Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2532: Cần thủ không nên công, cần tĩnh không nên động (2)



- Ha ha ha, chủ tịch Cố anh có gì thì nên đi báo cáo với bí thư Sầm, chỗ này của tôi cũng không phải nơi anh báo cáo đâu. Khang Tắc Chính cười vang dội làm cho người ta sinh ra cảm giác phóng khoáng.

Trước kia Cố Tắc Viêm nhất định sẽ đấu võ mồm vài câu với những lời vui đùa này của Khang Tắc Chính, thế nhưng bây giờ hắn cũng không còn lòng dạ như vậy. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: - Bí thư Khang, tôi không nói đùa với anh, tôi thật sự có chuyện cần báo cáo.

- Vừa rồi bí thư Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long có gọi điện thoại đến cho tôi, nói là nhận được một tấm ảnh chụp chủ tịch Vương và một người phụ nữ trẻ, anh ấy căn bản không có ý kiến gì, thế nên hỏi ý kiến của tôi, lúc này tôi gọi điện thoại xin chỉ thị của anh.

Vẻ mặt Khang Tắc Chính chợt trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chuyện này thì tôi biết rồi, anh nói với bí thư Đồ, chuyện này bí thư Sầm đã cho ra chỉ thị, chỉ cần anh ấy hoàn thành nhiệm vụ công tác của mình là được.

- vừa rồi anh tỏ ra rất thần bí, có phải là nói với bí thư Sầm về chuyện này không? Cố Tắc Viêm cố gắng giảm thấp âm thanh nói.

Khang Tắc Chính gật đầu nói: - Tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao thì sự việc này cũng liên quan khá lớn.

- Bí thư Sầm có ý kiến gì? Cố Tắc Viêm do dự giây lát, hắn cảm thấy có chút căng thẳng. Mặc dù hắn hỏi như vậy giống như bắt chó đi cày, thế nhưng hắn thật sự không quan tâm nhiều như vậy.

- Bí thư Sầm nói một tấm hình căn bản không nói lên ý nghĩa gì, để cho ủy ban kỷ luật chúng tôi chỉ tiến hành điều tra một chút mà thôi. Khang Tắc Chính biết rõ chuyện này căn bản không thể tiếp tục gạt Cố Tắc Viêm, hắn chỉ có thể dùng giọng thành thật nói.

Cố Tắc Viêm căn bản tin tưởng vào phán đoán của Sầm Vật Cương, hắn mặc dù chưa thấy tấm hình kia, thế nhưng biết rằng chỉ dựa vào một tấm hình thì không nói được điều gì. Với cấp bậc và biểu hiện bây giờ của Vương Tử Quân, Cố Tắc Viêm căn bản cảm thấy một tấm hình khó thể đánh bại được. Tuy Cố Tắc Viêm không thích Vương Tử Quân, thế nhưng hắn biết với cấp bậc của Vương Tử Quân, chút tin tức này căn bản khó thể nào vặn ngã được.

Sau khi nói với Khang Tắc Chính thêm vài câu, cố tắc viêm cảm thấy dù mình có như thế nào cũng khó khai thác được tin tức gì khác, thế nên mới phẫn nộ cúp điện thoại.

Sau khi Cố Tắc Viêm đặt điện thoại xuống, hắn chậm rãi áp chế cảm giác hưng phấn của mình. Những ngày qua hắn cảm thấy Vương Tử Quân như là người khổng lồ khó thể chiến thắng, nhưng bây giờ nghe nói có chuyện liên quan đến Vương Tử Quân, thế là trong lòng có vài phần hưng phấn.

Cố Tắc Viêm cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hắn chậm rãi phát hiện một tấm hình không làm ra được gì. Dù sao thì một người phụ nữ nhào vào lòng một người đàn ông thì căn bản có rất nhiều lời giải thích.

Làm sao để thông qua chuyện này và đạt được mục đích của mình?

Cố Tắc Viêm suy tư nửa ngày, cuối cùng hắn chợt nghĩ đến một người, đó là Văn Thành Đồ. Những ngày qua tuy Văn Thành Đồ biểu hiện cực kỳ ẩn nhẫn, thế nhưng Cố Tắc Viêm biết rõ người này căn bản không chịu được nổi cô đơn.

Nhưng trên mặt Văn Thành Đồ là hai ngọn núi Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn khó thể làm gì được, dù có tài hoa cũng khó thể hiện được. Cố Tắc Viêm đã lặng lẽ quan sát Văn Thành Đồ, biết nếu không có hai người kia áp chế, Văn Thành Đồ căn bản đã phát triển cực kỳ sinh động rồi.

Cố Tắc Viêm hạ quyết tâm và có chút trầm ngâm, sau đó bấm điện thoại của Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ đang ở trong phòng làm việc của mình, sau khi nghe máy thì Cố Tắc Viêm dùng giọng hào hứng nói: - Bí thư Văn, tôi là Cố Tắc Viêm, tôi có chút chuyện cần báo cáo với anh, lúc này anh có ở trong phòng làm việc không?

- Chủ tịch Cố, có gì thì anh cứ nói, hai người chúng ta cũn không nên khách khí như vậy. Văn Thành Đồ vẫn cười ha hả dùng giọng cực kỳ ôn hòa nói.

Cố Tắc Viêm biết mình và Văn Thành Đồ còn chưa đến mức thân cận như vậy, hắn cười cười nói: - Tôi báo cáo công tác cho ngài là cần thiết, thế này đi, ngài cứ ở trong phòng, hai phút nữa tôi sẽ đến.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì Cố Tắc Viêm đơn giản sắp xếp những từ mình cần nói với Văn Thành Đồ, sau khi thỏa mãn mới rời khỏi phòng làm việc.

Cố Tắc Viêm đi đến gặp Văn Thành Đồ với gương mặt tràn đầy nụ cười, sau khi bắt chuyện với vài vị cán bộ trẻ tuổi, hắn nhanh chóng đi đến gặp Văn Thành Đồ. Lúc này Văn Thành Đồ đang vội vàng phê duyệt văn kiện trong phòng, khi thấy Cố Tắc Viêm đi đến thì vội vàng đứng lên nói: - Chủ tịch Cố, anh thật sự là khách quý, mời anh ngồi.

Văn Thành Đồ nói rồi cũng không chờ thư ký đi vào rót trà, hắn tự mình nâng bình trà lên nói: - Chủ tịch Cố, chỗ tôi cũng không có trà gì ngon, cũng mong anh đừng trách.

- Cám ơn bí thư Văn, tôi là người thô kệch, uống trà cũng không có gì quá chú ý. Cố Tắc Viêm tiếp nhận ly trà từ trong tay của Văn Thành Đồ, thế là không khỏi cười ha hả nói.

Hai người cùng nhau ngồi xuống, Văn Thành Đồ hỏi bệnh tình của con trai Cố Tắc Viêm. Hai bên nói vài câu khá vui, bầu không khí trong phòng cực kỳ hòa hợp.

- Bí thư Văn, hôm nay tôi có nghe qua một chuyện, không biết ngài đã biết chưa? Cố Tắc Viêm nhìn có vẻ cực kỳ trầm ổn, hắn không khỏi nói với Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng thần bí của Cố Tắc Viêm, hắn căn bản không thích điều này, thế nhưng vẫn tỏ ra đạm bạc nói: - Những ngày qua thật sự có nhiều việc, cũng không biết chủ tịch Cố nhắc đến chuyện gì?

- Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một tấm ảnh mà thôi. Bí thư Khang có nhận được một bức thư có chứa một tấm ảnh, nội dung của nó liên quan đến chủ tịch Vương và một người phụ nữ trẻ tuổi.

Cố Tắc Viêm nói đến đây thì quan sát vẻ mặt của Văn Thành Đồ, khi hắn thấy vẻ mặt đối phương có chút vui mừng, thế là thầm nghĩ: "Anh giả vờ cái quái gì với tôi? Hai người chúng ta có kẻ nào là tốt đẹp đâu?"

Văn Thành Đồ không ngờ Cố Tắc Viêm lại đưa đến cho mình một tin tức như vậy, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng bùng sóng. Cho đến nay thì Văn Thành Đồ căn bản cực kỳ uất ức dưới hai người Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân, hắn càng muốn tiến lên.

Nhưng có một số việc nghĩ thì tốt nhưng thực tế lại không dễ làm. Chưa nói đến một Sầm Vật Cương thâm căn cố đế ở Mật Đông, thủ đoạn lại chua ngoa đanh đá, hơn nữa Vương Tử Quân còn ép hắn cực kỳ gắt gao.

Khi mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương liên tục biến hóa, hơn nữa khoảng cách giữa Văn Thành Đồ và Vương Tử Quân ngày càng lớn, bây giờ Vương Tử Quân đã là một thế lực có thể chống lại Sầm Vật Cương. Lúc này bản thân Văn Thành Đồ cũng chợt cảm thấy mình chỉ là một nhân vật bình thường trong số các thường ủy tỉnh ủy mà thôi.