gì đó, để hạ quan đi điều tra.”

Ngụy đại nhân đúng là khó dây.

“Lát nữa bọn họ muốn xem vết thương trên người người thì cứ cởi ra cho bọn họ xem.” Ngụy Nguyên Kham thờ ơ.

“Vâng.” Lục Thận Chi đáp lời.

Cẩn thận rời khỏi phòng của Ngụy đại nhân, Lục Thận Chi bị gọi ngay đến phòng trực án, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hắn bắt đầu cởi áo.

Đột nhiên trong phòng vang lên từng tiếng thở mạnh.

Trời dần sáng, Ngụy Nguyên Kham về đến nơi ở để nghỉ ngơi. Vừa đẩy cửa vào phòng đã nhìn thấy một hộp thuốc đang đặt ở trên bàn.

Sơ Cửu vội giải thích: “Đây là hộp thuốc của y bà đó.” Hắn thấy y bà đó đáng nghi bèn lấy hộp thuốc về kiểm tra cho kỹ.

Ngụy Nguyên Kham gật đầu.

Sơ Cửu nói tiếp: “Tôn tiên sinh đến rồi, vẫn đang đợi ngài, vết thương trên người ngài chưa lành, hay là để Tôn tiên sinh khám luôn cho.”

Ngữ khí của Ngụy Nguyên Kham nhẹ nhàng một cách hiếm thấy: “Được, mời ông ấy qua đi.”