Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 40: Vả mặt



Có thể cho vào nồi nấu được rồi.

Ngụy Nguyên Kham đưa tay phủi lông thỏ dính trên mặt nhưng lại phản tác dụng, mấy sợi lông xù xì kia lập tức dính lên người hắn, bay lả tả khắp nơi.

Cô gái nhỏ trước mặt vẫn đang cười, gương mặt cô dưới ánh mặt trời vẫn còn vương lệ, trong đôi mắt to tròn thấp thoáng sự ngỡ ngàng mờ mịt.

Đôi môi hơi vểnh lên, gương mặt mang vài phần ngây thơ khiến cô càng thêm thuần khiết, bất chợt đối diện với gương mặt này sẽ chẳng khác nào vô tình nhìn thấy một đóa hoa vừa nở rộ, chẳng ai kịp đề phòng.

Đâu ai ngờ sau gương mặt thuần khiết thế này lại che giấu một trái tim thâm hiểm.

“Không cẩn thận” làm bị thương người khác để tự vệ ở chùa Kim Tháp, nuôi nấng một con thỏ đen gãy chân bị lửa thiêu trụi lông, trên đời này quả thật có chuyện trùng hợp như thế sao? Lần nào hắn cũng tìm thấy

manh mối trên người cô gái ngốc nghếch này.

Như chính lúc nãy thôi, suýt nữa hắn đã cảm thấy Cổ đại tiểu thư trong ngoài như một, không có gì phải dò xét thì hắn lại lập tức nhận một cái bạt tai, đánh mạnh vào lớp ngoài vững vàng chắc chắn mà Cổ đại tiểu

thư dựng lên. Dường như hắn có thể nghe được tiếng cười lanh lảnh phát ra từ nội tâm Cổ đại tiểu thư.

Đùa giỡn cho hắn xoay mòng mòng thực sự rất buồn cười phải không?

Khóc lóc, đá đấm, cắn xé.

Không hiểu hắn nói gì ư?

Ngụy Nguyên Kham tiến từng bước về phía trước. Dường như Cố Minh Châu không cảm nhận được nguy hiểm, cô vẫn đứng bên dưới ánh mặt trời, nhìn nhúm lông thỏ trong tay.

Cổ đại tiểu thư có quan hệ gì với y bà kia?

Y bà kia che che giấu giấu, nói gì cũng không chịu lộ mặt, xảo quyệt y như hồ ly. Bây giờ hắn lại thấy điểm này hơi quen thuộc, chẳng lẽ không giống hành động của Cố đại tiểu thư trước mặt hay sao?

Là Cổ đại tiểu thư quen biết y bà kia hay là nhà họ Cổ tìm một người giỏi trên phố đến dạy dỗ con gái? Dù là thể nào, ít nhất bọn họ cũng có liên quan đến nhau.

Hắn vốn không muốn dùng những người trên phố như Nhiếp Thầm và y bà kia, đơn giản là vì vẫn còn nghi ngờ bọn họ. Những người đó bí mật điều tra vụ án nhưng chẳng dính dáng gì, dù có xảy ra chuyện cũng

chẳng tìm đến họ mà bắt vạ.

Bây giờ hắn lại có thể thay đổi cách làm. Nhà họ Cổ tám phần có dính dáng sâu đến những người đó, nói đi nói lại, có khả năng bọn họ đang chịu sự điều khiển của chính nhà họ Cổ.

Hòa thượng chạy được chứ miêu thì không, nếu đã tìm được cửa miểu thì hắn cũng không cần khách sáo nữa.

Cố Minh Châu thấy hơi thấp thỏm, cứ cảm thấy Ngụy đại nhân đi rồi lại quay lại không đơn giản, trong không gian tĩnh lặng lộ ra cảm giác nguy hiểm kỳ lạ.

May mà cô đã sớm thích nghi với thân phận Cố Minh Châu, lúc tập trung suy nghĩ cũng không để người ta nhìn ra manh mối. Cô cũng vô cùng bội phục Ngụy đại nhân, mặt đầy lông thỏ mà vẫn có thể bình tĩnh nhìn

cô như thể.

Không ngờ trên gương mặt trắng nõn của hắn phất phơ mấy sợi lông thỏ lại trông giống một con thỏ tinh biến thân còn để lại vết tích.

Bị người khác nhìn chằm chằm thể này đương nhiên sẽ không thấy thoải mái. Chỉ cần có để lộ chút sơ hở thì dù có đội mấy lớp da cũng sẽ bị lột sạch.

Ở hẻm Vĩnh An, chùa Kim Tháp và trên thuyền hoa, cô đã đích thân chứng kiến sự tỉ mỉ và thông minh của Ngụy đại nhân. Không ai muốn chiếm vị trí quá lớn trong đầu một người như thế, lúc nào gặp hắn cũng ra

chiêu nào bị phá chiêu đó thực sự rất vất vả.

“Ngụy đại nhân.” Lâm phu nhân đã tới trước mặt: “Thật đúng là, Châu Châu chẳng hiểu chuyện gì hết.”

Lâm phu nhân miệng thì oán trách nhưng một tay lại vươn ra kéo Cố Minh Châu ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con: “Ta nhất định sẽ dạy bảo con bé đàng hoàng.”

Dạy bảo:

Dỗ dành lấy kẹo trái cây cho ăn à?

Ngụy Nguyên Kham thầm cười khẩy nhưng ngoài mặt không hề tỏ vẻ gì: “Ta nghĩ ra còn chuyện chưa hỏi Cố đại tiểu thư.”

Hóa ra đây là lý do hắn quay lại.

Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói: “Cổ đại tiểu thư còn nhớ ở chùa Kim Tháp từng có hòa thượng ngăn cản cô, không cho cô lên núi không?”

Lâm phu nhân chưa từng nghe nói có chuyện này, bà quay đầu nhìn con gái.

Cố Minh Châu không cần diễn vì hoàn toàn không có đoạn này. Vị Ngụy đại nhân trước mặt trợn mắt nói dối, bắt nạt cô là kẻ ngốc không thể đáp trả đúng không?

Thấy Cố Minh Châu không có phản ứng gì, Lâm phu nhân hỏi: “Chuyện này là thế nào? Lúc ấy ở chùa Kim Tháp, ngoài tên hung đồ đó và Ngụy đại nhân còn có người khác sao?” Lúc trước bà không cảm thấy gì, giờ

nghĩ đến mới thấy thật nguy hiểm.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Lúc Cố đại tiểu thư vừa ra khỏi thiền phòng thì có hòa thượng tiến đến, ý đồ ngăn cản Cổ đại tiểu thư, về sau không hiểu sao lại vội vàng bỏ đi. Sau khi ta thấy tên hung đồ định làm hại Cổ đại

tiểu thư trên sườn núi bèn cho người đi điều tra cẩn thận song lại không tìm được tung tích hòa thượng kia trong chùa Kim Tháp. Cho gọi tăng chúng tới hỏi cũng đều nói trong chùa Kim Tháp không có hòa thượng

nào có tướng mạo xấu xí cả.

“Nếu hòa thượng ngăn cản Cổ đại tiểu thư và tên hung đỏ kia là đồng bọn thì tại sao hắn lại không ra tay với Cố đại tiểu thư mà lại ngăn cản Cổ đại tiểu thư không được đến nơi yên tĩnh một mình? Chuyện này vẫn

luôn khiến ta thấy khó hiểu nên mới đến nhà họ Cố hỏi thử.”

Cố Minh Châu nhận được tin tức Nhiếp Thầm gửi tới, biết người nhắc nhở Tử Diên chính là Diêm Hạo “ngã xuống vách núi mà chết” năm đó. Diêm Hạo kia được người ta cứu những gương mặt lại bị hủy hoại. Ngụy

Nguyên Kham nhắc đến hòa thượng “có tướng mạo xấu xí” chính là cố ý dẫn dắt người khác nhớ đến hắn ta.

Đêm qua Ngụy Nguyên Kham cố ý che giấu sự tồn tại của Diêm Hạo với nha phủ, người ngoài nhìn vào giống như Ngụy Nguyên Kham hoàn toàn không bắt được Diêm Hạo, cho nên bước tiếp theo của hắn là chuẩn bị

thả Diêm Hạo ra, dụ con cá lớn sau lưng Diêm Hạo ra.

Hắn tiết lộ tin tức này ở nhà họ Cổ cũng là muốn nói với con cá lớn kia rằng hắn đã theo dõi Diêm Hạo rồi, chuyện tiếp theo con cá lớn kia phải làm chính là đẩy tất cả tội lỗi lên người Diêm Hạo, sau đó chọn cơ hội tiêu

diệt Diêm Hạo là xong, giống như cái chết của Vương tri phủ năm đó, cứ thế mà kết án.

Ngụy Nguyên Kham giăng lưới trước một bước, chuẩn bị làm con chim sẻ đắc lợi cuối cùng.

Kế sách này cực hay, chắc chắn có thể nhanh chóng kết thúc vụ án này. Nó cũng khiến cô nhận ra Ngụy đại nhân quả là người không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí có thể lợi dụng cả một cô gái ngốc nghếch làm

quân cờ.

Ngụy Nguyên Kham nói xong bỗng nhiên nhíu mày quát lên: “Ai?” Vừa dứt lời, thứ gì đó trong tay hắn cũng bắn ra ngoài.

“Ui da!” Sau tiếng hét thảm thiết, một bóng người lảo đảo lùi về phía sau rồi ngã phịch xuống, tiếp đó là tiếng rên đau đớn của một người phụ nữ.

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy ma ma quân sự nhà họ Châu đang ôm chân rên rỉ, Châu Như Chương cũng bị thân hình đột ngột giật bắn về phía sau của ma ma quản sự xô ngã trên mặt đất.

Một chủ một tớ trông cực kỳ chật vật.

Châu Như Chương rơm rớm nước mắt, khẩn cầu nhìn về phía Lâm phu nhân: “Ta thấy phu nhân và Châu Châu mãi không đến nên dẫn người đi lại trong vườn, trông thấy Lâm phu nhân bèn định tới thỉnh an...

Ngụy... Ngụy đại nhân lại tới, ta không dám quấy rầy nên đứng ở đây chờ, không ngờ...”

Châu Như Chương không nói tiếp nhưng ai cũng nhìn ra cô ta dẫn ma ma quản sự đứng đây nghe lén, nói thế chỉ là đang cố vớt vát lại chút mặt mũi.

Châu Như Chương hối hận không thôi. Cô ta không nên lén lút dẫn người lại gần đây chỉ vì tò mò rốt cuộc vị Ngụy đại nhân kia trông thế nào.

Lúc tới gần lại phát hiện Ngụy đại nhân vô cùng khôi ngô tuấn tú nên muốn nhìn kỹ hơn, không ngờ lại bị người ta phát hiện.

Ngụy đại nhân kia không hề nương tay, không biết hắn đã ném thứ gì ra mà đánh cho chân phải ma ma quản sự chảy máu ròng ròng.

Nhìn dáng vẻ thê thảm của Bạch ma ma, Châu Như Chương không khỏi cảm thấy hoảng hốt, cái danh độc ác tàn nhẫn của Ngụy đại nhân lập tức xuất hiện trong đầu cô ta.

Lúc cô ta còn đang suy nghĩ miên man thì lại thấy Ngụy đại nhân đi về phía này, bóng dáng cao lớn phủ kín, quây chặt lấy cô ta.