Bí Thư Trùng Sinh

Chương 230: Mùa xuân đến



Tháng hai rồng ngẩng đầu, không cần phải nói thì cũng biết rồng cũng phải ngủ đông, rồng ngẩng đầu thì mùa xuân đến như vị khách không mời. Lúc này huyện Lô Bắc đầy hoa đào, ra khỏi cửa đã thấy đất trời sáng lạn, nước chảy róc rách, hoa bung nhụy đón gió xuân, nếu dùng lời hay ý đẹp để miêu tả thì rõ ràng câu nói " đây là mùa vạn vật sống lại " rất phù hợp. Các cô gái và cậu bé trong huyện vứt bỏ đi những bộ quần áo dày cộp vào mùa đông giống như không thể nhịn được lâu hơn, ai cũng vui mừng chào đón khí tức của mùa xuân.

Văn kiện bổ nhiệm Vương Tử Quân làm phó bí thư chủ quản khối tư pháp nhanh chóng được thị ủy đưa xuống, chỉ sau một tuần thì thị ủy đã cho xuống quyết định, trong quá trình đó cũng không có ít lời phân vân.

Không ai biết Vương Tử Quân sao lại đột nhiên tiến lên làm phó bí thư huyện ủy, nhưng bọn họ lại lén cảm thán, mũ ô sa giống như những miếng thịt trong mâm, đám người trong quan trường lại giống như dã thú bị đói nhốt trong chuồng, kẻ nào lanh tay lanh miệng thì sẽ nhận được thịt.

Sau đó có người hiếu kỳ tìm hiểu tin tức từ phòng tổ chức, nhưng hình như người của phòng tổ chức nói công tác nhân sự cần kín miệng, đây chính là một tố chất của cán bộ tổ chức. Khi anh không nên mở miệng thì cứ phải ôm lấy khư khư, ôm đến khi tóc vàng, người khô quắt thì vẫn phải ôm, có người hỏi thì cứ bĩu môi không nói lời nào.

Khi văn kiện của thị ủy được đưa xuống thì Vương Tử Quân chính thức trở thành một trong bốn vị phó bí thư thị ủy huyện Lô Bắc, theo sắp xếp của ban ngành huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân xếp ở vị trí thứ năm, sau bí thư ủy ban kỷ luật Tả Minh Phương.

Vì chuyện cầu đường An Lô mà những ngày qua Vương Tử Quân bận rộn choáng váng mặt mày, tuy đã không cần phải huy động số tiền ba chục triệu, thế nhưng dù huy động một nửa thì nó cũng không phải là số ít. Mười lăm triệu cũng là một con số lớn, cũng không dễ dàng, vì số tiền này mà Vương Tử Quân và phòng tài chính thành phố đã thương thảo không biết bao nhiêu lần.

- Anh không cần công tác quá vội vàng, như vậy sẽ làm cho mình sứt đầu mẻ trán, vào thời điểm thích hợp thì nên đi ra ngoài đổi gió, như vậy biết đâu sẽ làm mình phát hiện ra những suy nghĩ mới.

Trên một ngọn núi nhỏ ở phía tây huyện thành huyện Lô Bắc, Mạc Tiểu Bắc khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân quay đầu nhìn Mạc Tiểu Bắc ở phía sau mà không khỏi gãi đầu xấu hổ, thầm nghĩ tâm tư của phụ nữ thật sự khó thể nắm bắt, một tháng qua đối phương không lộ diện, nhưng hôm nay chợt xuất hiện và bừng bừng hứng thú rủ mình lên núi đạp thanh.

- À, tôi biết rồi, cô cũng nên như vậy.

Mạc Tiểu Bắc hôm nay mặc một bộ thường phục, giống như hôm nay Vương Tử Quân mới phát hiện được bộ dạng của nàng sau khi cởi bỏ quân trang, nhìn nàng có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, rất có hương vị phụ nữ. Điều quan trọng là nàng có làn da trắng nõn, cặp mắt lóe sáng, rất thông minh.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, vì hôm nay là chủ nhật, thế cho nên có rất nhiều người đi đạp thanh, đặc biệt là nam nữ chiếm đa số. Nhưng bọn họ cũng không ôm đầu khoác tay giống như những cặp đôi khác, chỉ có thể chống tay bên hông bước đi mà thôi.

Lại trầm mặc một lát, Mạc Tiểu Bắc cuối cùng cũng dùng giọng ngập ngừng nói:

- Ông nội đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi ý kiến của tôi, và tôi đã đồng ý.

Những lời của Mạc Tiểu Bắc giống như một đám sương mù, nhưng Vương Tử Quân lại nghe và hiểu ý nghĩa. Tôi đồng ý, Vương Tử Quân nghe những lời này mà trong lòng bùng lên đủ mọi hương vị, cũng không nói rõ đó là cảm giác gì. Khoảng thời gian Tần Hồng Cẩm đến phương nam làm cho trong lòng hắn giống như có thứ gì đó đâm chọc rất đau, không thể ngờ càng ngày nó càng tạo ra một vết sẹo lớn, chỉ cần động vào là miệng vết thương sẽ nứt ra. Người phụ nữ kia yêu thương mình tha thiết, thế nhưng nàng lại phải quyết chí đi xa.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không còn cảm nhận đau đớn tê dại giống như trước, xem ra tình cảm mãnh liệt cũng giống như giấy, thiêu đốt rất mạnh nhưng tàn lụi rất nhanh. Từng ngày nếu như ta không chăm sóc, không tưới tắm, những thứ kia sẽ lặng lẽ bị hòa tan, bị tiêu diệt.

Vui sướng hay đau khổ, Vương Tử Quân vô thức đưa mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc ở bên, cũng đúng lúc Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt chuyên chú và si ngốc nhìn hắn, điều này làm hắn không biết nói gì cho phải.

Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân không nói một lời thì tiếp tục:

- Chị Vương của chúng tôi có nói, cảm tình cần bồi dưỡng, sau này chúng ta dành ra chút thời gian đi cùng nhau, anh có muốn thử một lần không?

Vương Tử Quân vẫn không lên tiếng, hình bóng cao gầy của Mạc Tiểu Bắc đứng trên sườn núi có vẻ cực kỳ bướng bỉnh, hai mắt nàng khẽ chớp động. Vương Tử Quân thấy ánh mắt của nàng, hắn cảm thấy sức lực trên người mình càng ngày càng giảm.

Có một chút tâm tình mà Vương Tử Quân không thể nào che giấu, sâu trong lòng hắn rất quan tâm đến Tần Hồng Cẩm, hắn thích người phụ nữ đem đến cho mình tình yêu dịu ngọt kia, dù hắn đã tiếp nhận sắp xếp của ông nội, nhưng sâu trong lòng vẫn còn tồn tại trạng thái tình cảm như vậy. Vương Tử Quân cũng có hảo cảm với một người phụ nữ tính cách thẳng thắn như Mạc Tiểu Bắc, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đến tình trạng yêu nàng, hắn cần chút an ủi.

Mạc Tiểu Bắc vẫn rất cứng cỏi, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, đã dịu hơn rất nhiều. Nàng thấy Vương Tử Quân im lặng quá lâu, thế là vẻ mặt có hơi đỏ, tuy vẫn cười nhạt nhưng đã có chút dấu hiệu như gần như xa.

Gương mặt Mạc Tiểu Bắc giống như bị gió núi hong khô, tuy không quá khó chịu nhưng đã hơi lạnh, ngẫu nhiên có hơi run lên, giống như muốn khóc.

Vương Tử Quân có chút không đành lòng, hắn kéo tay Mạc Tiểu Bắc, hai môi khẽ rung động:

- Không phải, tôi không phải có ý kia, tôi muốn nói...Tôi, tôi có cùng ý nghĩ với cô.

- Sau này anh chú ý ăn mặc nhiều một chút, đừng quan tâm, tôi không lạnh.

Hai mắt Mạc Tiểu Bắc sáng như đuốc, nàng trả lời rất lạnh lùng.

Vương Tử Quân lộ ra nụ cười khổ, vừa định giải thích thì bị những tiếng bước chân lộn xộn hấp dẫn. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn, hắn thấy cách đó không xa có vài người quần áo không chỉnh tề liều mạng chạy về phía trước, theo sát phía sau là mười mấy tên đàn ông cầm tuýp sắt, hắn vừa chạy vừa gào lớn:

- Đám khốn kiếp, có giỏi thì đừng chạy.

- Đứng lại, hôm nay bố không đánh chết đám chuột nhắt chúng mày thì không bỏ qua.

- Bắt lấy chúng nó, đánh chết đám khốn kiếp chuyên gây sự này, đúng là chán sống, không lo làm tốt công tác, dám động vào ông mày.

Sau đó là những tiếng bước chân lộn xộn, Vương Tử Quân nhướng mày, hắn nghe thấy đám người đuổi theo phía sau gọi những người phía trước là con chuột thì lập tức hiểu rõ, những người này có lẽ liên quan đến mỏ than. Hắn chợt nhớ đến mỏ than Chính Tân, sau đó giống như hiểu được điều gì đó. Những năm nay chuyện trả đũa người đứng ra tố cáo là rất nhiều, hắn nghĩ đến những thứ này mà tiến lên theo kiểu việc nghĩa không chùn bước.

Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân chạy đi thì cũng tranh thủ chạy theo, phản ứng của Vương Tử Quân có vẻ khá nhanh nhưng có người phản ứng nhanh hơn, khi bọn họ còn cách đám người kia cả trăm mét thì một giọng nữ cao vút đã vang lên:

- Dừng tay, tôi là cảnh sát.

Khi âm thanh kia vang lên, Đỗ Tiểu Trình mặc một bộ quần áo màu trắng từ bên cạnh phóng ra cản đường đám côn đồ kia.

Hai chữ cảnh sát tuy đôi khi có tác dụng, mà đám côn đồ cầm tuýp sắt tuy nghe thấy hai chữ cảnh sát cũng có hơi ngây người, nhưng khi thấy Đỗ Tiểu Trình thì cả đám tỏ ra khinh thường.

Đứng đầu đám người kia là một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo rất dài, nhìn qua cũng biết đó không phải là loại người lương thiện gì, hắn đứng trước mặt Đỗ Tiểu Trình rồi cười hì hì nói:

- Cảnh sát, tôi thật sự rất sợ hãi, lấy còng ra mà bắt chúng tôi đi.

Hắn vừa nói dứt lời thì đám thanh niên ở phía sau cười lên ha hả, trong miệng còn có những lời nói ô uế không đứng đắn.

Ánh mắt Đỗ Tiểu Trình càng thêm lạnh, nàng lấy giấy chứng nhận ra rồi lạnh lùng nói:

- Các anh gây chuyện ẩu đả, tất cả theo tôi về đồn điều tra.

Tên đàn ông dẫn đầu thấy Đỗ Tiểu Trình lấy ra giấy chứng nhận thì giả vờ có chút trầm ngâm, sau đó hắn nói với đám thanh niên phía sau:

- Những năm nay làm giả giấy chứng nhận rất nhiều, cứ tiếp tục đánh không tha.

Tên đàn ông này vừa nói vừa vung ống tuýp trong tay phóng về phía đám người bỏ chạy.

Thấy đại ca xông lên thì đám thanh niên ở phía sau cũng nhanh chóng chạy theo, lúc này tất nhiên sẽ không quan tâm đến nữ cảnh sát đứng phía trước. Đỗ Tiểu Trình cũng không muốn buông tha cho bọn họ, nàng cũng không chờ tên đàn ông mặt thẹo dẫn đầu chạy đến trước mặt mình, nàng nhanh chóng phóng đến đá thẳng vào ngực đối phương.

Tên đàn ông mặt thẹo căn bản không ngờ Đỗ Tiểu Trình lại hung hăng ra tay như vậy, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một đá của nàng đã trúng đích, sau đó bị đá ngã lăn trên mặt đất.

Tên đàn ông mặt thẹo bị một người phụ nữ đá ngã lăn trước mặt đám đàn em đông đảo, điều này thật sự là một sỉ nhục cực lớn đối với hắn, hắn nhanh chóng đứng lên và vung ống tuýp đánh về phía Đỗ Tiểu Trình.

Tên đàn ông này tấn công rất nhanh, nhưng Đỗ Tiểu Trình còn nhanh hơn, nàng cũng không đợi hắn phóng đến bên cạnh mà lại tiếp tục tiến lên, lại một cú đá, đối phương ngã xuống đất.

Tên đàn ông lại tiếp tục đứng lên, hắn lại thẹn quá hóa giận mà vung ống tuýp sắt, sau đó gào lên với đám thanh niên phía sau:

- Xông lên đánh chết nó cho tao, có gì tao chịu trách nhiệm.

Đám côn đồ vốn là đàn em đi theo đại ca mặt thẹo, bây giờ thấy đại ca hô lớn, cả đám nhanh chóng cầm ống tuýp đánh về phía Đỗ Tiểu Trình.

Đỗ Tiểu Trình rõ ràng rơi vào tình huống nguy hiểm, Vương Tử Quân thấy nhiều người cầm tuýp sắt phóng đến, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, tuy công phu đánh đấm của hắn chỉ là bình thường nhưng cũng không muốn Đỗ Tiểu Trình bị hại.

Tuy Vương Tử Quân phóng đi có vẻ khá nhanh nhưng so ra lại kém Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh, nàng thật sự giống như một ngọn gió phóng vào chính giữa đám đàn ông cầm tuýp sắt, hai chân đá ra như chớp giật.

- Bộp bộp bộp...

Chỉ sau nháy mắt thì không những tên mặt thẹo ngã xuống đất, đám côn đồ đàn em cũng ngã lăn đầy đất. Đỗ Tiểu Trình tuy kém Mạc Tiểu Bắc nhưng đối phó với vài tên côn đồ cũng không là vấn đề.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đứng đó như ngọc la sát thật sự làm cho đám côn đồ không dám nhúc nhích, hễ kẻ nào nhúc nhích sẽ bị cho một đá, tên đàn ông mặt thẹo bị Đỗ Tiểu Trình đá vài lượt thì cũng không dám tiếp tục đứng lên.

- Đánh chết mày, đánh chết mày, mày dám đánh anh tao, tao đánh chết mày.

Đây là một người nhỏ tuổi nhất trong số ba người bị đuổi đánh, nhìn qua chỉ có vẻ mười bảy mười tám tuổi, lúc này thấy tên mặt thẹo ngã xuống thì không biết lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ phóng đến đánh tới tấp.

Đỗ Tiểu Trình và Mạc Tiểu Bắc thấy tên thanh niên kia như hổ điên thì cũng không nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn tên đàn ông mặt thẹo bị đánh.

- Chị, em cám ơn rất nhiều.

Đỗ Tiểu Trình dùng ánh mắt kính nể nhìn Mạc Tiểu Bắc, nàng dùng giọng nịnh hót nói. Loại cảm giác kính nể này của nàng thật sự xuất phát từ đáy lòng, vì nàng cũng là người rèn luyện chăm chỉ trong khối cảnh sát, nhưng so ra thì vẫn còn kém Mạc Tiểu Bắc rất nhiều.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, sau đó nàng đi về phía Vương Tử Quân, ánh mắt của Đỗ Tiểu Trình cũng chuyển lên người Vương Tử Quân.

- Bí thư...Vương.

Đỗ Tiểu Trình chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng dùng giọng cung kính chào Vương Tử Quân. Nàng nhìn Mạc Tiểu Bắc lạnh nhạt đứng bên cạnh Vương Tử Quân, thế là thầm suy đoán quan hệ giữa hai người kia.

Vương Tử Quân cười cười nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tiểu Đỗ không hỗ danh là cảnh sát vĩ đại, rất tốt, cô gọi điện thoại cho Liên Giang Hà, đê anh ấy phái người đến đưa nhóm người này đi, để xem bọn họ đang định làm gì.

Vương Tử Quân lên tiếng, lúc này tên thanh niên đánh tên mặt thẹo cũng dừng tay lại, hắn thấy Vương Tử Quân thì giống như nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn chợt lao đến:

- Vương Tử Quân, anh...Anh đúng là cùng một giuộc với bọn họ, chúng tôi đã lầm vì tin tưởng anh, nếu không phải là anh, người thôn Lưu Gia chúng tôi nào phải chịu tình cảnh này...

Tên thanh niên vừa nói vừa cầm cây gậy gỗ muốn đánh Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân thấy tên thanh niên đánh về phía mình thì cũng không khỏi ngẩn ngơ, lúc này cây gậy gỗ của tên thanh niên cũng sắp đánh lên người Vương Tử Quân.

Bàn tay trắng và thon dài của Mạc Tiểu Bắc chợt duỗi về phía cây gậy gỗ giống như một tia chớp lóe lên trong đêm, nàng giữ chặt lấy cây gậy trong tay tên kia. Không chờ tên thanh niên kịp phản ứng, cây gậy gỗ đã vào trong tay Vương Tử Quân.

- Không được đánh anh ấy.

Mạc Tiểu Bắc dù không có ý uy hiếp nhưng giọng điệu lạnh nhạt lại làm cho tên thanh niên kia tỉnh táo lại, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc, lại nhìn hai tên đồng bạn đang đứng ôm nhau sau lưng mình, sau đó khóc rống lên.

- Đám khốn kiếp các người đều là tham quan, có liên hệ với những ông chủ mỏ than hiểm độc, các người sẽ chết không yên lành, các người...

Đàn ông không dễ rơi lệ nhưng chẳng qua chưa đến lúc thuơng tâm mà thôi, Vương Tử Quân nhìn gương mặt biến dạng vì đau đớn của tên thanh niên, đột nhiên hắn cảm thấy chua xót. Hắn không nhìn về phía tên thanh niên kia, hắn nhìn về phía hai tên đồng bạn ở phía bên cạnh, ánh mắt hắn chuyển lên một người, hắn giống như chợt nghĩ ra điều gì đó.

- Các người là người thôn Lưu Gia sao?

Vương Tử Quân nhìn người kia rồi trầm giọng nói.

- Đúng vậy, chúng tôi là người thôn Lưu Gia, bí thư Vương, uổng cho chúng tôi tín nhiệm anh, cảm thấy anh có thể làm chủ cho chúng tôi, không ngờ anh và Trần Lưu Căn là cùng một giuộc, anh nói xem, các anh sao lại bắt nhóm Nhị Tinh?

Người thôn dân kia nói với gương mặt đỏ bừng vì tức giận, vừa nói vừa liên tục ho khan.

Vương Tử Quân nghe lời chỉ trích của tên thôn dân kia, tâm tình chợt lạnh băng, chính mình để cho khối chính quyền phát công văn cho huyện Lô Nam, xem ra chẳng những không có tác dụng, còn mang đến tai họa cho người thôn Lưu Gia.