Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2437: Cùng lao động (2)



- Có việc gì? Uông Thanh Minh dừng động tác đi lại của mình, gương mặt chợt trở nên ngưng trọng.

Nhạc Dương Tung lúc này có chút hối hận, thầm nghĩ mình không có chuyện gì thì đi gần về phía chủ tịch Vương làm gì cho mệt? Bây giờ thì tốt, chỉ sợ sự việc là củ khoai lang phỏng tay. Nhưng hắn biết sự việc đến nơi này thì căn bản không còn đường lui, chỉ có thể kiên trì nói: - Chủ tịch Vương nhờ tôi hỏi ngài, đó là ngài đã có phương án gì tốt ở phương diện sửa trị những người ngồi không ăn lương hay chưa?

Uông Thanh Minh không nói gì, hắn chỉ ngồi xuống chiếc ghế của mình rồi trầm ngâm. Nhạc Dương Tung đứng đối diện với hắn cảm thấy càng ngày càng có hương vị không đúng. Khi hắn thầm nghĩ bây giờ mình phải tiếp nhận sự lãnh đạm của lãnh đạo, chợt nghe Uông Thanh Minh đột nhiên nói; - Chuyện này tôi biết rồi.

Ngay sau đó Uông Thanh Minh cũng không nói gì, thế nhưng một câu đó không khỏi làm cho Nhạc Dương Tung phải thở dài một hơi. Thầm nghĩ tâm tình của trưởng phòng cũng không quá tệ, nếu không chính mình căn bản là không chịu nổi.

Nhạc Dương Tung rời khỏi phòng làm việc của Uông Thanh Minh, hắn đi về phòng của mình, trong đầu không khỏi suy xét về thái độ của Uông Thanh Minh. Hắn căn bản hiểu rất rõ về Uông Thanh Minh, vị lãnh đạo này nhìn qua thì thấy có vẻ ôn hòa, thế nhưng lại là người cứng nhắc, thật sự rất có thủ đoạn. Lúc này lãnh đạo tuyến trên có sắp xếp, nếu như có thể làm thì đã được xử lý rất nhanh, đây là trưởng phòng không muốn làm...

Chủ tịch Vương yêu cầu mình hỏi trưởng phòng Uông, điều này nói rõ hai bên đã từng trao đổi về phương diện này. Bây giờ trưởng phòng Uông mãi không có phản ứng, điều này nói rõ trưởng phòng Uông đang muốn kéo dài.

Chẳng lẽ trưởng phòng Uông không sợ chủ tịch Vương mất hứng sao? Trong đầu Nhạc Dương Tung lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi sờ lên đầu mình, thầm nghĩ mình căn bản là buồn lo vô cớ, trời sập có tuyến trên đẩy, mình thì có việc gì?

Nhạc Dương Tung quay lại phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm một lát, sau đó bấm điện thoại của Triệu Hiểu Bạch. Hắn cũng không có kết giao sâu đậm với Triệu Hiểu Bạch, hơn nữa cấp bậc của Triệu Hiểu Bạch còn kém hắn không ít, thế nhưng sau khi điện thoại được nối thông thì hắn lại gọi Triệu Hiểu Bạch là cậu Hiểu Bạch cực kỳ nhiệt tình.

- Cậu Hiểu Bạch, vừa rồi khi quét tuyết thì chủ tịch Vương có hỏi tôi một việc, tôi đã phản ánh cho trưởng phòng Uông. Sau khi nói vài câu với Triệu Hiểu Bạch, Nhạc Dương Tung dùng giọng xảo quyệt nói.

Triệu Hiểu Bạch căn bản không còn là một cán bộ ngu muội như xưa, hắn căn bản hiểu rõ khá nhiều vấn đề. Hắn nghe ra hương vị từ chối từ trong lời nói của Nhạc Dương Tung, thế nhưng hắn cũng không nói ra mà chỉ cười: - Trưởng phòng Nhạc, lát nữa tôi sẽ báo cáo chuyện này với chủ tịch Vương.

- Vậy thì làm phiền cậu. Nhạc Dương Tung nói rồi nói tránh đi: - Cậu Hiểu Bạch, tôi có nghe qua chuyện cậu sắp kết hôn, anh đây cũng không có vật gì tốt tặng cho cậu. Cậu xem thế này được không, nếu cậu cảm thấy anh đây cũng có chút thể diện, như vậy để cho anh tham gia nhóm tiếp khách được không?

Với vị trí của Nhạc Dương Tung, nếu tham gia mười lễ cưới thì phải có chín lễ làm chủ hôn, bây giờ lại muốn tham gia nhóm tiếp khách, căn bản là đã quá hạ thấp tư thái rồi.

Nhóm tiếp khách cũng không nhiều, thêm bớt một người cũng không là vấn đề, Triệu Hiểu Bạch tất nhiên sẽ không từ chối. Dù sao thì vị trí của Nhạc Dương Tung quá rõ ràng, sau này dù có làm gì cũng phải có chút liên hệ với người này. Triệu Hiểu Bạch cũng hiểu Nhạc Dương Tung lấy lòng mình như vậy chủ yếu là vì thân phận của mình là thư ký của chủ tịch Vương.

Sau khi cúp điện thoại của Nhạc Dương Tung thì Triệu Hiểu Bạch không khỏi suy nghĩ giây lát, hứn thầm nghĩ Nhạc Dương Tung cố gắng như vậy là vì cái gì. Trước đó chủ tịch Vương sắp xếp công tác cho trưởng phòng Uông, nhưng đã gần một tháng rồi mà còn chưa có động tĩnh gì, bây giờ lại hỏi Nhạc Dương Tung một câu, không ngờ lại nhận được kết quả thế này.

Xem ra trưởng phòng Uông cũng không nóng lòng ở sự kiện này.

Triệu Hiểu Bạch thầm cảm khái, hắn thu dọn vài thứ trong phòng làm việc của mình, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Vương. Tuy Triệu Hiểu Bạch có chút tức giận vì thái độ của Uông Thanh Minh, thế nhưng ai cũng biết sự việc thế này thì một thư ký như mình căn bản không có chút ảnh hưởng nào được.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn chăm chú đọc qua tài liệu báo cáo về tình hình phát triển kinh tế trong tỉnh tháng qua. Nhìn từ số liệu báo cáo thì thấy tuy tăng trưởng tháng này không quá cao so với tháng trước, thế nhưng căn bản là có xu thế phát triển.

Tháng trước sở dĩ tăng trưởng kinh tế khá cao là nhờ vào hạng mục đầu tư của công ty LiSang, tháng này trong tỉnh cũng có tốc độ tăng trưởng tương đương, cho thấy đó là thành tích không sai. Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui sướng chính là quá trình tăng trưởng kinh tế này có sự tác động khá mạnh từ hoạt động sửa trị các doanh nghiệp gây ô nhiễm trong tỉnh.

Đặc biệt là phương diện xây dựng các khu công nghệ cao thì Mật Đông đã có được thành tích không nhỏ, một công ty vốn đã bàn bạc với tỉnh duyên hải sẽ đầu tư khá lớn, thế nhưng vì thấy được chính sách của tỉnh Mật Đông, thế là cuối cùng đi đến thành phố Rừng Mật, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ vui sướng.

Vương Tử Quân cầm bút viết lên một hàng chữ. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lại xóa đi, lại đặt văn kiện này vào trong cặp. Vì Vương Tử Quân chỉ căn bản muốn tìm một điểm nhấn, vì vậy nếu hắn ghi ra hàng chữ kia, vẫn làm cho người ta nhìn ra ý nghĩa của nó.

Vương Tử Quân vừa rồi đã ghi dòng chữ: Tiến thêm một bước đẩy mạnh giúp đỡ các sản nghiệp mới!"

Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Sầm Vật Cương. Hắn còn chưa kịp gọi đi thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó Hà Kiến Chương đi vào.

- Chủ tịch, ngài có xem qua báo cáo thông kê tình hình kinh tế tháng này chưa? Vừa vào cửa thì Hà Kiến Chương đã lên tiếng.

- Tôi đã xem qua, căn bản có tăng trưởng so với tháng trước. Vương Tử Quân mời Hà Kiến Chương ngồi xuống rồi cười nói.

Hà Kiến Chương tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến, sau đó cười ha hả nói: - Chủ tịch, chính sách giúp đỡ các sản nghiệp mới của tỉnh căn bản thu được hiệu quả rất tốt. Ngày hôm qua tôi có trò chuyện một chút với các đồng chí làm công tác kêu gọi đầu tư, bọn họ phản ánh rằng căn cứ vào các chính sách của tỉnh về phương diện chấn hưng các sản nghiệp mà có nhiều xí nghiệp chủ động liên lạc với bọn họ.

- Thật vậy sao? Rõ ràng là chuyện tốt. Vương Tử Quân cười cười nói: - Nếu Mật Đông chúng ta muốn chuyển hình ở phương diện phát triển kinh tế, như vậy cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để đào sâu các sản nghiệp trụ cột, nếu không sau này muốn chuyển hình sẽ càng thêm khó khăn.

Hà Kiến Chương khẽ gật đầu, hắn cực kỳ giúp đỡ chính sách thúc đẩy kinh tế chuyển hình của Vương Tử Quân. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chủ tịch Vương ra tay hơi mạnh, thế cho nên trước đó mới gặp phải nguy cơ lớn như thế.

Nhưng bây giờ thì tất cả đã hoàn hảo, nguy cơ trước kia vẫn còn thế nhưng không còn gấp gáp, nếu như kinh tế trong tỉnh vẫn tiếp tục bảo trì sự tăng trưởng như lúc này, căn bản Mật Đông có thể vượt qua nguy cơ này.