Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 41



“Tiểu Phi, đứng ở trước cửa sổ sẽ bị lạnh đó.”

Thư Lạc cầm áo khoác đi tới phủ lên vai Mạc Phi, sau đó thuận thế từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, vô cùng thân mật ôm thân thể phong phanh của anh vào trong lòng. Mạc Phi yên lặng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm tinh tế hoàn mỹ của Thư Lạc. Anh đưa mắt nhìn theo đường nhìn của cậu, bên ngoài vẫn là một vùng tuyết trắng xóa mịt mù vẫn chưa tan hết. Mạc Phi xoay người, nhưng vẫn đang bị Thư Lạc nhốt trong cánh tay, anh do dự một chút, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Thư Lạc, những tấm ảnh và băng ghi hình đó, cậu định làm như thế nào?”

Thư Lạc im lặng vài giây, bình thản cúi đầu nhìn Mạc Phi, chậm rãi hỏi lại: “Anh mong muốn tôi sẽ làm thế nào?”

Mạc Phi sửng sốt một chút, rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng mặt lên, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Thư Lạc, nếu như cậu dùng nó để hại hắn, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”

Mặc dù là câu trả lời nằm trong dự liệu, nhưng giọng nói sắc sảo chắc chắn như đinh đóng cột vẫn khiến cho trái tim Thư Lạc nhói lên như bị kim châm. Nhìn vẻ mặt thành thật cố chấp của Mạc Phi, cậu không khỏi ưu thương mà chua xót cười.

“Tiểu Phi, hắn ta đối với anh, thực sự quan trọng như vậy sao?”

Đối diện với ánh mắt của Thư Lạc, Mạc Phi lặng yên trong chốc lát, sau đó thở dài một hơi.

“Thư Lạc, cậu không hiểu đâu, nếu như không có An Thế Duy, tôi từ lâu đã không còn ở trên đời này. Mạng của tôi, là được hắn cứu về. Tôi nợ hắn, cả đời này có trả cũng không hết…”

Thư Lạc kinh ngạc nhíu mày, không lên tiếng, chỉ an tĩnh nhìn nam nhân vẻ mặt điềm tĩnh trong vòng tay mình.

Mạc Phi dừng lại thật lâu, sau đó dùng giọng nói giống như đang đắm chìm vào những ký ức xưa cũ chậm rãi nói: “Chuyện cho tới bây giờ, có nói cho cậu biết cũng không sao. Tôi và An Thế Duy, quen biết nhau từ tám năm trước, năm đó, tôi vừa tròn mười tám tuổi… Tôi lớn lên trong một gia đình đổ vỡ, lúc tôi bảy tuổi, mẹ của tôi đã bỏ trốn cùng nam nhân khác, còn cha tôi thì lại là một con bạc, những thứ đáng giá trong nhà đều bị ông ta thua hết trong sòng bài, sau đó ông ta còn nợ một số tiền rất lớn. Cuối cùng, để tránh né sự truy sát của bọn cho vay nặng lãi, ông ta đã đem tôi đi gán nợ cho một tên cầm đầu của giới hắc đạo. Buổi tối hôm bọn họ giao dịch, tôi không hề hay biết chuyện gì bị cha lừa đến một căn phòng trong quán rượu, còn người đang nằm ở trên giường trong căn phòng đó đợi tôi, lại là một gã đàn ông xích lõa trên người vẽ đầy hình xăm…”

Nói đến đây, Mạc Phi bỗng nhiên dừng lại một chút, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.

Thư Lạc lặng yên siết chặt đôi tay, dịu dàng ôm anh vào trong lòng.

Mạc Phi buồn bã cười, tiếp tục nói: “Sau đó, trong lúc phản kháng tôi vô tình dùng đèn bàn đánh cho người đó bất tỉnh rồi nhanh chóng trốn thoát khỏi quán rượu. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó là một đêm vô cùng lạnh giá, tiếng gió gào thét đập thẳng vào bên tai, bầu trời lất phất mưa phùn, phố xá tiêu điều hoang vắng không có lấy một bóng người. Tôi khoác trên người chiếc áo đã bị xé nát, bộ dạng vô cùng nhếch nhác thảm hại, giống như cô hồn dã quỷ hồn bay phách tán lang thang nơi đầu đường xó chợ, căn bản là không biết nên đi nơi nào. Bị mẹ vứt bỏ, bị cha phản bội, bị tên côn đồ xâm phạm… hết thảy mọi chuyện làm cho tôi nghĩ cuộc đời vốn u ám càng mất đi ý nghĩa sinh tồn. Thế là, tôi tuyệt vọng bò lên trên cầu vượt, đang định từ nơi đó nhảy xuống để kết thúc tất cả, lúc đó bỗng nhiên có một người xông lên chặn ngang ôm lấy eo tôi, lớn tiếng quát mắng rồi mạnh mẽ ôm tôi từ trên lan can cầu vượt kéo về. Người đó, chính là An Thế Duy. Sau đó hắn chi ra một số tiền lớn để trả món nợ đó, còn đưa ra một cái giá rất lớn để chuộc tôi thoát khỏi giới hắc đạo, chuyện này cuối cùng cũng có thể được dẹp yên. Sau đó, hắn còn giúp tôi trả học phí và tiền sinh hoạt, chu cấp cho đến khi tôi học xong đại học. Cho nên, An Thế Duy đối với tôi có thể nói là ân trọng như núi. Tôi đã thề với bản thân mình, cả đời này, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để báo đáp ân tình của hắn.”

Bình tĩnh nói xong, Mạc Phi ngẩng lên nhìn Thư Lạc.

“Thư Lạc, tuy rằng tôi không biết giữa cậu và An Thế Duy rốt cuộc đã có ân oán gì, thế nhưng tôi van xin cậu, xin cậu đừng làm tổn thương hắn.”

Thư Lạc không nói tiếng nào nhìn Mạc Phi, lặng yên thật lâu.

Cậu không hề nghĩ tới giữa Mạc Phi và An Thế Duy lại từng xảy ra những chuyện như vậy. Thế nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đối với Mạc Phi, An Thế Duy là ân nhân, nhưng đối với cậu, An Thế Duy lại là kẻ thù không đội trời chung, muốn cậu vứt bỏ oán hận cùng nhau sống trong hòa bình, điều này cậu thật sự không thể làm được. Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt cầu khẩn của người mình yêu, Thư Lạc bất luận như thế nào cũng không thể hạ quyết tâm cự tuyệt. Từ tận sâu trong đáy lòng cậu không ngừng mâu thuẫn đấu tranh, cậu cắn chặt răng, không nói được một lời.