Bỉ Ngạn Đơm Hương

Chương 88: Trả ơn



Liễu Tô gật đầu.

Hai người phối hợp ăn ý với nhau, đồng thời dùng sức thắt chặt miếng vải.

Bị siết chặt đến nhói đau, bà bà vốn đang bất tỉnh nhân sự lập tức bừng tỉnh, hét lên một tiếng thảm thiết, vô thức quờ quạng cào phải tay Cố Minh Châu, để lại vài vết xước trên mu bàn tay cô.

Liễu Tô giật mình muốn lại gần kiểm tra nhưng Cố Minh Châu lại phất tay: “Đi tìm vài miếng vải sạch sẽ cho ta, mang cả thuốc chữa vết thương ngoài da của Triệu gia đến nữa.”

Liễu Tô gật đầu.

Cố Minh Châu nhìn xung quanh, may mà những người khác chỉ bị thương nhẹ.

Lúc này bà bà mới hoàn hồn. Bà ta bắt đầu sợ hãi, bật khóc nức nở: “Có phải là tôi sắp chết rồi không...”

Đứng trước ranh giới sinh tử thì có ai mà không sợ chứ? Cố Minh Châu nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay bà ta, nói: “Đã đỡ hơn nhiều rồi. Đợi thầy thuốc đến khâu vết thương lại cho bà.”

Căn nhà của Triệu gia ở thành Nam phủ Thái Nguyên nằm trong một khu sầm uất, chắc hẳn không khó để mời thầy thuốc đến.

“Tiểu nương tử không lừa bà bà này chứ? Tôi còn muốn bể cháu nữa.”

“Không lừa bà đâu.” Cố Minh Châu thấp giọng nói: “Chắc chắn bà sẽ không sao.”

Có lẽ tin lời cô nên cảm xúc của bà ta dần dần ổn định hơn, sau đó bắt đầu nói không ngừng: “Nương tử tốt bụng, ông trời... phù hộ... cô nhiều phúc, nhiều thọ.”

“Thầy thuốc đến rồi.”

Phùng An Bình dẫn người vào căn viện. Ban nãy y nghe thấy trong căn viện này vọng ra tiếng ầm ầm nên lập tức vào kiểm tra. Vừa vào đến nơi thì nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn này.

Lục đại nhân chỉ sợ có người nhân lúc đang hỗn loạn để hành động. Còn chưa thẩm vấn mấy quân sự của Triệu gia, Phùng An Bình sợ ngộ nhỡ sẽ xảy ra sơ suất gì gây bất lợi cho việc xử án nên đã đưa mấy quản sự của

Triệu gia vào đại lao để trông coi. Y mới tiễn Lục đại nhân và quản sự Triệu gia đi xong thì thấy thận vệ của Ngụy đại nhân mời thầy thuốc vào.

“Để ta xem xem.”

Giọng nói quen thuộc vang lên. Cố Minh Châu ngẩng đầu thì nhìn thấy Tôn tiên sinh. Không ngờ ông ấy là thầy thuốc mà nha môn mời đến.

Thầy thuốc Tôn quan sát kĩ vết thương trên chân bà bà. Vết thương sâu đến tận xương nhưng may mà đã được cầm máu kịp thời, nếu không ông chưa kịp đến thì bà ấy đã mất mạng rồi.

Thầy thuốc Tôn lập tức mở hòm thuốc ra rồi nhìn Cố Minh Châu: “Cô qua đây giúp ta một tay.”

Nếu đã biết cầm máu thì chắc chắn là biết chữa bệnh, rất hợp để làm trợ thủ của ông.

Cố Minh Châu gật đầu.

Sau đó, cô giúp thầy thuốc Tôn rửa vết thương, khâu, bôi thuốc, băng bó... cho bà bà.

Xong việc, Cố Minh Châu nhìn thầy thuốc Tôn, suýt nữa đã buột miệng gọi ông một tiếng “sư phụ”.

Tuy không thể nhận lại ông nhưng cô thực sự hạnh phúc vì được cùng với sự phụ cứu chữa cho bệnh nhân. Cô và sư phụ quen nhau trong đại lao, cô không ngờ sẽ có ngày mình gặp lại sư phụ ở ngoài.

Hiện giờ cô đã rất thỏa mãn rồi.

Lật lại vụ án cho ông Trương, nhìn Tôn sư phụ hành nghề y chữa bệnh, lại còn có thể phụng dưỡng cha mẹ, ông trời thực sự không bạc đãi cô.

Băng bó vết thương cho bà bà xong, thầy thuốc Tốn cũng thở phào một hơi. Lúc này ông mới có thời gian nhìn người bên cạnh đã giúp đỡ mình. Tuy người này mặc y phục nam nhưng ông có thể nhận ra đây là một cô

gái.

Thầy thuốc Tôn cười nói: “Cô làm rất tốt. Chắc hẳn cũng là đồ đệ của danh y nổi tiếng nhỉ?”

Đó là điều đương nhiên. Cố Minh Châu mím môi cười. Thế này cũng được coi như là sư phụ đang tự khen chính mình rồi.

“Sư phụ của cô là danh y nào vậy?” Thầy thuốc Tôn hỏi: “Cách cầm máu này rất có hiệu quả.”

Cố Minh Châu không nói gì, quay ra cầu cứu Nhiếp Thầm.

“Tiên sinh.” Nhiếp Thẩm tiến lên nói: “Sư muội của ta nhát gan, gặp người ngoài thì sẽ nói lắp. Thực sự xin lỗi tiên sinh.”

Thầy thuốc Tôn cười hiền hòa: “Ta thấy y thuật của cô nương này không tồi nên mới hỏi sư phụ của cô ấy là ai thôi.”

Nhiếp Thầm lập tức nói: “Sư muội ta không thông thạo y thuật lắm.”

“Ồ?” Thầy thuốc Tôn có hơi tò mò: “Vậy cô ấy...”

Nhiếp Thầm mở chiếc hòm Cố Minh Châu mang theo ra cho thầy thuốc Tôn xem những dụng cụ được xếp trong đó: “Sư phụ ta dạy sư muội ngón nghề của ngỗ tác. Người trong phường bọn ta ra ngoài điều tra vụ án

không thể thiếu bản lĩnh này được.”

Cố Minh Châu gật đầu. Thế này thì sẽ có thể phân biệt được y bà và Tưởng sự muội. Hơn nữa ngỗ tác không chỉ khám nghiệm tử thi mà còn biết khám nghiệm vết thương nên bắt buộc phải thông hiểu y thật. Tuy

không kê đơn, bốc thuốc cho người ta được nhưng biết cầm máu là chuyện đương nhiên.

Thầy thuốc Tôn vuốt râu: “Thì ra là vậy.” Nói rồi ông lại thân thiết nhìn Cố Minh Châu: “Bất kể ngỗ tác hay là thầy thuốc thì nghề nào cũng giống nhau. Hôm nay may mà có tiểu cô nương ở đây.”

Cố Minh Châu hành lễ với thầy thuốc Tôn.

Thầy thuốc Tôn đi xem vết thương của những người khác.

Cố Minh Châu nhìn theo bóng dáng ông. Cô có thể gặp lại sư phụ cũng là thu hoạch bất ngờ của tôi nay.

“May mà có tiểu cô nương ra tay giúp đỡ, nếu không thì tôi không thể giữ được cái mạng này nữa rồi.” Bà bà nhìn Cố Minh Châu: “Cô là ngỗ tác mà còn giỏi hơn nhiều so với hai lão già trong nha môn. Trông cô gầy quá.

Đợi khi nào vết thương của tôi tốt lên, tôi hầm chút thịt dê mang sang chọ Cố để cô bồi bổ sức khỏe nhé. Tôi nấu ăn ngon lắm.”

Cố Minh Châu thấp giọng cảm ơn, nhìn nụ cười của bà ta. Trong lòng cô vui vẻ hơn rất nhiều. Có thể giúp đỡ người khác quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.

Nha sai khiêng bà ta đi xong, Sơ Cứu cũng nói: “Ngụy đại nhân mời mấy vị qua đó.”

Chắc là hắn định hỏi về chiếc tráp bẫy kia của cô rồi. Cố Minh Châu không nhìn kĩ cái tráp nên cũng muốn biết một số chi tiết.

Họ lại vào thư phòng một lần nữa.

Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh Châu, nhàn nhạt nói: “Đa tạ nhắc nhở của Tưởng cô nương.”

Giờ hắn đang phối hợp diễn kịch với cô.

Cố Minh Châu nhún người hành lễ.

Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham không thay đổi. Không thể không nói “Tưởng cô nương” này tuy nhát gan, nói lắp nhưng vẫn tốt hơn Cổ đại tiểu thư ngốc nghếch hay la lối khóc lóc kia nhiều.

Nghĩ đến vết cắn trên cánh tay, hắn không nhịn được mà nhíu mày.

Ngụy Nguyên Kham nói tiếp: “Sao Tưởng cô nương lại biết chiếc khóa Bát Hoàng kia có vấn đề?”

Cố Minh Châu trầm mặc một lúc rồi kéo tay Nhiếp Thầm, kiễng chân nói thầm vào tai y.

Đợi Cố Minh Châu nói xong, Nhiếp Thẩm mới nói: “Mong Ngụy đại nhân thứ tội. Sư muội tiểu nhân sẽ căng thẳng khi nói chuyện với người ngoài nên lúc nào muội ấy cũng nói với tiểu nhân trước, rồi tiểu nhân truyền

lại lời của muội ấy.”

Nhiếp Thầm che chọ Cố Minh Châu ở sau lưng, thực sự rất giống sư huynh luôn bảo vệ sư muội ở mọi nơi.

Màn kịch này không có bất kỳ sơ hở nào.

Ngụy Nguyên Kham ngồi xuống, bảo Nhiếp Thầm và mọi người: “Ngồi xuống rồi từ từ nói.”

Còn một khoảng thời gian nữa trời mới sáng. Hắn không vội, chắc hẳn cô cũng vậy. Dù sao lối đi bí mật kia sẽ không biến mất khi trời sáng. Cô chỉ cần nhân lúc không ai chú ý mà lẻn vào nhà, thay quần áo, trở lại làm

Cổ đại tiểu thư thì sẽ không khiến bất kì ai nghi ngờ.

Nhiếp Thầm nói: “Sư muội từng nghe sư phụ nhắc đến một loại khóa có bẫy, nhìn thì giống ổ khóa bình thường nhưng thực chất nó là cái bẫy hại người. Trước đây có cao thủ về bẫy đã bị thương vì nó nên sư muội

mới vội vàng nhắc ngài.”

Cao thủ về bẫy?

Một lần nữa, Ngụy Nguyên Kham lại nhớ đến Hoài Viễn hầu đang ở kinh thành xa xôi kia. Rốt cuộc ông ấy đã mời những người thế nào đến dạy dỗ con gái mình vậy?

Có điều, có cao thủ về bẫy làm căn cứ thì thân phận “Đạo tặc trân châu” của cô cũng không thoát được.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Những câu đố mở khóa được thiết kế nhằm vào ta, mục đích là chỉ mình ta có thể mở được ổ khóa đó.”

Chuyện này giống hệt với những gì mà Cố Minh Châu suy đoán. Ngụy đại nhân xảy ra chuyện, bà bà này cũng chỉ có thể sống được đến đây mà thôi.

Ngụy Nguyên Kham nói xong liền nhìn Nhiếp Thẩm: “Mấy hôm tới chú ý đến động tĩnh trong phường, chủ yếu là tung tích của Triệu nhị lão gia. Ngươi cũng nhắc nhở người trong phường là đừng làm chuyện lỗ

mãng. Thái tử đến phủ Thái Nguyên, bên cạnh hắn có rất nhiều tai mắt, các ngươi không dây vào nổi đâu.”

Nhiếp Thầm gật đầu.

Ngụy Nguyên Kham đứng lên đi về phía cửa, tháo một miếng lệnh bài ở eo đưa cho Nhiếp Thầm: “Muốn điều tra manh mối, ra vào phủ nha thì dùng lệnh bài của ta.”

Cố Minh Châu ngạc nhiên. Sao hôm nay Ngụy đại nhân lại hào phóng như vậy? Chẳng lẽ ngài ấy làm vậy để báo đáp ơn cứu mạng của họ? Nếu thế thì đơn giản quá thì phải?

Cô phải nhận lúc còn nóng mà nhắc nhở Nhiếp Thẩm đòi Ngụy Nguyên Kham thêm chút thưởng, đỡ cho Ngụy đại nhân nhiều việc nên quên, phiên phiên cho qua.

Ngụy Nguyên Kham ra ngoài sân, mong rằng cô biết dùng lệnh bài ấy thể nào, đừng có gây phiền phức cho hắn.

Trong đêm đen, một con thuyền nhỏ dừng bên bờ sông.

Một bóng người đáp xuống đầu thuyền, thấp giọng báo cáo với người bên trong khoang thuyền: “Đã thất bại, Ngụy Nguyên Kham vẫn bình an vô sự.”