Hàn Ngọc vô thức nắm chặt mũi tên trong tay, giấu dưới ống tay áo to rộng, sau đó mới xoay người, hóa ra là Cổ đại tiểu thư chạy ra ngoài.
Ông ta thẩm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, rảo bước nghênh đón người nhà họ Cố.
“Nơi này không an toàn, đừng để Cổ đại tiểu thư ra ngoài thì hơn.” Hàn Ngọc nhìn về phía Bảo Đồng đi bên cạnh Cổ Minh Châu.
Bảo Đồng hơi kinh ngạc: “Chẳng phải tên hung đồ ở điền trang nhà họ Châu sao? Tiểu thư nhà tôi chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút thôi.”
Hàn Ngọc vô cùng nghiêm túc: “Vẫn nên cẩn thận thì hơn, điền trang lớn quá, cho dù có người ẩn náu thì e rằng cũng không tìm ra ngay được.”
Bảo Đồng lập tức chắn trước người Cổ Minh Châu, cảnh giác quan sát xung quanh: “Đại... đại nhân... Ngài vừa nói trong điền trang vẫn có hung đồ sao? Vậy có cần cho người đi lục soát không, phu nhân nhà tôi đang có
thai, tiểu thư lại nhát gan, không thể bị giật mình hoảng sợ nữa.”
“Ta sẽ cho người kiểm tra cẩn thận.” Hàn Ngọc vô cùng cương quyết, giọng nói vang dội mạnh mẽ khiến người khác cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
Bảo Đồng lại hành lễ với Hàn Ngọc rồi định dẫn Cổ Minh Châu đi.
Hàn Ngọc nói: “Lúc hộ vệ nhà họ Cổ kiểm tra xung quanh đây có phát hiện chuyện gì kỳ lạ không?”
Bảo Đồng khẽ lắc đầu: “Không có.”
Hàn Ngọc thoáng trầm ngâm, ông ta tới điền trang của Lâm thái phu nhân chỉ để hỏi thăm vụ án của Du ma ma, đương nhiên không dẫn theo quá nhiều người. Vốn dĩ ông ta có thể chờ nha sai đến nhưng bây giờ mọi
chuyện đã khác...
“Hoài Viễn hầu phu nhân đang ở đâu?” Hàn Ngọc căn dặn: “Ngươi đi bẩm báo với phu nhân, ta muốn mượn dùng người của nhà họ Cố để kiểm tra cẩn thận lại điền trang này một lần nữa, đề phòng có cá lọt lưới.”
Bảo Đồng lập tức nói: “Tôi sẽ đi bẩm báo với phu nhân ngay.”
Bảo Đồng kéo Cổ Minh Châu đi về phía trước, rõ ràng Cổ Minh Châu không chịu, cô vùng vằng muốn giãy khỏi tay Bảo Đồng.
Hàn Ngọc nhìn hai chủ tớ đứng tại chỗ lôi lôi kéo kéo. Cổ đại tiểu thư như một đứa trẻ, bất kể nha hoàn nói thế nào cũng không chịu gật đầu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong mắt Hàn Ngọc dần hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và nóng nảy, cứ tiếp tục thế này chỉ e người kia sẽ chạy mất.
Cuối cùng Bảo Đồng cũng thuyết phục được Cổ đại tiểu thư. Chưa đến một khắc, Bảo Đồng đã vội vàng quay lại bẩm báo: “Phu nhân nói hộ vệ nhà họ Cố đều nghe đại nhân căn dặn.”
Để hộ vệ nhà họ Cổ và nhà họ Thôi lục soát điền trang có cái lợi nhưng cũng có cái hại. Tuy bây giờ những người này có thể có tác dụng nhưng bọn họ không thể một lòng với ông ta. Hàn Ngọc dặn dò tùy tùng theo
hầu: “Theo sát bọn họ, có bất cứ phát hiện gì lập tức giành lấy, đừng để rơi vào tay bọn họ. Nếu gặp người khả nghi thì phải tìm mọi cách bắt được hắn.”
Bây giờ không thể làm mọi chuyện rầm rộ vì ông ta muốn lặng lẽ xử lý người kia, không thể để rơi vào tay Ngụy Nguyên Kham được.
Tùy tùng sải bước rời đi, Hàn Ngọc nhìn điền trang trước mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Ông ta đã sắp xếp rất chu toàn, ngần ấy người đang lùng bắt, chí ít “Đạo tặc trân châu” cũng phải hoảng hốt bỏ chạy
hoặc lẩn trốn.
Có điều người bên cạnh đều sai đi hết rồi, bây giờ ông ta chỉ còn một mình, nếu lúc này lại có người đến tiếp cận ông ta...
Cho dù có người tới thật thì trong tay ông ta cũng còn vũ khí sắc bén. “Đạo tặc trân châu” muốn làm ông ta bị thương đã không dễ, vả lại nữ quyền nhà họ Cố còn đang ở trong phòng cách đó không xa, nhà họ Cổ vẫn
giữ lại mấy hộ vệ để bảo vệ nữ quyển, bên này mà có động tĩnh, người nhà họ Cổ cũng sẽ tới giúp đỡ.
Hàn Ngọc đi vào trong nhà, tìm một chỗ dễ thủ khó công. “Đạo tặc trân châu” mà dám đến, ông ta sẽ ra tay giết chết tên trộm cướp đó.
Hàn Ngọc đến trước cửa phòng, đang định đẩy cửa thì chợt nhìn thấy trên mặt đất có nửa dấu giày. Dấu giày còn chưa khô hẳn, đó là dấu giày của người vừa đi từ trong phòng ra. Nhìn dấu vết này hẳn là ủng lười, rõ
ràng là một người đàn ông.
Vừa rồi ông ta vẫn luôn dặn dò hộ vệ nhà họ Cố, nhà họ Thôi làm việc, không hề quay lại căn phòng này. Tùy tùng của ông ta cũng đều ở bên cạnh... Vậy ai đã vào phòng?
Hàn Ngọc rút con dao găm giắt bên hông ra, nắm chặt trong tay, đoạn vươn tay đẩy cửa phòng.
Trong phòng trống không, vẫn y như lúc ông ta ra ngoài.
Hàn Ngọc lại quan sát cẩn thận một lần nữa.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi ùa vào phòng, hình như trên mặt bàn cách đó không xa có vật gì đó lăn đi lăn lại theo từng đợt gió.
Là một viên trân châu.
Mắt Hàn Ngọc lập tức co lại, ông ta sải bước về phía cái bàn.
Thanh chắn giấy đang đè lên một tờ giấy, trên mặt giấy chỉ viết một hàng chữ: Gậy ông đập lưng ông.
Hàn Ngọc còn chưa đọc xong hàng chữ này đã nghe thấy tiếng xé gió. Ông ta còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bả vai đau nhói, một mũi ám tiễn găm vào da thịt ông ta.
“Đạo tặc trân châu” ở ngay đây!
Hàn Ngọc nhanh chóng hoàn hồn khỏi cơn sửng sốt. Ông ta lập tức tránh sang một bên. Nếu mũi tên này bắn vào cổ thì chắc chắn ông ta sẽ phải chết, ông ta không thể cho “Đạo tặc trân châu” cơ hội ra tay nữa.
Trong lúc vội vàng, ông ta không quên nhét mảnh giấy trong tay vào ngực áo, lớn tiếng gọi: “Người đâu, có thích khách!”
Hàn Ngọc cầm dao găm chạy ra ngoài. “Đạo tặc trân châu” có thân thủ rất giỏi, đánh lén xong sẽ không ở lại chỗ cũ. Hàn Ngọc nhìn điền trang rộng lớn trước mặt, mồ hôi trên trán chảy xuống che mờ hai mắt. Mắt ông
ta đã đỏ ngầu, càng sốt ruột suy nghĩ lại càng hỗn loạn, ông ta phải đi đâu mới bắt được “Đạo tặc trân châu” đây?
Hàn Ngọc vừa chạy về phía trước được mấy bước đã liếc thấy trong góc có một bóng người. Ông ta giơ vũ khí sắc bén trong tay lên theo bản năng song lại nhanh chóng buông xuống, bởi vì người đó là Cổ đại tiểu thư.
Là cô gái ngốc nghếch đó.
Cô gái ngốc này vừa ầm ĩ đòi ra ngoài. Bây giờ chắc chắn là định nhân lúc người nhà họ Cổ không để ý mà trốn ra khỏi nhà.
Cổ Minh Châu ngẩng đầu, quả nhiên Hàn Ngọc trông thấy vẻ mặt ngây ngô của cô. Mặt cô hơi bẩn, hai mắt còn ngân ngấn lệ. Hai người nhìn thẳng vào nhau một lát, rồi không biết cô chợt nghĩ tới chuyện gì vui vẻ,
bỗng nhiên cong môi nở một nụ cười.
Hầu hết mọi người cười rộ lên đều rất xinh đẹp, lúc này Cổ đại tiểu thư trông cũng không ngốc nghếch lắm.
Nhưng suy cho cùng vẫn là tâm trí không đầy đủ.
Lúc này mà còn cười được, đúng là ngốc nghếch.
“Có người...” Ngoài viện vang lên tiếng hát của Bảo Đồng.
Hàn Ngọc lập tức xốc lại tinh thần, rõ ràng “Đạo tặc trân châu” đã trốn ra khỏi viện. Ông ta cầm vũ khí đuổi theo hướng phát ra tiếng kêu.
Nhìn bóng lưng Hàn Ngọc chạy đi, Cổ Minh Châu đi về phía cây du cách đó không xa, nhanh nhẹn lấy lại sợi dây cô dùng để cố định ống trúc. Sau đó cô lấy trong ống tay áo ra một mũi tên bình thường đặt trên chạc
cây, làm như có người vô tình đánh rơi xuống đó.
Cô xử lý dấu chân xung quanh cái cây, chỉ để lại dấu một đôi ủng đã in trên đó từ trước.
Xong xuôi đâu ra đấy, sẽ không có ai nghi ngờ cô nữa.
Cô nhét lại sợi dây vào túi, cột ống trúc vào tay mình rồi lại nhìn về phía Hàn Ngọc đã chạy đi. Gần đến giờ rồi, chắc Hàn Ngọc cũng đã cảm nhận được sự khác thường.
Cảm giác tê dại từ miệng vết thương đó sẽ khiến người ta thấy hốt hoảng, sợ hãi.
Đó chính là tâm trạng của ông Trương sau khi trúng tên độc. Dù đã khoét đi một phần máu thịt nhưng cảm giác tê dại đó vẫn còn nguyên, từ đó thứ chất độc kia vẫn luôn làm bạn với ông Trương.
Trong đại lao, cô nhờ Tôn tiên sinh bắt mạch cho ông Trương, muốn để ông ấy sống những ngày tháng cuối đời thật thoải mái nhưng Tôn tiên sinh cũng nói “Độc vào đến xương tủy”, không cách nào chữa trị được
nữa.
Hung thủ năm đó cũng nên nếm thử cảm giác đó. Nó sẽ kéo hắn rơi xuống vực sâu, không bao giờ thoát ra được.
Cổ Minh Châu phủi bụi bẩn trên quần áo. Cô nên vui mừng mới phải, cô sẽ thay ông Trương mỉm cười đến cuối cùng, nhưng nước mắt lại cứ luôn ứa ra, che mờ tầm mắt cô.
Thấy người hầu nhà họ Cố đang vô cùng hốt hoảng, Hàn Ngọc định bước tới hỏi thăm thì bỗng cảm thấy vai trái vừa bị bắn trúng có gì đó là lạ.
Một cảm giác tê dại lan rộng khắp bả vai.
Có độc...
Năm đó ông ta đã tẩm độc lên đầu mũi tên, bây giờ “Đạo tặc trân châu” lại làm chuyện giống hệt.