Suy cho cùng cũng chỉ là đứa thiểu năng, Lâm thái phu nhân nghĩ thầm, không khỏi lắc đầu. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế mà Châu Châu vẫn như chẳng có việc gì, vẫn đối đãi với bà ta như trước, không có
chút gì gọi là xa cách.
Nhưng mà cũng đúng, Châu Châu vốn không chịu ấm ức gì, người phiền lòng thực sự là bà ta.
Cố Minh Châu ôm Nguyên Tiêu trong lòng, vẻ mặt vô cùng tươi tắn.
Lâm thái phu nhân nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng lại như bị thứ gì chặn lại. Nụ cười này trông chướng mắt không sao nói được, như thể đang cười nhạo bà ta, khiến bà ta cực kỳ không thoải mái.
“Châu Châu, di mẫu có tốt với cháu không?” Lâm thái phu nhân vừa nói vừa cầm một viên kẹo mạch nha trái cây đưa chọ Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu khẽ gật đầu.
Lâm thái phu nhân lại bóc một quả lựu, Tiền ma ma muốn giúp nhưng bà ta từ chối, muốn dỗ dành Châu Châu thì tự tay bóc là tốt nhất.
Ánh mắt Cố Minh Châu rơi vào quả lựu óng ánh trong veo.
Lâm thái phu nhân cảm thấy mình đã làm đúng, càng ra sức bóc từng hạt lựu bỏ vào trong chiếc chén sứ trắng nhỏ.
Bà ta nói tiếp: “Sao Châu Châu không đi chơi cùng đệ đệ nhà họ Lâm?”
Nghe đến đây, ánh mắt Tiền ma ma vụt sáng rực. Nếu như Cổ đại tiểu thư ầm ĩ gọi Lâm nhị thiếu gia đi chơi thì sẽ làm bên kia rối lên, không được yên tĩnh, Thái phu nhân đúng là biết cách
Cố Minh Châu vẫn nhìn những hạt lựu trong chén.
Lâm thái phu nhân nói: “Cháu đi gọi đệ đệ nhà họ Lâm cùng đến đây ăn lựu được không?”
Cố Minh Châu nở một nụ cười mừng rỡ.
Tiền ma ma thấp giọng xui: “Lâm nhị thiếu gia ở thư phòng đấy, đại tiểu thư có biết thư phòng ở đâu không?”
Đây là trạch viên nhà họ Cố, cho dù có ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa thì chắc cũng có thể tìm được thư phòng, nếu không sao có thể chạy đi chạy lại khắp viện nhà mình.
Cố Minh Châu lại khẽ gật đầu, lập tức nhảy khỏi ghế. Lúc này, Bảo Đồng cũng vừa hay chạy tới.
“Đại tiểu thư, hóa ra người ở đây.”
Bảo Đồng vừa nói vừa định tiến tới thì không ngờ Cố Minh Châu lại chạy khỏi phòng nhanh như một cơn gió. Bảo Đồng lập tức đuổi theo.
Lâm thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Châu Châu bà ta mới nhớ ra. Tuy bà ta không thể đi tìm Chi ca nhi nhưng lại có thể lợi dụng Châu Châu làm việc, dù sao Châu Châu nói chuyện gì cũng không rõ
ràng, bị hỏi tới cũng sẽ không nói là bà ta xúi giục. Mặc dù không biết có tác dụng thể nào nhưng tóm lại vẫn còn một tia hy vọng, cho dù không thành công, ít nhất Châu Châu cũng phải nếm chút đau khổ trước mặt
Ngụy Nguyên Kham.
Lần trước Châu Châu đập nát con rùa trường thọ của bà ta, bà ta còn chưa trừng phạt. Đứa em họ của bà ta luôn che chở cho đứa con gái ngốc nghếch này, bà ta cũng coi như thay tổ mẫu dạy dỗ Châu Châu một chút,
khỏi sau này dung túng nó quá lại gây ra họa lớn.
Ngụy Nguyên Kham tưởng như thế là có thể tính kể bà ta, nhưng hắn không ngờ gừng càng già càng cay. Bà ta sẽ không khoanh tay chờ chết, không thể trơ mắt nhìn Ngụy Nguyên Kham mượn chuyện này để hãm
hại đệ đệ của bà ta.
Cố Minh Châu đi thẳng tới thư phòng, vừa rồi cô đã nghe thấy hết những lời Lâm thái phu nhân và ma ma quản sự nói. Lời ma ma quản sự có ẩn ý, bà ta nói không có Lâm Tự Chân, Lâm thái phu nhân sẽ không thuận
lợi trở thành thái phu nhân là có ý gì? Chẳng lẽ năm đó còn có bí mật gì không muốn người khác biệt?
Nếu đúng là thế thì ma ma quản sự kia lại càng đáng ngờ. Bà ta nhắc tới bí mật đó ở nhà họ Cố mà không sợ người khác nghe thấy hay sao? Trừ phi ma ma quản sự cho rằng chuyện quá khẩn cấp, không thể không mạo
hiểm. Ma ma quản sự này quá quan tâm đến tình hình của Lâm Tự Chân, chắc hẳn là tai mắt Lâm Tự Chân cài vào nhà họ Thôi.
Suy đoán như vậy, chỉ e Lâm Nhuận Chi biết được nội tình gây bất lợi cho Lâm Tự Chân.
Cho nên cô phải nhân cơ hội báo tin cho Ngụy đại nhân, thế thì mọi người đều không phải đi đường vòng nữa.
Cố Minh Châu chạy tới cửa thư phòng, không nói hai lời đã xông vào bên trong. Sơ Cửu canh chừng bên ngoài vươn tay ngăn cản với thể sét đánh không kịp bưng tai. Song tay còn chưa chạm vào Cổ đại tiểu thư, hắn
đã cảm thấy như vừa bị đâm một nhát, vội vàng rụt tay về.
Nguy hiểm thật, Sơ Cửu toát mồ hôi hột, suýt nữa hắn đã làm chuyện sai lầm rồi. Hắn có thể ngăn cản bất kỳ ai, chỉ riêng vị này... là hắn tuyệt đối không thể ra tay.
Nếu hắn làm vậy, khéo khi ngày nào đó lại bị Tam gia ném đi quét dọn chuồng ngựa, đến lúc đó con gà đen kia cũng có thể lên đầu hắn mất.
Sơ Cửu vừa tránh né một cái là Cố Minh Châu đã đẩy cửa, bước vào trong phòng.
Lâm phu nhân cũng ngẩn người, bà không ngờ Châu Châu lại tự nhiên chạy tới, sau đó vọt thẳng vào thư phòng. Ngụy đại nhân đã dặn bất cứ ai cũng không được vào quấy rầy, nghĩ đến bộ dạng “người sống chớ gần”
kia của Ngụy đại nhân, Lâm phu nhân thót hết cả tim. Cho dù hắn không quát Châu Châu nhưng khi dễ Châu Châu thì càng không được. Nghĩ vậy, Lâm phu nhân cũng vội sải bước vào theo.
Lần này Sơ Cứu cũng không dám ngăn cản, dù sao đã có một người vào rồi, thêm một người cũng chẳng nhằm nhò gì nữa.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Ngụy Nguyên Kham thấy Cổ đại tiểu thư chạy nhanh vào. Cô thở hổn hển đi tới trước mặt Lâm Nhuận Chi, kéo tay Lâm Nhuận Chị định ra ngoài.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sâu thẳm, không vạch trần cô ngay. Có lẽ hắn còn đang suy nghĩ, hành động lần này của cô là có ý đồ gì. Bây giờ không cần nghĩ nữa, Cố Minh Châu đang có ý đến đây phá rối, chắc chắn
cô đã biết được tin tức gì đó.
“Sơ Cửu.” Ngụy Nguyên Kham gọi một tiếng.
Sơ Cửu lập tức không tình nguyện chắn trước mặt Cổ đại tiểu thư. Tam gia đối xử với hắn tốt thật, luôn bắt hắn làm mấy chuyện không được lòng người này.
“Châu Châu, con làm gì vậy?” Lâm phu nhân cũng vừa hay chạy tới, bà khẽ kéo tay Cố Minh Châu.
Ngụy Nguyên Kham quan sát bà cẩn thận, vẻ mặt Lâm phu nhân rất tự nhiên, vừa lo lắng vừa nóng nảy, không giống như đang giả vờ. Chẳng lẽ Lâm phu nhân thật sự không biết bộ mặt thật của con gái mình?
Lừa dối cả mẹ ruột, Cổ đại tiểu thư quả không hề tầm thường.
“Bản quan nói rồi, lúc thẩm vấn Lâm Nhuận Chi không cho phép bất cứ kẻ nào vào phòng.” Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cửu, thản nhiên nói: “Về tự nhận mười gậy.”
Biểu cảm trên mặt Sơ Cứu cứng đờ, chuyện này khác với chuyện đã nói lúc trước mà, sao tự nhiên hắn lại vô duyên vô cớ bị đánh thể được?
Lâm phu nhân thầm cảm thấy phát run, Ngụy đại nhân đúng là lạnh lùng vô tình, ngay cả người hầu bên cạnh cũng xử lý như thế.
“Châu Châu.” Lâm phu nhân hỏi: “Con chạy tới đây làm gì?”
Dường như sợ hãi trước giọng điệu có phần nghiêm khắc của mẹ, Cố Minh Châu khẽ kéo Lâm Nhuận Chi: “Di mẫu... Con tìm đệ đệ đi... ăn lựu...”
Giọng thiếu nữ trong trẻo êm tai, thảo nào lúc đóng giả Tưởng sư muội phải nói lắp để che giấu. Cho dù cô đã cố ý hạ giọng nhưng nói nhiều vẫn sợ để lộ huyền cơ. Ngụy Nguyên Kham thầm mỉm cười, khả năng này là
một sơ hở khác của cô.
Lâm phu nhân cau mày: “Là di mẫu bảo con tới à?”
Cố Minh Châu gật đầu.
Lâm phu nhân nổi trận lôi đình, bà nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham: “Ngụy đại nhân, trước giờ Châu Chấu không hề biết nói dối, e rằng con bé đã bị người khác lợi dụng.”
Người khác ở đây đương nhiên là Lâm thái phu nhân.
Cổ đại tiểu thư không biết nói dối? Cô còn bị người khác lợi dụng? Cô không ăn thịt người khác đã là khá lắm rồi, Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng nói: “Lâm thái phu nhân sợ Lâm Nhuận Chi nói ra sự thật nên mới năm
lần bảy lượt dùng đủ loại thủ đoạn thế này.”
Nói đến đây, Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Lâm Nhuận Chi: “Người nhà họ Thôi có từng hỏi thiếu gia chuyện đêm đó không?”
Lâm Nhuận Chi gật đầu: “Có... có hỏi... Cô mẫu dẫn theo một ma ma quản sự đến hỏi ta, nói mẹ xảy ra chuyện, bảo ta kể lại hết những chuyện đã trông thấy đêm hôm đó. Ta... ta... lo lắng cho mẹ... nên đã... nói ra hết.”
Lâm Nhuận Chi đã kể lại chuyện đêm đó rất nhiều lần, bây giờ vừa sợ hãi vừa căng thẳng, bị hỏi vậy liền bắt đầu lặp lại những lời đã nói lúc trước: “Đêm hôm đó, ta nhìn lén thấy nhị cứu đánh ngất người kia. Đầu
người đó chảy rất nhiều máu, cữu cữu kéo người đó rời khỏi quán trọ. Ta sợ quá, đêm không ngủ được, nửa đêm mới đến tình phòng. Lúc đi ngang cửa sổ vừa hay nhìn thấy một bóng người đi lại bên ngoài. Lúc đó
cánh cửa sổ ấy không đóng chặt, ta thấy mặt của người đó... Hắn... hắn chính là người nhị cữu cháu đã đánh ngất. Hắn... thoắt cái đã biến mất. Mẹ dặn ta không được nói chuyện đêm đó ra... Nhưng ta thực sự không
quên được...”
Buổi tối, trong hành lang quán trọ có thắp đèn lồng, mượn ánh đèn là đủ thấy rõ mặt người, cho nên những gì Lâm Nhuận Chi nói có thể chính là sự thật.
Cố Minh Châu nghĩ ngợi, người Triệu nhị lão gia đánh ngất là tự thừa, bọn họ đoán sau khi tự thừa ngất xỉu, bị Triệu nhị lão gia ném xuống sông để diệt khẩu.
Thế nhưng Lâm Nhuận Chi lại trông thấy tự thừa trong quán trọ, rốt cuộc chuyện này là sao?