Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 15



Từ hôm đó trở đi, Thư Lạc cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Tôi cứ luôn lo sợ rằng chuyện đó sẽ tạo thành vách ngăn chia cách hai người, nhưng sự thật là do tôi đã quá lo lắng. Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc đó có lẽ là nhất thời xúc động mà thôi. Thế nhưng không biết tại sao, những lúc chỉ còn lại một mình trong đêm tối, đối mặt với căn phòng cô đơn trống trải, đối mặt với màn đêm yên tĩnh tịch mịch, tôi lại nhớ đến chuyện xảy ra ở nơi cầu thang tối mờ đó, lại nhớ đến, nụ hôn ngọt ngào âu yếm mà Thư Lạc đã trao cho tôi.

Tôi có chút tự giễu, bị một đứa trẻ hôn, vậy mà cứ như người mất hồn, thật là không biết xấu hổ mà.

Cho dù có thế nào, mỗi ngày vẫn lặng lẽ trôi qua. Thư Lạc vẫn là một đứa trẻ ôn nhu hiểu chuyện. Còn Mạc Phi, cũng vẫn là Mạc Phi mà thôi. An Thế Duy vẫn như thường lệ mỗi tuần sẽ đến hai ba lần, mỗi lần tới, đều không vì cái gì khác, chỉ đến để làm tình. Mà mỗi lần bị hắn thoả thích hưởng thụ thân thể, là nửa ngày sau tôi không cách nào xuống giường. Tôi nghĩ mình đúng là càng ngày càng vô dụng. Thân thể đã không thể chịu đựng nổi những dày vò như vậy nữa.

Đối với những chuyện này, Thư Lạc chưa từng mở miệng hỏi, chỉ là mỗi lần tôi đau đến không cách nào cử động, cậu ta liền không nói tiếng nào chạy đến chăm sóc tôi, bưng trà rót nước, cùng tôi nói chuyện phiếm, thậm chí còn có thể nấu cơm cho tôi ăn. Đứa trẻ luôn tươi cười rạng rỡ này thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu thương.

Có lần sau khi ăn cơm tối xong, Thư Lạc giống như làm ảo thuật lấy ra hai tấm vé xem phim. Tôi nhìn vào, thì ra là bộ phim kinh dị rất ăn khách gần đây mà lúc trước tôi có nhắc với cậu ta.

“Mạc Phi, nghe nói bộ phim này rất khủng khiếp, một mình tôi không dám đi, anh đi xem với tôi nhé, được không? ” cậu ta chớp chớp mắt làm nũng, giảo hoạt nhìn tôi.

Tôi nhịn không được mỉm cười. Tiểu quỷ này, tôi biết, cậu ta sợ tôi không chịu đi xem phim cùng cậu ta, nên mới dùng đến cách này để lừa tôi.

Tôi vươn ngón tay vuốt lên sống mũi thẳng tắp của cậu ta một cái, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ hy sinh một lần vậy, đi cùng với tên tiểu quỷ nhát gan này.”

Thư Lạc nhìn tôi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, cười rất vui vẻ rất hạnh phúc.

Thế nhưng đến cuối cùng, tôi lại là người nuốt lời. Tôi không đi xem phim cùng cậu ta.

Chiều hôm đó, Thư Lạc sau khi tan học liền trực tiếp đi tới rạp chiếu phim, đứng trước cổng đợi tôi, còn tôi vừa bước ra khỏi cửa liền nhận được cuộc gọi từ An Thế Duy.

Giữa An Thế Duy và Thư Lạc, tôi ngay lập tức chọn người đầu tiên, thậm chí ngay cả một giây tự hỏi hay do dự cũng không có. Tôi biết tôi đã quá ích kỷ, cũng quá khốn nạn. Mặc dù trong lòng rất áy náy tự trách, nhưng vẫn phải gọi điện thoại cho Thư Lạc, nói cho cậu ta biết là tôi tạm thời có việc. Ở đầu dây bên kia, thanh âm của Thư Lạc từ hưng phấn đã dần trở nên thất vọng, nhưng cậu ta lại không hề trách cứ gì tôi, ngay cả nửa câu oán hận cũng không có, chỉ nhẹ nhàng nói: “Được, không sao, tôi chờ anh.”

Lần làm tình này, tâm trạng tôi có chút không ổn định. Rõ ràng người đàn ông mình yêu nhất đang ở ngay trước mắt, nhưng tâm tình không hiểu sao lại không thể tập trung. Trong lòng cứ lo lắng không biết Thư Lạc có đang thực sự đợi tôi ở đó hay không, lo sợ bên ngoài tuyết rơi không biết cậu ta có mang dù theo hay không, có bị lạnh không.

Lần đầu tiên trong lúc An Thế Duy tiến nhập vào thân thể tôi, tôi lại suy nghĩ về một người đàn ông khác, mặc dù đó chỉ là một đứa trẻ.

Mười một giờ khuya, An Thế Duy rời đi. Trước khi đi, hắn thâm tình hôn lên môi tôi một cái.

Một mình tôi trơ trọi nằm trên sô pha, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Qua thật lâu, tôi mới trở mình đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ thân thể, mặc quần áo tử tế. Lúc đi qua gõ cửa phòng bên cạnh, tôi bỗng nhiên giật mình, Thư Lạc vẫn chưa trở về.

Đã bảy tiếng rồi.

Tôi lập tức bắt taxi chạy đến nơi đó, trong lòng vô cùng hổ thẹn, vô cùng bất an, lúc xe đến nơi, tôi quả thực không dám tin vào mắt mình, đứa trẻ to xác này thực sự ngốc đến khiến cho người khác phải đau lòng.

Bộ phim đương nhiên đã kết thúc từ lâu, tôi từ đằng xa nhìn thấy Thư Lạc một mình đứng ở nơi đó, hai tay đút vào túi quần, nghiêng người dựa vào tường, thân hình cao ráo kiên cường đứng trong màn đêm vắng vẻ không một bóng người, cảm giác vô cùng cô đơn trống trải. Cậu ta hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi xuống, vỡ tan trên mái tóc.

“Thư Lạc!”

Tôi hầu như là lảo đảo chạy tới.

Thư Lạc thay đổi tầm nhìn, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, khuôn mặt anh tuấn chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cậu ta nhìn tôi, sửng sốt thật lâu, chợt dịu dàng mỉm cười hạnh phúc.

“Tôi còn tưởng rằng… anh sẽ không tới.”

Tôi ôm ngực thở dốc trong chốc lát, ngẩng đầu lên liền thấy Thư Lạc đã lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, đôi môi cũng hơi run run, tôi liền nhanh chóng cởi khăn quàng cổ quàng lên cho cậu ta, sau đó nhón chân lên giúp cậu ấy phủi đi những bông tuyết bám trên vai và tóc.

“Cái đồ ngốc này! Đã khuya lắm rồi, sao còn chưa chịu quay về hả?! Ngoài trời lạnh như vậy, bị cảm thì phải làm sao đây!”

Tôi cuống đến độ lời nói ra cũng có chút run rẩy. Thế nhưng Thư Lạc vẫn thờ ơ mỉm cười, quay đầu lại nhìn đồng hồ trên quảng trường. Mười một giờ năm mươi tám phút.

Cậu ta vươn bàn tay lạnh ngắt nâng khuôn mặt tôi lên, dịu dàng mỉm cười.

“Vẫn còn kịp mà, Tiểu Phi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi, được không?”

Tôi đột nhiên sững sờ, ngây ngốc nhìn nụ cười ấm áp của Thư Lạc, cảm giác đau đớn trong tim cứ liên tục dâng lên, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống.