rằng rất nhanh Hàn đại nhân sẽ ngất đi do thiếu máu.”
Hàn Ngọc muốn từ chối. Ông ta thà để mặc cho lang trung trong điển trang chữa trị còn hơn là rơi vào tay Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham đột nhiên xuất hiện ở nơi này e là không có mục đích gì tốt.
Hàn Ngọc ngẩng đầu định dặn dò tùy tùng của mình ra ngoài xem tình hình thế nào. Ban nãy, để tiện cho lang trung chữa trị, ông ta đã nằm bò trên giường, bây giờ tư thế này khiến ông ta có cảm giác bị người ta đề
nén, không thể nhúc nhích được.
Hàn Ngọc vừa nhúc nhích thì một bàn tay đè xuống cổ ông ta khiến ông ta phải chúi xuống.
“Hàn đại nhân cẩn thận không vết thương lại rách ra đấy.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Hàn đại nhân đã bị thương thế này rồi thì không cần để ý đến mấy thứ lễ nghi đâu.”
Hàn Ngọc muốn từ chối “sự quan tâm” của Ngụy Nguyên Kham song dưới sự giày vò của vết thương và thuốc độc, ông ta đã không còn sức để phải kháng nữa.
Chuyện này có gì đó không ổn lắm.
Từ sau khi đến điển trang thì mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.
Ông ta phải người đến nha môn dẫn binh đến, còn chưa kịp hỏi tình hình bên Diêm Hạo thì đã nhận được đồ “Đạo tặc trân châu” tặng, sau đó thì bị trúng tên.
Trên mũi tên có độc, ngoài chữa thương ra thì ông ta không có thời gian để làm chuyện khác. Tuy vậy, lại cứ nhằm lúc này, lang trung ông ta tìm lại vô dụng, hơn nữa còn chần chừ không chịu khoét đi phần thịt của
ông ta để trừ độc.
Vật lộn một hồi lâu thì lại nghe tùy từng nói Ngụy Nguyên Kham đến.
Hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến, không cho ông ta cơ hội để nghỉ xả hơi.
Vết thương không chảy máu nữa nhưng Hàn Ngọc lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Sợi dây thừng kia trói quá chặt khiến một nửa thân thể của ông ta cảm thấy khó chịu.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Tuy Hàn đại nhân bị thương nhưng vụ án thì không thể bỏ mặc mà không thẩm vấn. Hàn đại nhân thấy thẩm vấn phạm nhân với ta ở đây được không?”
Hàn Ngọc mím môi, e rằng chuyện không còn do ông ta quyết định nữa: “Ngụy đại nhân nói đến vụ án nào vậy?”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Hàn đại nhân có từng nghe đến một người tên Diêm Hạo chưa?”
Hàn Ngọc gật gật đầu: “Đồng trị của phủ Thái Nguyên bảy năm trước.”
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt đáp: “Ta bắt được hắn rồi.”
Hàn Ngọc cảm thấy nơi bị dây thừng trói bắt đầu trở nên đau đớn, ông ta không nhịn được mà giãy giụa để bản thân thoải mái hơn một chút.
“Hàn đại nhân đã nghe thấy chưa?” Ngụy Nguyên Kham tiếp tục nói.
“Chẳng lẽ...” Đầu óc Hàn Ngọc rối loạn, toàn thân bắt đầu tê tê như kiến bò khắp người khiến ông ta không thể thở nổi. “Kẻ dẫn toán cướp đến bắt trói Lâm thái phu nhân đi là hắn ư?”
Ngụy Nguyên Kham như đang cười: “Sao đại nhân lại biết vậy?”
Hàn Ngọc nghe Ngụy Nguyên Kham nói thì giật mình nhận ra mình đã lỡ lời. Ngụy Nguyên Kham không nói là đã bắt được Diêm Hạo vào lúc nào mà ông ta đã kéo luôn chuyện của Lâm thái phu nhân vào
“Ta...” Hàn Ngọc nói: “Ta hơi khó chịu, Ngụy đại nhân buông ta ra trước để ta thở đã.”
Ngụy Nguyên Kham ngồi trên ghế chỉnh sửa lại y phục trên người mình: “Hàn đại nhân chịu đựng một chút. Cầm máu vốn là chuyện khó chịu, mạch máu đứt đoạn, thân thể như bị hàng nghìn vạn cái kim cùng
châm vào. Có điều để bảo vệ tính mạng của Hàn đại nhân thì cũng chỉ đành làm vậy thôi.”
Thì ra là vậy, Hàn Ngọc cắn răng. Không phải là Ngụy Nguyên Kham đang cầm máu giúp mà là đang tra hỏi ông ta.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Hàn đại nhân còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu. Tại sao ngài biết Diêm Hạo là kẻ bắt Lâm thái phu nhân?”
“Ta không biết.” Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Ngọc rơi xuống: “Ta chỉ đoán mà thôi.”
Ngụy Nguyên Kham không cho Hàn Ngọc cơ hội lấy hơi: “Suy đoán của đại nhân không khỏi có phần tùy hứng quá. Có kẻ đã giăng bẫy khiến ta tưởng Diêm Hạo là kẻ gây ra vụ án này.”
“Có điều, tiếc là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng. Trước đó khi ở thuyền hoa, ta đã bắt Diêm Hạo và thẩm vấn lấy khẩu cung của hắn rồi.” Ngụy Nguyên Kham phất phất tay áo: “Sau đó ta thả hắn đi, dùng hắn để
dẫn dụ kẻ đứng đằng sau sắp xếp mọi chuyện. Đám người Giang tiên sinh kia đã bị ta bắt gọn. Ngoài đám người đó ra thì chắc chắn trong nha môn có nội ứng của chúng. Hàn đại nhân, ngài cảm thấy kẻ đó là ai?”
Đồng tử Hàn Ngọc co lại, thể cho nên đây là một cái bẫy. Ông ta đã tự bước vào, hơn nữa còn lơ mơ phạm lỗi cực lớn để Ngụy Nguyên Kham bắt thóp được.
Nếu là ngày thường, ông ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như thế này nhưng bây giờ ông ta vừa bị thương nặng lại bị trói, tim khó chịu như muốn nổ tung nên đã mất đi bình tĩnh của ngày thường.
Ngụy Nguyên Kham đứng lên đi đến bên cạnh Hàn Ngọc, Hàn Ngọc cảm thấy một áp lực vô hình đang đánh úp về phía mình.
Ngụy Nguyên Kham nói: “Hàn đại nhân phát hiện ra Đạo tặc trân châu từ bao giờ?”
Có chuyện của Diêm Hạo, Hàn Ngọc nhất thời không dám trả lời mà ngẫm nghĩ một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hạ nhân của Cổ gia phát hiện ra trân châu ở điền trang. Ta nghi ngờ kẻ đánh lén ta là Đạo tặc trân châu.”
Sau khi ông ta phát hiện ra mũi tên và trân châu thì đã giấu những thứ ấy đi ngay và không nói với mọi người rằng “Đạo tặc trân châu” là kẻ mình muốn bắt. Ông ta định bắt được “Đạo tặc trân châu” thì sẽ âm thầm
giải quyết chúng ngay, nhưng nếu nói ý định này ra thì e là sẽ bị Ngụy Nguyên Kham tóm lấy không tha.
Ngụy Nguyên Kham không hỏi Hàn Ngọc nữa mà nhìn hạt nhân của Thôi gia: “Đã điều tra rõ ràng chưa?”
Hạ nhân Thôi gia bẩm báo: “Ngụy đại nhân, quả thật điển trang thiếu mất một tờ kinh Phật Tây Tạng được thái phu nhân mang từ kinh thành đến.”
Ngụy Nguyên Kham nhìn Hàn Ngọc: “Hàn đại nhân đã từng nhìn thấy tờ kinh này ở điền trang chưa?”
Hàn Ngọc đột nhiên nhớ đến mảnh giấy “Đạo tặc trân châu” để lại. Ông ta vô thức nhìn tùy tùng của mình. Ông ta sợ bị người khác điều tra ra đầu mối nên đã giao mũi tên, trân châu và tờ giấy kia cho tùy tùng đi tiêu
hủy.
Mặt tùy tùng của ông ta lộ ra vẻ lo lắng, lập tức nhìn ra bên ngoài. Hắn muốn đốt tờ giấy kia những mãi mà không tìm thấy cơ hội nên đã giấu nó đi.
Ánh mắt hắn còn chưa thu lại thì đã cảm thấy cánh tay mình bị người ta tóm lấy, nhanh như chớp bẻ ra sau.
Sơ Cửu kẹp chặt tùy tùng kia không buông.
“Đại nhân!” Tùy tùng bắt đầu kêu la: “Đại nhân, tiểu nhân đã làm sai chuyện gì ư? Mong đại nhân chỉ rõ!”
Ngụy Nguyên Kham không trả lời mà cúi xuống nhìn vết thương của Hàn Ngọc: “Vết thương của Hàn đại nhân đã bắt đầu đen lại, e là chất độc đã xâm nhập vào trong cơ thể rồi. Ta cho người đi mời người Hàn gia và
Hàn phu nhân đến, ngộ nhỡ Hàn đại nhân xảy ra bất trắc gì thì ta chỉ đành hỏi thăm họ thôi. Chắc hẳn họ cũng biết được chút nội tình nhỉ?”
“Ngươi...” Gân xanh trên trán Hàn Ngọc nổi lên: “Ngươi tự ý mở công đường... còn lấy người nhà ra để uy hiếp ta...”
Bên ngoài vang lên tiếng người nói ồn ào. Ngụy Nguyên Kham đi đến cửa sổ thì thấy một đám người đang đi về phía họ.
Lữ Quang và người dân trong núi đi theo Lục Thận Chi. Đoàn người dài như rắn, người người nổi tiếp nhau đi đến đứng ngoài căn nhà.
Những người dân kia phần lớn lưng đã còng, gầy như que củi, mắt đỏ như máu, rất nhiều người bị đám dân tị nạn không có hộ tịch chém bị thương nhưng họ vẫn bất chấp tất cả. Có thể chui ra khỏi cái hang động tăm
tối kia đã là chuyện mà có nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến. Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng chói mắt khiến họ rơi nước mắt nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
Giờ họ đến đây là để đòi triều đình cho họ được công bằng.
Lục Thận Chi vén vạt áo, quỳ xuống: “Cẩu khâm sai đại nhân làm chủ cho những người dân này!”
Những người dân sau lưng hắn cũng dồn dập quỳ xuống: “Cầu khâm sai đại nhân làm chủ cho chúng tiểu nhân!”
Giọng nói không lớn nhưng lại vang dội trời đất.
“Ngươi nói đúng.” Ngụy Nguyên Kham nhìn Hàn Ngọc: “Ta muốn tự mở công đường trước mặt những người dân này. Đây là thứ triều đình nợ họ, Đại Chu nợ họ. Để có được kết quả, ngươi nghĩ liệu ta có ra tay với
người nhà ngươi không? Tiếc là người sắp chết rồi. Có điều sau khi người chết, ta cũng sẽ moi ra được đáp án mà ta muốn từ người nhà ngươi.”
Toàn thân Hàn Ngọc run rẩy.
Bên ngoài loáng thoáng vang lên giọng nói: “Lão gia đâu? Lão gia đang ở đâu?”
“Dẫn Hàn phu nhân vào phòng bên cạnh.” Ngụy Nguyên Kham nói: “Ta sẽ đích thân thẩm vấn.”
Thân vệ Ngụy Nguyên Kham dẫn theo đáp một tiếng.
“Ngụy Nguyên Kham!” Hàn Ngọc cắn răng: “Ngươi không sợ một ngày nào đó sẽ có một kẻ đối xử với người hệt như thế này sao?”
Ngụy Nguyên Kham cười nhẹ: “Chỉ là chết mà thôi, chẳng có gì đáng sợ cả.”
Nói xong Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía tùy tùng đang bị Sơ Cửu khống chế: “Đồ đầu? Lấy ra, đừng để đến lúc ta ra tay. Chết trước mặt ta không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.”
Tùy tùng run rẩy đáp: “Tiểu nhân giấu trong rừng cây, tờ giấy và mũi tên đều ở đó cả.”
Cổ Minh Châu bò trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô không biết rốt cuộc tình hình thế nào rồi.
“Phu nhân.” Quản sự của Cổ gia bẩm báo: “Ngụy đại nhân cho người đến truyền lời rằng phu nhân có thể đến để chờ xử án.”