Bí Thư Trùng Sinh

Chương 232: Như gần như xa



Tôn Hạ Châu rót nước rồi nhanh chóng bỏ đi, Liên Giang Hà lấy ra một phần tài liệu nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ngày hôm qua mười mấy người kia đã bị thẩm vấn, đây là kết quả.

Liên Giang Hà nói rồi dùng hai tay đưa cho Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, những người này rõ ràng cho thấy có mưu đồ, ngày hôm qua chúng tôi đã đột kích thẩm vấn, hỏi vấn đề cá nhân thì bọn họ rất phối hợp, nhưng khi hỏi đến vấn đề có phải bọn họ có tổ chức hay không, bọn họ lại nói không biết gì. Còn việc đuổi đánh ba vị thôn dân, bọn họ còn trăm miệng nói đang đuổi theo ba tên trộm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Liên Giang Hà trầm ngâm một chút, sau đó rút một điếu thuốc châm lửa nói.

- Cầm tuýp sắp và gậy gộc đi đánh trộm sao?

Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

Liên Giang Hà có chút do dự, cuối cùng định lên tiếng thì Vương Tử Quân thản nhiên nói:

- Tôi chỉ có một yêu cầu với sự việc vừa xảy ra, đó chính là cục công an chúng ta căn cứ vào sự thật, dùng pháp luật làm thước đo, cũng không làm cho người tốt bị oan, nhưng cũng tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ xấu nào lọt lưới.

Vương Tử Quân nói rất bình thản, nhưng Liên Giang Hà lại thầm hiểu thái độ của Vương Tử Quân, hắn đang định nói vài lời hứa hẹn với Vương Tử Quân thì điện thoại trong túi vang lên.

Liên Giang Hà là người rất cẩn thận, dưới tình huống bình thường thì đi đến báo cáo với lãnh đạo, nếu điện thoại vang lên thì sẽ tắt đi. Đây chính là sự tôn trọng của hắn dành cho lãnh đạo. Hôm nay điện thoại vang lên, hắn cũng định hành động như thường ngày, hắn cũng không nhìn số điện thoại mà tắt rồi bỏ vào túi áo. Nhưng người gọi điện thoại giống như cố tình đối nghịch với Liên Giang Hà, vừa cắt điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên.

- Nhận điện thoại đi.

Vương Tử Quân rốt cuộc cũng thấy Liên Giang Hà có chút bất an, thế là cũng không so đo nhiều.

Liên Giang Hà thấy Vương Tử Quân cung không quá mất vui, thế cho nên nở nụ cười hối lỗi và cầm lấy điện thoại bấm nút nghe.

Liên Giang Hà cúp điện thoại và vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Bí thư Vương, vừa rồi người trong cục gọi điện thoại đến, nói là người của đội cảnh sát hình sự thành phố đi xuống, nói một người trong số chúng tôi bắt được có tên là Hạ Thiết Sinh, tên này có liên quan đến một vụ trộm cướp, cần đưa về cục công an thành phố điều tra xử lý.

Hạ Thiết Sinh, đây là cái tên mà Vương Tử Quân chưa từng nghe qua, khi hắn đang trầm ngâm thì Liên Giang Hà tiếp tục nói:

- Hạ Thiết Sinh chính là tên cầm đầu đám người kia, trên mặt có vết thẹo.

Vương Tử Quân nghe Liên Giang Hà nói như vậy mà biết người này là ai, đó là kẻ cầm đầu đám côn đồ. Bây giờ người của cục công an thành phố chợt xuất hiện muốn đưa người đi, đây cũng không phải quá trùng hợp rồi đấy chứ?

- Cục trưởng Liên, anh cảm thấy chúng ta nên xử lý như thế nào?

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Liên Giang Hà rồi dùng giọng bình tĩnh nói.

Vẻ mặt Liên Giang Hà không chút biến đổi, nhưng đầu óc của hắn lại vận chuyển rất nhanh. Hệ thống công an của bọn họ chịu sự lãnh đạo của hai phía, nhưng địa phương lãnh đạo càng ước thúc hơn. Vương Tử Quân dù không nói rõ nhưng đã có tâm tư điều tra đến cùng, Liên Giang Hà cũng biết rõ điều này.

Nên nghe theo người của cục công an thành phố hay là Vương Tử Quân? Đây chính là vấn đề mà Liên Giang Hà cần phải lựa chọn. Lúc này Liên Giang Hà dùng giọng không chút do dự nói:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy sự kiện Hạ Thiết Sinh rất trọng đại, cảnh sát hình sự thành phố có thể tiến hành hỏi cung, nhưng những người này có liên quan đến án ở huyện Lô Bắc, phải ở lại huyện Lô Bắc xử lý cho rõ ràng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói:

- Cục trưởng Liên, công tác cần phải rõ ràng, anh thấy thế nào phù hợp thì cứ xử lý như vậy.

Liên Giang Hà khẽ gật đầu, hắn khẽ thở ra, xem ra lần này mình lựa chọn đúng đáp án.

Sau khi báo cáo xong thì Liên Giang Hà và Trương Tân Dương bỏ đi, chỉ là thừa lúc Liên Giang Hà không chú ý thì Trương Tân Dương lại để chìa khoá xe của mình ở lại phòng làm việc của Vương Tử Quân. Mười phú sau, Trương Tân Dương nói với Liên Giang Hà là mình để quên chìa khoá ở phòng làm việc của bí thư Vương, đành phải chạy đi lấy chìa khoá.

- Bí thư Vương, chuyện này cũng không đơn giản như vậy, tôi nghe người của cục công an thành phố nói, tên mặt thẹo kia không dễ chọc vào.

Trương Tân Dương dùng ánh mắt bất an nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân sao không hiểu rõ cho được? Quan có đường làm quan, không phải có thể nói thành phải, Trần Lưu Căn có thể đi đến ngày hôm nay thì sau lưng phải có một mạng nhện quan hệ cực rộng, ngày bình thường sẽ ẩn mình trong vô hình, nếu có người chạm vào liên minh lợi ích, nhất định sẽ có kẻ đứng ra biểu hiện uy lực.

Làm quan tốt nhất là không nên gây thù hằn vô duyên vô cớ, thà đắc tội với quân tử chứ không đắc tội với tiểu nhân, đạo lý này Vương Tử Quân hiể, nhưng có một số việc lại khó thể thoả hiệp.

Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ mới, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, hắn tuy không phải là thánh nhân, nhưng loại chuyện này hắn tuyệt đối khó thể làm ngơ được.

- Cục trưởng Tân Dương, chuyện thôn Lưu Gia anh cứ điều tra cho rõ, thôn dân Lưu Gia rốt cuộc bị đưa đến nơi nào, anh phải cho tôi câu trả lời thoả đáng mới được.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi dùng giọng kiên định nói.

Trương Tân Dương nhìn vẻ mặt bình tinh của Vương Tử Quân, hắn biết rõ bí thư Vương đã hạ quyết tâm với sự kiện này, dù hắn muốn khuyên Vương Tử Quân buông tha, thế nhưng hắn hiểu với thực lực và tính cách của bí thư Vương, chắc chắn sẽ không thiếu thông minh để hiểu rõ sự khó khăn của vấn đề lần này.

- Bí thư Vương, tôi biết rồi.

Trương Tân Dương sau khi báo cáo rõ ràng thì rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Sau khi Trương Tân Dương bỏ đi thì Vương Tử Quân cầm lấy báo cáo của cục công an lên xem xét, báo cáo rất đơn giản, ngoài những tình uống của đám người Hạ Thiết Sinh, căn bản còn có những lời báo án của ba vị thôn dân Lưu Gia.

Trong báo cáo ghi rõ ràng, người đàn ông tên là Lưu Nhị Tinh mười ngày trước từng dẫn đầu thôn dân Lưu Gia đi báo án với Vương Tử Quân và ba người nữa bị bắt đi, không rõ là ai bắt đi, nhưng có thể xác định trong đám người đến có kẻ mặc đồng phục cảnh sát. Mà ba người thôn dân Lưu Gia sở dĩ bị đánh vì bọn họ vẫn tiếp tục kêu oan.

Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, sau đó lại hạ xuống. Hắn lấy sổ điện thoại tư nhân của mịnh ra xem, sau đó mới gọi điện thoại đi.

- Chào anh, đây là toà án huyện Lô Bắc.

Âm thanh trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân nghe được âm thanh này thì tâm tình nặng nề đã trở nên có chút vui sướng.

- Là toà án huyện phải không? Tôi tìm một vị thẩm phán.

Vương Tử Quân cố gắng đổi giọng, dùng giọng ồm ồm nói.

- Xin hỏi anh tìm ai?

Y Phong ở đầu dây bên kia cũng không nghe ra âm thanh của Vương Tử Quân, nàng vẫn dùng giọng ôn hoà nói.

Vương Tử Quân cười cười:

- Tôi cũng không biết muốn tìm ai, chỉ biết cô ấy còn nợ tôi một bữa cơm, nếu không mời thì tôi sẽ quên cô ấy mất.

Lúc này Vương Tử Quân cũng không che giấu giọng điệu của mình, thế là đầu dây bên kia vang lên giọng điệu vui mừng của Y Phong:

- Ôi, là anh à, anh đúng là bại hoại, còn giả giọng lừa em, anh Tử Quân, à không, bí thư Vương.

Nghe âm thanh có chút do dự của Y Phong, Vương Tử Quân chợt có chút run rẩy, hắn trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi nói:

- Tối nay tôi muốn đi ăn vặt, cô mời khách.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó giọng điệu dịu dàng của Y Phong mới truyền đến:

- Vậy đến quán Tương nhé?

Sau khi hẹn ước với Y Phong thì Vương Tử Quân có vẻ thoải mái hơn một chút, nhưng khi hắn vừa hạ điện thoại xuống, đúng lúc chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn vang lên.

Số điện thoại này căn bản không truyền ra ngoài, biết số điện thoại này chỉ có các thành viên ban ngành huyện Lô Bắc và các vị lãnh đạo thành phố Hồng Ngọc mà thôi. Vương Tử Quân khẽ nhấc điện thoại lên, sau đó nghe thấy bên trong vang lên một âm thanh ôn hoà:

- Bí thư Vương phải không?

Vương Tử Quân không biết là ai gọi điện thoại đến, hắn lập tức cười nói:

- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi anh là...

- Chào bí thư Vương, tôi là thư ký Kim Bản Đào của bí thư Tống trên thị ủy, hôm nay cục trưởng Trương cục công an thành phố đã phản ánh cho bí thư Tống, nói là cục công an huyện Lô Bắc cần phải đưa một tên tội phạm bị hiềm nghi cho cục công an thành phố điều tra phá án, nhưng huyện Lô Bắc lại không đưa người. Bí thư Tống để tôi liên hệ với anh, có phải có chuyện này không?

Bí thư Tống trên thị ủy là ai thì Vương Tử Quân biết rất rõ, chính là Tống Quân Thường, bí thư ủy ban tư pháp thị ủy. Tuy người này không phải là phó bí thư thị ủy, thế nhưng nếu nói về chức trách thì sẽ là lãnh đạo trực tiếp của Vương Tử Quân trên chiến tuyến tư pháp.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

- Cục công an huyện đã báo cáo chuyện này với tôi, người hiềm nghi này đang bị điều tra về một vụ án ở huyện Lô Bắc, cho nên tạm thời không thể chuyển gaio, tôi cũng đã thông qua ý kiến của cục trưởng cục công an huyện Lô Bắc.

Kim Bản Đào ở đầu dây bên kia có chút trầm ngâm, sau đó nói rằng sẽ báo cáo với bí thư Tống, cuối cùng cúp điện thoại.

Đèn sáng rực hẳn lên, mùa xuân đến thì huyện Lô Bắc cũng dần náo nhiệt, bước đi trên đường nhỏ của huyện Lô Bắc, tâm tình âm trầm của Vương Tử Quân cũng dần buông lỏng.

Quán Tương là một quán ăn nhỏ, không có phòng riêng, ngồi hết nơi đại sảnh. Tất cả các bàn đều dựa sát vào tường, khi Vương Tử Quân đi đến đây thì bên trong đã đầy người, khí thế ngất trời.

Tuy có không ít người nhưng Vương Tử Quân vẫn thấy Y Phong ngồi một mình trong góc, lúc này nàng mặc một chiếc áo khoác màu xanh biếc, tay chống cằm, vẻ mặt rất u buồn.

Tuy Y Phong không động đậy nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể xác nhận đa số đàn ông trong quán ăn này đang nhìn về phía nàng, hắn thấy nàng càng thêm trưởng thành, thế là không khỏi nghĩ đến hình ảnh một cô gái tiểu học chặn xe của mình.

Chính mình cổ động Y Phong thi làm thẩm phán, cũng không biết là đúng hai sai, ý nghĩ này loé lên trong lòng làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút phiền muộn.

- Này, bản bí thư đã đại giá quang lâm, tiểu nha đầu nên tỉnh lại đi thôi.

Vương Tử Quân khẽ gõ lên bàn rồi dùng giọng trêu tức nói.

Y Phong ngẩng đầu lên thật mạnh, sau đó trong mắt loé lên vẻ vui mừng:

- Anh Tử Quân, anh đến rồi à, anh ngồi đi.

Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Y Phong, hắn nhìn nàng rồi cười nói:

- Tết có về nhà không?

- Cũng về một chuyến, nhưng lại quá vội vàng.

Y Phong nói đến tết mà gương mặt không khỏi đỏ ửng lên, khi nàng về nhà thì có rất nhiều người đến yêu cầu làm mai mối, nhưng điều này thật sự làm cho nàng xấu hổ, nhưng may mà Vương Tử Quân không biết.

Vương Tử Quân cũng cười cười nói:

- Tôi cũng về nhà, nhưng có điều hơi bận, sau này nếu có rãnh sẽ xuống thăm Xã Tây Hà Tử.

Y Phong nghe thấy Vương Tử Quân nhắc đến xã Tây Hà Tử thì trong lòng khẽ động, hầu như nàng có thể nghe được tiếng trống ngực của mình, trong mắt cũng loé lên chút mê ly và hoảng hốt. Nhưng lúc này vẻ mặt nàng lại cố gắng khống chế và tỏ ra hờ hững, nàng đã có thể học được cách che giấu tình cảm của mình, nàng trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh nói:

- Đúng vậy, tôi cũng muốn xuống thăm học sinh của mình.

Y Phong nói rồi tiếp tục:

- Anh Tử Quân, nghe nói món cá kho tiêu ở đây rất ngon, em muốn ăn, anh ăn gì thì cứ gọi.

Vương Tử Quân nhìn Y Phong với cặp mắt chớp động, trong lòng chợt bùng lên một cảm giác gì đó, hai người ngồi đối diện nhau, như gần như xa.

Vương Tử Quân đối với tình huống cô gái hôn mình trong lúc hoàng hôn mà sinh ra chút cảm giác khác lạ, có gì đó không giải thích được, trong lòng có chút thương cảm nhưng hắn rõ ràng không mang lại hạnh phúc cho nàng. Lý trí nhắc nhở hắn như vậy, hắn nên coi như xong hết rồi, như vậy mới là tốt nhất.

- À, một dĩa cá cũng đủ cho hai chúng ta rồi, cũng không phải ít đâu.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo, hắn lại tiếp tục định vị mối quanh hệ của hai bên.

- Y Phong, anh không tìm được em trong ký túc xá, thì ra em đến đây.

Một giọng nam trong trẻo vang lên từ ngoài quán cơm Tương, khi âm thanh vang lên thì một tên đàn ông còn trẻ cực kỳ anh tuấn mặc chế phục màu xanh di vào bên trong.

Khi thấy tên đàn ông này thì vẻ mặt Y Phong có chút biến đổi, nàng đứng len nói:

- Hào Chấn Giang, anh tìm tôi có việc gì?

Ánh mắt Hào Chấn Giang dừng lại một lát trên người Y Phong, sau đó lại chuyển lên người Vương Tử Quân, khi nhìn về phía Vương Tử Quân thì trong mắt loé lên cảm giác địch ý rất sâu đậm. Xem ra người này đang theo đuổi Y Phong, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy nhưng trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm giác chua xót.

- Anh nghĩ em chưa dùng cơm, thế nên muốn tìm em cùng ăn, không ngờ em có hẹn với bạn.

Hào Chấn Giang giống như không quan tâm đến giọng điệu lãnh đạm của Y Phong, hắn cười với Vương Tử Quân, sau đó đưa tay ra dùng giọng hữu hảo giới thiệu về mình:

- Chào anh, tôi và Y Phong cùng là thẩm phán xuống thực tập ở huyện Lô Bắc, tôi là Hào Chấn Giang.

Hào Chấn Giang làm cho người ta cảm thấy mình rất có hào quang, tuy đây chỉ là cảm giác đầu tiên, nhưng từ ngay lời nói đầu tiên thì Vương Tử Quân đã thầm hiểu đây là một người đàn ông trước nay rất được hoan nghênh.

- Tôi và bạn có việc cần bàn, Hào Chấn Giang, hôm nay xin lỗi, hôm khác tôi sẽ mời anh dùng cơm.

Y Phong thấy Hào Chấn Giang bắt tay với Vương Tử Quân xong thì lên tiếng đuổi khách.

Hào Chấn Giang nở nụ cười xấu hổ, hắn tranh thủ thời gian nói:

- Y Phong, tôi cũng chưa dùng cơm, nếu không chúng ta cùng ngồi ăn. Hai người cứ bàn chuyện riêng, tôi sẽ không quấy rầy.

- Không được!

Giọng điệu của Y Phong rất kiên quyết, Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của Y Phong, hắn chợt thấy có chút lạ lẫm. Cô gái này tính tình quá thẳng, tương lai đi ra xã hội, với cách đối nhân xử thế như vậy cũng khó phát triển. Nhưng sau đó hắn lại vui mừng, Y Phong có thể cự tuyệt từ chối thứ gì mình không thích, đây là một cảm giác trưởng thành, một loại dũng khí.

Cô giáo Y Phong một năm trước chỉ sợ sẽ không can đảm như vậy, Vương Tử Quân thầm nghĩ, sau đó hắn phất tay với Hào Chấn Giang:

- Nếu đã đến thì cùng ngồi dùng cơm.

Y Phong trừng mắt mà không nói thêm điều gì, nhưng Vương Tử Quân có thể thấy rõ ánh mắt không vui của nàng. Mà Hào Chấn Giang lại giống như không thấy gì, hắn thoải mái ngồi xuống.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, có thịt cá có bánh bao, có cả đậu hũ, thịt kho. Món chính là súp tôm, cá kho, một nửa nồi cháo. Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, mũi có hơi cay, trong lòng lại ấm áp, đó đều là những món hắn thích, xem ra Y Phong cũng nhớ rất kỹ.

Nếu nói một cách khách quan thì Vương Tử Quân cũng quý trọng cuộc gặp lần này, hắn thích Y Phong, nhưng về sau này lại áy náy vì hai bên sẽ không đến được với nhau. Dù những lời này không thể nói ra rõ ràng, nhưng hắn nhìn vào ánh mắt và hành vi của nàng, hắn hiểu tình cảnh của mình.

- Ơ, Y Phong, không phải em thích ăn trứng gà, hẹ xanh và sủi cảo sao? Thế nào lại gọi món thịt?

Hào Chấn Giang thấy các món ăn trên bàn ngoài hai thứ có vẻ chấp nhận được thì những thứ khác đều là thịt cá, hắn có chút buồn bực và khẽ hỏi, nhưng vừa nói ra khỏi miệng thì chợt nhớ đến vấn đề gì đó, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn giấu nhìn Vương Tử Quân.

Nhưng câu nói này của Hào Chấn Giang làm cho ấn tượng tốt của Vương Tử Quân biết mất sạch, hắn cười cười dùng giọng thẳng thắn nói:

- Mỗi lần đi dùng cơm thì Y Phong đều gọi những món hợp với khẩu vị của tôi, điều này Y Phong nhớ rất rõ, tôi là người thích ăn thịt.

Y Phong thích Vương Tử Quân gọi mình là nha đầu, xưng hô như vậy làm cho nàng động tâm, làm nàng ấm áp. Nàng vốn cho rằng mình đối xử tốt và hắn không thấy, nhưng bây giờ xem ra hắn hiểu rất rõ, chỉ là như vậy càng làm cho nàng thương cảm.

Hào Chấn Giang cười ha hả, hắn tranh thủ thời gian sửa lời:

- À, Y Phong rất khéo hiểu lòng người, vì vậy tôi không có việc gì thường cùng cô ấy đi dùng cơm. Đúng rồi, đại ca, còn quên chưa hỏi cao danh quý tánh của anh?

- Tôi họ Vương.

Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó cầm đũa bắt đầu gắp món ăn.

Vương Tử Quân và Y Phong chỉ lẳng lặng dùng cơm, mà Hào Chấn Giang thì bắt đầu nói liên tục, vừa nói về đãi ngộ với nhân viên tập sự, vừa nói gần nói xa rằng sau khi qua kỳ thực tập thì mình sẽ được uỷ thác trách nhiệm.

Vương Tử Quân vốn có việc cần bàn với Y Phong, nhưng lúc này có mặt Hào Chấn Giang, hắn cũng không còn hào hứng. Sau khi dùng cơm xong, hắn nói với Y Phong:

- Nha đầu, có chút việc, tôi đi trước, sau này sẽ liên lạc.

Y Phong gật đầu vô thức, nàng nói nhỏ một câu tạm biệt, âm thanh rất khẽ, cũng rất kiên quyết. Vương Tử Quân nghe được câu tạm biệt của nàng mà có chút đau nhức, giống như chỉ có nhớ về nụ hôn vào lúc hoàng hôn kia thì mình mới rung động với nàng.

Vương Tử Quân tạm biệt Y Phong có chút chua xót, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Khoảnh khắc khi bước ra khỏi quán Tương, phồn hoa đã mất, sau này hai người là hai đường song song, không còn duyên phận giao cắt với nhau.