Tối qua trở về từ Thôi gia, cô đã nghĩ đến khế ước đất đai trong tay mẫu thân. Lâm thái phu nhân chỉ đợi mẫu thân đưa khế ước ra. Trong mắt mẫu thân, một trăm mẫu đất không sánh được với tình cảm tỷ muội, bỏ đi
cũng đáng.
Nhưng cô lại không muốn như vậy.
Tình nghĩa tỷ muội không thể đổi được, bạc nhà họ cũng không phải là do gió thổi đến, quý lắm.
Lâm phu nhân nhìn Châu Châu, hơi do dự: “Ta đi thì hơn.”
Tối qua đã gây ầm ĩ ở Thôi gia, hơn nữa quả thật sắc mặt của Lâm thái phu nhân không được tốt lắm, sau này hai nhà họ vẫn phải qua lại với nhau.
Lâm phu nhân nhìn Bảo Đồng: “Ngươi ở nhà với tiểu thư, ta đi rồi về ngay.”
Lâm phu nhân vừa nói xong thì cảm thấy góc áo của mình bị tóm lấy, Châu Châu nắm chặt áo bà không buông.
“Châu Châu.” Lâm phu nhân nhẹ giọng nói: “Con cũng muốn đi với mẫu thân sao?”
Cố Minh Châu chỉ bụng của Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân thấy ấm áp trong lòng, Châu Châu đang lo lắng cho bà. Ma ma quản sự luôn nói với Châu Châu là bụng của bà to rồi, ngày thường phải cẩn thận hơn, cuối cùng Châu Châu cũng học được rồi.
Lâm phu nhân nói: “Châu Châu lo lắng cho mẫu thân sao? Không sao đâu, mẫu thân sẽ về sớm thôi.”
Điển trang của Lâm gia cách hơi xa so với thành Thái Nguyên, lại có một nửa là nương đối nên giá tiền không bằng đồng ruộng tốt nhất. Có điều tỷ muội Lâm gia nhìn trúng sự phì nhiêu của miếng đất nên mới
thương lượng cùng nhau mua điền trang lại, không những mỗi năm đều sinh lợi mà còn có chỗ nghỉ chân ở phủ Thái Nguyên.
Mua điền trang chưa được mấy năm thì hôn sự của Lâm thái phu nhân đã được định. Bà ta được gả đến Thôi thị ở phủ Thái Nguyên nên miếng đất này đương nhiên là món hồi môn thích hợp nhất, vì thế, từ đó về sau,
điền trang này được giao cho Lâm thái phu nhân quản lý.
“Năm ấy khi mua đất, trong nhà đã mời một vị tiên sinh đến xem. Ông ấy nói phong thủy của miếng đất này rất tốt, mua nó thì chắc chắn sẽ giàu to. Có lẽ là trùng hợp, tỷ tỷ và ta đều gả cho nhà phú quý.” Lâm phu
nhân kể lại chuyện xưa cho Vương ma ma: “Đại khái là vì thế nên tỷ tỷ vô cùng để ý đến điền trang này.”
Vương ma ma nói: “Nếu là vậy thì phu nhân càng không nên đưa điền trang cho Lâm thái phu nhân. Người giữ lại làm của hồi môn cho đại tiểu thư cũng được, cũng coi như là để lại phúc cho đại tiểu thư, biết đâu làm
vậy ta có thể tìm được mối hôn sự tốt cho đại tiểu thư thì sao?”
Lâm phu nhân nghe xong thì trong lòng hơi lung lay. Năm ấy đúng là bà với Hầu gia đã gặp nhau ở điền trang này. Có điều, việc là do con người làm ra, bà vẫn không tin những chuyện thể này. Trước khi qua đời, phụ
thân luôn nhớ đến ân tình của lão Định Ninh hầu. Hồi xưa khi phụ thân còn nhậm chức ở trong quân, may mà được lão Định Ninh hầu cứu giúp, nếu không ông không chết thì cũng bị trọng thương. Ân tình này phải
trả, đây cũng là nguyên nhân vì sao bà không đòi Lâm thái phu nhân chia lợi nhuận của điện trang.
Lâm phu nhân nói: “Lúc Châu Châu còn nhỏ, tỷ tỷ đã mời không ít thầy thuốc nổi tiếng về chữa cho con bé, tỷ ấy còn tặng dược liệu cho nhà ta nữa.”
“Làm vậy cũng chẳng phải là muốn bệnh tình của đại tiểu thư tốt lên, có thể gả vào Thôi gia sao? Nếu không sao bà ấy phải phí công như vậy?” Vương ma ma nhẹ giọng nói: “Người với Hẩu gia, đại tiểu thư cũng không
thể tính toán bằng Lâm thái phu nhân, người phải đề phòng một chút.”
Lâm phu nhân gật đầu: “Ta biết rồi.” Mấy năm nay Lâm gia cũng khó khăn, bà không muốn gây thêm nhiều phiền toán.
Ngựa của Cố gia đi thẳng đến điền trang của Lâm gia.
Lâm thái phu nhân đứng ở trên đình hóng gió ở nơi cao cao nhìn Lâm phu nhân và Cố Minh Châu xuống xe ngựa. Không biết tại sao cứ nhìn thấy Cố Minh Châu là bà ta cảm thấy hơi không thoải mái.
Đứa trẻ này chẳng được cái gì ngoài việc gây họa cả.
Lâm thái phu nhân dặn dò ma ma quản sự: “Trông biểu tiểu thư cho kĩ, đừng để con bé động chạm linh tinh.” Nói xong thì nhìn xung quanh.
Năm ấy vị tiên sinh xem giúp phong thủy có nói thầm với mẫu thân bà ta rằng trong ba đời của chủ nhân điền trang này, chắc chắn sẽ có một cô con gái có số mệnh cực phú quý, bảo mẫu thân bà bán điển
trang này đi.
Lúc lão Hầu gia bại trận buộc phải về quê dưỡng thương, Thôi thì quả thật là khó khăn nhưng bà ta cũng không có ý định bán miếng đất này. Lúc ấy bà ta nghĩ, nếu mình sinh một đứa con gái thì chắc chắn sẽ nghĩ
cách đưa nó vào cung, biết đâu sau này nó sẽ làm Hoàng hậu thì sao? Nhưng tiếc là bà ta lại sinh được hai đứa con trai.
Giờ Lâm thái phu nhân lại trông chờ Thôi Trinh có thể sớm sinh con, ai biết Trường thị lại kém cỏi như vậy chứ?
Ba đời, ba đời.
Ngón tay Lâm thái phu nhân miết lại. Dù có tính thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng có thể nhìn thấy cái ngày bà ta được hưởng thụ vinh hoa phú quý ấy. Không tin thì cứ đợi đấy mà xem, lời của vị tiên sinh kia chắc
chắn sẽ linh nghiệm.
Đến lúc ấy để xem Trinh ca nhi còn lời nào để nói không.
Trong lúc bà ta đang suy nghĩ thì Lâm phu nhân và Cố Minh Châu đã lên đến đình hóng gió.
Lâm thái phu nhân cười nói: “Muội đã không đến điển trang nhiều năm rồi, giờ muội xem xem có phải nơi đây khác trước rất nhiều không?”
Trong lời của Lâm thái phu nhân có gai. Bà ta vốn định trách Lâm phu nhân nhiều năm không quan tâm đến điền trang, để xem có còn mặt mũi đòi lại một trăm mẫu đất kia không? Không ngờ lại nghe thấy Lâm phu
nhân lo lắng kéo Châu Châu:
“Châu Châu, không được qua đó, cẩn thận không bị ngã.”
“Từ từ, từ từ thôi, đừng có chạy.”
“Con bé này, sao đến điền trang lại vui vẻ thế này?”
Cố Minh Châu ném hòn đá ra xa, làm kinh động con chim trên cây.
“Được rồi, được rồi.” Lâm phu nhân vừa bất lực vừa cưng chiều: “Lát nữa chúng ta chơi tiếp.”
Lâm thái phu nhân thấy vậy liền nhíu mày. Một đứa là kẻ ngốc, hai đứa cũng là kẻ ngốc. Nha hoàn của Châu Châu kia cũng vậy, bất luận Châu Châu muốn cái gì thì cô ta cũng đưa cho, như thế thì chủ tớ đi đâu cũng
đều quậy tung trời, đúng là chẳng ra thể thống gì cả.
Lâm thái phu nhân hơi hối hận. Bà ta ở đây vốn là để yên tĩnh hai ngày, ai biết còn chưa kịp thở phào một hơi thì lại ầm ĩ rồi.
Bảo Đồng mở to mắt như chuông đồng: “Đại tiểu thư, ném một hòn nữa đi! Mắt nô tỳ hoa rồi, không nhìn thấy chim đâu.”
Cố Minh Châu tiếp tục ném đá.
Ném đá hỏi đường là cách ông Trường dạy cô. Trước đây không đến thì không biết, giờ cô mới thấy điền trang này rất rộng lớn, nếu muốn giấu người trong rừng thì chẳng ai có thể phát hiện ra được.
Mấy hòn đá rơi xuống, có con chim bay đi, ném thêm mấy viên nữa để thăm dò thì thấy không nhiều chim bay ra từ rừng cây phía Nam.
Trong rừng không có nhiều chim thông thường là vì bị quấy rầy, hoặc là có thú dữ, hoặc là... có người.
Cố Minh Châu chỉ về phía Nam, tỏ ý muốn sang đó chơi.
Lâm thái phu nhân nói: “Đi thêm nữa về phía Nam là điền trang của người khác. Đất của điền trang ấy không sánh được với đất ở chỗ chúng ta.”
Người quản lý điền trang cười, hùa theo: “Không sánh bằng được. Lượng lương thực mỗi năm điền trang ấy sản xuất được ít hơn chúng ta rất nhiều. Có điều nghe nói chủ nhân mới của điền trang ấy muốn trồng dược
liệu, nói là dược liệu ấy rất đáng tiền, đau bụng mà dùng thuốc ấy thì khỏi ngay, quan lại, quyền quý trong kinh đều thích nó.”
Lâm phu nhân nhớ lại một chuyện: “Có lẽ điền trang đó được Châu gia mua lại.”
Đang nói đến đây, quản sự đến bẩm báo: “Thái phu nhân, Châu tam phu nhân và nhị tiểu thư đến. Họ nghe nói thái phu nhân đang ở điền trang nên muốn mời người sang Châu gia chơi ạ.”
Cố Minh Châu nhìn sang phía điền trang của Châu gia, e rằng đó là một nơi thị phi.
Chẳng lẽ có người muốn ra tay ở đây?
Còn sớm hơn trong dự liệu của cô. Có lẽ là Ngụy đại nhân điều tra quá nhanh khiến chúng không kiềm chế được mà bắt đầu đáp trả lại.
Lâm thái phu nhân dẫn người đi đón Châu tam phu nhân và Châu nhị tiểu thư. Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng một cái, về mấy đường vào lòng bàn tay của Bảo Đồng rồi hét lên một tiếng.
Bảo Đồng liền kêu lên: “Rắn, có rắn!”
Lâm thái phu nhân sợ hãi trốn sau lưng ma ma quản sự: “Ở đâu? Rắn ở đâu?”
“Bò vào trong bụi có rồi.” Bảo Đồng nói chắc như đinh đóng cột: “Mắt nô tỳ rất tinh, nô tỳ nhìn thấy nó rõ ràng.”
Cố Minh Châu ôm chặt cánh tay, tựa đầu vào vai Lâm phu nhân rồi mơ hồ hét: “Nhà... về... về...” Nếu chỉ có mình cô thì cô sẽ ở lại điều tra, nhưng cô không thể để mẫu thân xảy ra chuyện được.
“Được.” Lâm phu nhân vội vàng đỡ Cố Minh Châu: “Chúng ta về nhà, bây giờ chúng ta về nhà.”
“E là bây giờ phu nhân không thể trở về được rồi.” Quản lý điền trang chỉ đám mây đen cách đó không xa: “Sắp mưa rồi, giờ đi e là sẽ gặp nguy hiểm trên đường, người vẫn nên đợi một lúc đi.”
Đám mây đen không biết bay đến từ bao giờ. Một trận gió thổi tung những sợi tóc con bên thái dương Cố Minh Châu, cô nắm chặt tay Lâm phu nhân.
Nếu không đi được thì cô sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt.