“Đem thêm một ít nước ấm nữa vào đi, sợ là không đủ.” Giọng nói của ma ma quản sự vang lên.
Ngụy Nguyên Kham đột nhiên ngã bệnh ở đây, trên dưới nhà họ Cố đều không khỏi sợ hãi, mẫu thân phải phòng ngừa để lộ tin tức, còn phải dặn dò người dưới làm việc, chỉ trong một chốc mà bà bận rộn đến mức
chân không chạm đất.
Người khác không dám đi vào căn phòng Ngụy Nguyên Kham đang ở mà chỉ đứng ngoài cửa đưa đồ cho Sơ Cửu.
Ban đầu Sơ Cửu vẫn có thể bình tĩnh, nhưng lâu dần cũng có phần bối rối rồi. Cố Minh Châu đoán nếu như tình trạng Ngụy Nguyên Kham vẫn không có chuyển biến tốt, Sơ Cứu sẽ đi tìm cách khác, đợi Sơ Cửu đi rồi cô
sẽ vào trong phòng xem tình hình thế nào.
“Tam gia, đừng dùng đá nữa, để thuộc hạ cho người đi bốc thuốc.”
“Tam gia... Tam gia, ngài có nghe thấy thuộc hạ nói không?”
Trong phòng không có bất cứ lời hồi đáp nào.
Cố Minh Châu nhìn Bảo Đồng, Bảo Đồng lập tức đi vào trong phòng rồi lại nhanh chóng ra ngoài: “Tiểu thư, Ngụy đại nhân ngất rồi.”
Cố Minh Châu dặn Bảo Đồng: “Em ở ngoài này canh, ta vào trong xem sao.”
Cố Minh Châu đi vào phòng, cô thả Nguyên Tiêu ở trong lòng mình xuống đất, lát nữa sẽ dùng Nguyên Tiêu làm cái cớ để giải thích tại sao cô lại xuất hiện ở đây.
Cố Minh Châu phủi lông thỏ trên người đi rồi mới từ từ đi đến cạnh giường.
Trên mặt bàn có đặt một chiếc đèn, ánh đèn mờ ảo chiếu vào Ngụy Nguyên Kham đang nằm trên giường.
Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng hai má lại đỏ bừng, lông mày nhíu lại, môi mím chặt như đang cố gắng hết sức giãy giụa trong cơn đau, không còn dáng vẻ lạnh nhạt, uy nghiêm thường ngày nữa.
Cố Minh Châu sờ trán Ngụy Nguyên Kham, trán hắn nóng rực, ánh mắt cô lướt qua phần áo trong đang bị cởi ra của hắn, chẳng lẽ là do có vết thương trên người nên mới bị sốt?
Cố Minh Châu ngập ngừng giây lát rồi chầm chậm vạch áo hắn ra, dưới nách trái có chườm một miếng khăn, có thể thấy rõ vết thương chính là ở chỗ này.
Cô cẩn thận từng li từng tí lấy miếng khăn ra, một vết sẹo dữ tợn lập tức đập vào mắt cô.
Miệng vết thương rất dài nhưng đã lành từ lâu, rõ ràng là vết thương cũ từ nhiều năm về trước.
Trước đây cô từng nhìn thấy vết thương như thế này rồi, nói đúng hơn là đã từng sờ rồi.
Thiếu niên trong đại lao lúc đó đã giấu vũ khí sắc nhọn vào trong da thịt dưới nách trái, chính tay cô đã lấy vũ khí đó ra, sau đó dùng nó để giết chết kẻ đầu tiên đến giết cô.
Bàn tay đang cầm chiếc khăn của cô không khỏi siết chặt.
Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô, đột nhiên cô nhớ ra lúc ở trên thuyền hoa từng cảm thấy miệng và cằm của Ngụy Nguyên Kham trông khá quen.
Cố Minh Châu ngẩng đầu nhìn sang.
Ánh đèn trên bàn lay động, ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt hắn, làn da trắng sạch, đôi lông mày đen như mực thường ngày lạnh lùng nghiêm nghị, nay thiếu đi phần khí thế bức người nhưng lại có thêm phần
ôn hòa mà thiếu niên tài giỏi nên có.
Đường nét đôi môi bên dưới chiếc mũi cao thẳng rất vừa vặn, lúc mím chặt còn có phần tạo nhã, cô độc.
Cô nhìn kỹ và so sánh với người trong ký ức, là hắn.
Lúc trước cô không nhận ra là bởi vì năm đó ở trong đại lao, hắn vẫn là một thiếu niên gầy gò, tiều tụy bị bệnh tật giày vò. Hiện giờ hắn là Ngụy đại nhân thân phận cao quý, nắm trong tay sự sống chết của người khác,
thông minh, quyết liệt, khác biệt quá lớn.
Hơn nữa, đâu có ai có thể nghĩ đến việc một gia tộc ngoại thích như người nhà họ Ngụy lại bị tống vào đại lao của Hình bộ được chứ.
Mãi cho đến lúc này hắn ngã bệnh nằm trên giường, cho cơ hội hình hắn thật kỹ, cô mới nhận ra...
Vậy là hắn đột nhiên ra nông nỗi này là do vết thương cũ năm đó ư?
Chẳng lẽ lúc cố lấy vũ khí ra khỏi người hắn đã không cẩn thận để lại di chứng?
Trong lúc Cố Minh Châu đang suy nghĩ, Ngụy Nguyên Kham đang nằm trên giường bỗng cử động một cách bất an. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn nhíu mày chặt hơn, khuôn mặt lộ ra vẻ khẩn trương, cuống quýt.
Chắc không phải là sắp tỉnh lại đấy chứ?
Cố Minh Châu buông chiếc khăn trong tay ra, định rời đi thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.
Bàn tay hắn nóng rực như muốn in vào da có vậy, cô ngước mắt nhìn thì đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn.
Một đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn cô chằm chằm.
Ngụy Nguyên Kham tỉnh rồi.
Tình huống bất ngờ xảy ra khiến Cố Minh Châu cảm thấy hơi hoảng loạn, đang lúc cô đang nghĩ xem phải giải thích thể nào thì phát hiện trạng thái của Ngụy Nguyên Kham hơi kỳ lạ.
Hai mắt hắn không trong và sáng như thường ngày mà như bị phủ một lớp sương, ánh mắt cũng có phần rã rời và mờ mịt, hắn nhìn chằm chằm cô nhưng lại không giống như đang nhìn cô.
Quần áo hắn lộn xộn, vẻ mặt vẫn tiều tụy và mất tinh thần như ban nãy.
Lông mày hắn dần giãn ra, giống như cơn đau chịu đựng bao năm qua đã tạm thời được hóa giải, cuối cùng có thể thở phào rồi.
Lúc này, làn da trắng ngần của hắn giống như ánh trăng sáng, lại thêm vẻ mặt hắn khiến hắn càng trong sạch thuần khiết.
Sau đó khóe miệng hắn nhếch lên, hắn nở nụ cười với cô, biểu cảm nhỏ bé mà cẩn thận từng li từng tí ấy như sợ sẽ làm cô sợ hãi, như thể cô chỉ là một hạt bụi, chỉ cần không để ý là sẽ biến mất.
Cuối cùng hắn cũng buông tay cô ra, trong chốc lát cô vẫn chưa thể trở lại trạng thái bình thường được. Đến lúc nhớ ra là phải rời khỏi đây thì Ngụy Nguyên Kham chợt ngồi dậy đưa tay kéo cô ôm vào lòng.
Cố Minh Châu mở to hai mắt, bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu của Bảo Đồng.
Cánh tay Ngụy Nguyên Kham khóa chặt ở eo cô, Cố Minh Châu cố gắng giãy ra nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cánh tay và lồng ngực của người đàn ông này quá rắn chắc khiến cô không thể nào nhúc nhích
được. Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập của hắn.
Cố Minh Châu không biết có nên gọi hắn là Ngụy đại nhân hay là giả vờ ngốc nghếch hét lên như bình thường nữa. Trạng thái của Ngụy Nguyên Kham lúc này rõ ràng đang rất bất thường, có thể chính bản thân hắn
cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Khuôn mặt hắn gục trên vai cô rồi cứ ôm cô như thế, còn lại đều không liên quan gì đến hắn.
Cố Minh Châu chỉ cảm thấy người đàn ông đang ôm cô ngày càng nặng, nửa thân trên dính chặt vào người cô...
“Còn ngây ra đó làm gì, không mau kéo Tam gia nhà ngươi ra!” Bảo Đồng nhìn về phía giường rồi đá Sơ Cửu vừa mới chạy đến.
Lúc này Sơ Cứu mới như bừng tỉnh, hắn vừa mới chạy về đã nhìn thấy cảnh Tam gia ôm chặt Cổ đại tiểu thư.
Trời ơi!
Phải ăn nói với người nhà họ Cổ như thế nào đây?
Sơ Cửu nhào về phía trước, đang định đỡ Tam gia đang gục trên người Cố đại tiểu thư ra thì bên ngoài vang lên giọng nói của Lâm phu nhân: “Chuyện này là thế nào?”
Thôi xong rồi, xong thật rồi! Sơ Cứu cảm thấy miệng mình đắng chát, người không nên đến đều đã đến hết rồi, phải làm thế nào mới được đây?
Một tùy tùng như hắn không giải quyết được rắc rối to tày trời như thế này đâu, chỉ đành để Tam gia nói thôi.
“Tam gia...”
Sơ Cửu đỡ lấy Ngụy Nguyên Kham đang nhắm chặt mắt ngủ say nằm xuống giường, Bảo Đồng cũng bảo vệ Cố Minh Châu chặt chẽ.
Lâm phu nhân bước nhanh vào trong phòng ôm chặt Cố Minh Châu, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
“Phu nhân, Tam gia nhà tiểu nhân lại ngất đi rồi, ta bảo đảm chắc chắn không phải Tam gia đang giả vờ, ngài ấy ngất thật.” Sơ Cửu khóc không ra nước mắt.