Hoài Viễn hầu ở chùa Thái Bộc vì mua bán phân ngựa nên bị ngự sử tố cáo, không những không chịu nhận tội mà còn thẳng thừng nói rằng không nên lãng phí phân ngựa. Các trang viên của quan lại quyền quý hằng
năm đều phải bón phân, chi bằng cho người đến lấy đi, như vậy triều đình vừa đỡ phải xử lý phân ngựa vừa có thể dùng số tiền này xung vào quốc khố.
Vị Hoài Viễn hầu này trước đây chinh chiến Tây Bắc giành chiến thắng dễ như trở bàn tay, nay lại đưa ra ý kiến không hay ho gì như thế, đưa phân ngựa lên cả triều đường, bá quan trong triều đều cho rằng hành động
này của Hoài Viễn hầu là làm nhục quốc thể của Đại Chu.
Vậy nên, mặc dù Hoài Viễn hầu không tham ô tiền bán phân ngựa nhưng cũng bị Hoàng thượng đuổi về chùa Thái Bộc ở Sơn Tây. Đến giờ trên dưới triều đình vẫn đang lan truyền trò cười của vị quan quyền quý sa
sút này, nói Hoài Viễn hầu không giỏi đánh trận nhưng lại rất hiểu về màu lông, răng ngựa, sau này xuất chinh chi bằng để ông ấy quản lý ngựa chiến, chưa biết chừng có thể tạo ra được quân nhu.
Sau khi Hoài Viễn hầu đến Sơn Tây, dường như ông đã thật sự chuyên tâm nuôi ngựa. Cứ cách một ngày ông lại dâng tấu chương tự khen bản thân mình giải thể nào, huấn luyện cho Đại Chu không ít ngựa tốt ra sao,
còn khẩn cầu triều đình cho duyệt ngựa. Ban đầu Hoàng thượng không chịu phê chuẩn, Hoài Viễn hầu bèn không ngại phiền phức gửi tấu chương trình hạng mục duyệt ngựa này cho Hoàng thượng xem, muốn đưa
loại chiến mã có huyết thống cực tốt này vào kinh thành.
Hoàng thượng bị Hoài Viễn hầu làm phiền không ngớt, dứt khoát đồng ý thỉnh cầu của ông, vì thế ông mới ở Sơn Tây nghiêm túc thống kê số lượng chiến mã ở chùa Thái Bộc, đợi Binh bộ và giám quan ti lễ đến.
Đúng lúc này, chiến mã của triều đình bị trộm, vụ án này kinh động đến triều đường.
Theo Ngụy Nguyên Kham thấy, e là không phải chiến mã bị trộm mà vốn không có nhiều chiến mã như thế. Giống vụ án đốt kho lương thực bảy năm trước vậy, ai biết được rốt cuộc có bao nhiêu lương thực. Hành
động này chẳng qua chỉ để che mắt người khác mà thôi.
Trong lúc vô ý Hoài Viễn hầu đã vén mở tấm màn của vụ trọng án ở Sơn Tây.
Lúc từ kinh thành đến phủ Thái Nguyên, Ngụy Nguyên Kham đã nghi ngờ Hoài Viễn hầu không ngu ngốc như vẻ bề ngoài. Sau khi phát hiện ra điểm đáng nghi ở nhà họ Cố, hắn lại càng chắc chắn với suy nghĩ này
hon.
Nhưng lúc này Hoài Viễn hầu đang ở trong kinh thành, Lâm phu nhân thì giống như hoàn toàn không biết nội tình bên trong, nhà họ Cổ cũng không có quân sự hay tiên sinh, vậy người giúp Hoài Viễn hầu chủ trì cục
diện là ai?
Nghĩ lại những chuyện Nhiếp Thầm và Liễu Tô nói, Liễu Tô được y bà cứu, Nhiếp Thầm tạo ra Trường lão gia đóng giả “Đạo tặc trân châu” điều tra vụ án năm đó, những chuyện này đều xảy ra sau khi Hoài Viễn hầu
đến Sơn Tây.
Hiện giờ manh mối về kẻ tấn công Hàn Ngọc lại liên quan đến Cổ đại tiểu thư.
Trước đây hắn chỉ nghi ngờ Cổ đại tiểu thư, còn giờ hắn có thể chắc chắn là cô đang giả ngốc.
“Đạo tặc trân châu” ư?
Một cô gái con nhà quyền quý sao lại biết cách dùng cây cà độc dược, giấu nó trong tay áo? Ngoại trừ những điều này, phải chăng cô còn có bản lĩnh khác?
Vụ án “Đạo tặc trân châu” có thể điều tra nhưng những bản lĩnh này là được học từ ai?
Lần đầu tiên gặp cô ở chùa Kim Tháp, cô không cẩn thận bị vướng dây thừng ngã vào lòng hắn, bàn tay như vô tình sờ vào thắt lưng hắn.
Thắt lưng hắn giắt lệnh bài khâm sai, phải chăng có đang thăm dò thân phận của hắn?
Ngụy Nguyên Kham trầm mặt, đến lúc này hắn mới hiểu rõ, nhớ hôm đó cô ôm chặt lấy chân hắn không buông, không biết lúc đó trong lòng cô đang có suy nghĩ xấu xa gì. Nếu hắn không đẩy cô ra, phải chăng cô lại
mượn cơ hội sờ lần nữa?
Nếu không suy đoán rằng “Đạo tặc trân châu” năm đó đã chết, chắc hẳn vẫn còn bị cô xoay vòng vòng.
“Ngụy đại nhân.” Lâm phu nhân bước vào cửa nhìn Ngụy Nguyên Kham, có lẽ do bận rộn suốt đêm nên sắc mặt của Ngụy đại nhân không được tốt lắm, trông cực kỳ xanh xao.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy chào Lâm phu nhân, hắn nhìn ra bên ngoài, Cổ đại tiểu thư đang vui vẻ chơi đùa ngoài cửa, rõ ràng là đang nghe lén.
Đây là cô, đầu óc lại không bình thường nên làm gì cũng hợp tình hợp lý.
Ngụy Nguyên Kham ngồi xuống, không cẩn thận làm rơi thứ ở trong tay ra, đó là một quả cầu nhỏ được bện từ trúc, trên quả cầu được buộc dải màu nhiều màu sắc và chuông, là đồ vật trẻ con thích chơi, trên đường
đến đây hằn tiện tay mua.
Cô muốn làm một đứa trẻ, vậy hắn sẽ mua đồ vật mà mọi đứa trẻ đều thích.
Nhìn thấy quả cầu trục lăn đến trước cửa, nhất thời Lâm phu nhân không hiểu ý của Ngụy đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham: “Cố đại tiểu thư đã phải chịu sự sợ hãi ở trang viên, ta mua một vài thứ nho nhỏ đến, hi vọng Cổ đại tiểu thư sẽ thích, cũng không phải thứ đắt tiền gì.” Nói rồi hắn đứng dậy muốn nhặt quả cầu
trúc lên, lúc này một đôi giày thêu ở ngoài cửa đã chạy đến, Cổ Minh Châu nhảy vào trong phòng nhặt quả cầu lên trước.
Quả nhiên đến rồi, Ngụy Nguyên Kham cười thầm.
Cổ Minh Châu nhìn quả cầu bằng ánh mắt yêu thích. Ban nãy cô đứng ngoài cửa chắc chắn đã bị Ngụy đại nhân nhìn thấy rồi. Là một đứa trẻ thích chơi đùa, nhìn thấy thứ đồ vui mắt vui tai như thế này sao thể không
động lòng được chứ? Để tránh bị Ngụy đại nhân nghi ngờ, cô chỉ đành nhặt nó lên. Nhưng như vậy cũng đã cho có lý do để có đường đường chính chính đi vào phòng, ngồi trên ghế nghe Ngụy đại nhân và mẫu thân
nói chuyện rồi.
Cổ Minh Châu ngồi xuống bên cạnh Lâm phu nhân, chuyên tâm chơi đùa với quả cầu trong tay, chiếc chuông nhỏ gắn trên quả cầu phát ra âm thanh trong trẻo.
Ngụy Nguyên Kham rất tự nhiên, như không hề nhìn Cố Minh Châu mà chỉ nhìn thẳng Lâm phu nhân: “Hàn Ngọc đã khai nhận tiền tham ô bao năm qua đều để ở ngoại trạch của ông ta, ta đưa người đi lục soát được
nhưng còn thiếu rất nhiều so với những gì có được ở mỏ sắt trong bảy năm qua. Hiện giờ xem ra số tiền đó, vũ khí bằng sắt và ngựa chiến đều đang ở một chỗ.”
Vụ án ngựa chiến là vụ án Lâm phu nhân quan tâm nhất, cũng là tin tức mà Cố đại tiểu thư không muốn bỏ qua nhất.
Lâm phu nhân nhíu mày, sau vài giây suy nghĩ bà không biết phải mở lời thế nào.
Ngụy Nguyên Kham: “Chắc phu nhân cũng đã nghe nói Sơn Tây là đất của Thái tử, tri phủ Hàn Ngọc của phủ Thái Nguyên rất có khả năng là người của Thái tử.”
Lâm phu nhân gật đầu: “Đúng là có suy đoán như vậy.”
Ngụy Nguyên Kham tiếp lời: “Ngoại trạch của Hàn Ngọc có một quyển sổ, trong đó có ghi rõ mỗi năm hiếu kính cho Thái tử bao nhiêu, có chứng cứ xác thực Thái tử bảo Hàn Ngọc vơ vét tiền của ở Sơn Tây, nhưng vũ
khí và ngựa chiến lại không chắc là những thứ Thái tử cần. Thân là trữ quân của Đại Chu, giấu riêng những thứ này sẽ khiến Hoàng thượng nghi ngờ, Thái tử không thông minh nhưng cũng không ngốc đến mức này,
có thể là Hàn Ngọc mượn chuyện làm việc cho Thái tử nhưng thật ra là trù mưu cho kẻ khác.”
Cổ Minh Châu bĩu môi, chắc Ngụy đại nhân là người duy nhất dám nói Thái tử là người không thông minh, nhưng lời hắn nói rất có lý. Hàn Ngọc làm vậy không chỉ dễ dàng làm việc dưới sự che chở của Thái tử, mà
nếu có lộ ra dấu vết gì thì cũng có thể đẩy lên người Thái tử.
Lâm phu nhân nghe xong thì hiểu ngay: “Ý của Ngụy đại nhân là, sau lưng Hàn Ngọc còn có người khác ư?”
Các hoàng tử trong triều vẫn luôn trong tối ngoài sáng tranh đoạt vị trí trữ quân, chỉ là không biết đây là vết tích của vị hoàng tử nào. Được Ngụy đại nhân nhắc nhở như thế, bọn họ lại càng phải cẩn thận hơn, không
thể để bản thân bị cuốn vào trong đó được.
Đang định nói tiếp thì Sơ Cứu ở bên ngoài vào bẩm báo: “Tam gia, có tin tức từ kinh thành...”
Ngụy Nguyên Kham không để Sơ Cửu nói hết câu, Sơ Cứu dâng lên một mảnh giấy, Ngụy Nguyên Kham nhìn ra rồi nhét vào thắt lưng.
Khóe mắt Ngụy Nguyên Kham hơi nhướng lên, hắn giấu không sâu, không biết cô có đến lấy không.