Bí Thư Trùng Sinh

Chương 254: Giả làm sói không hay bằng giả làm cừu (1)



Toàn trường chợt vang lên những tiếng cười như sấm nổ.

Đám đàn ông thì bắt đầu dùng sức giậm chân, lớn tiếng kêu gọi, đám phụ nữ thì chúm chím môi cười. Dù là nam nữ ở đây đều có cảm nhận sâu sắc với những lời nói của Tôn Xương Hạo, trong đám nam nữ hỗn hợp thế này thì những lời nói kia giống như suối nguồn vui vẻ. Thế là Tôn Xương Hạo xem như đại thắng, thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người.

Lúc này cô gái trong lòng Tôn Xương Hạo cũng yêu kều sờ vào hàng chân mày của tình nhân, sau đó lại hôn một cái. Nàng vừa vô thức đưa tay bụm lấy phần ngực bị Tôn Xương Hạo xoa nắn, vừa cố gắng làm cho bộ ngực của mình phập phồng. Vẻ dịu dàng mềm mại và dục tính của nàng làm cho đám trai gái nhìn vào chăm chăm, gương mặt nàng cũng đỏ bừng lên, không nói được lời nào. Điều duy nhất nàng có thể làm là trừng mắt nhìn Tôn Xương Hạo, cố gắng dùng ánh mắt nghiến răng nghiến lợi để phản kích, nhưng điều này càng làm cho Tôn Xương Hạo cảm thấy thoải mái và đắc ý.

Một đám phụ nữ đứng bên phía kia trừng mắt nhìn cô gái đang lắc lư như độc xà trong lòng Tôn Xương Hạo, trong mắt bọn họ đều là cái nhìn ghen tuông, cả đám khẽ mắng:

- Một con điếm không biết xấu hổ.

- Đúng vậy, có cảm nhận sâu sắc mới lên tiếng, giám đốc Tôn nói quá đúng.

Vương Tử Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau dó khóe miệng chợt cong lên, hắn dùng giọng cực kỳ khí phách nói:

- Điều này ngài sẽ nhanh chóng được cảm nhận, giám đốc Tôn, tôi không ngại nói trước cho ngài biết, nói cho ngài biết hai tin vui.

Vương Tử Quân khẽ nghiêng đầu nhìn về phía đám nam nữ đang tụ tậ ở đây, sau đó hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Vừa rồi tôi nhận được một tin tức rất hay, quân khu tỉnh Chiết Giang vừa chặn được một mớ xe buôn lậu trên quốc lộ, là một trăm hai mươi bốn chiếc xe, hai mươi ba chiếc BMW, mười bốn chiếc Mercedes Benz...

Vương Tử Quân tuy không quá lớn tiếng nhưng lại giống như một cái tát nặng nề vỗ lên mặt Tôn Xương Hạo, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân nói lên những con số mà cơ thể chợt rét run.

Tôn Xương Hạo đang ngồi trên ghế chợt đứng thẳng người lên, ngón tay của hắn muốn chỉ vào Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng cũng thu về.

- Còn nữa, Chân Quốc Triêu đã cho ra lời khai rõ ràng, có hơn một ngàn chiếc xe được buôn lậu về tỉnh Chiết Giang, bản lĩnh của ngài thật sự rất lớn, thật sự là một số tiền không nhỏ.

Lúc này toàn trường đã yên lặng như tờ, vẻ mặt tất cả mọi người đều cực kỳ kinh hãi, bọn họ ít nhiều cũng nghe qua chuyện buôn lậu xe của Tôn Xương Hạo, nhưng hôm nay mới chợt giác ngộ bằng những lời lẽ đầy sức thuyết phục của Vương Tử Quân.

Ra tay, hơn nữa lại vạch trần một cách không khách khí, điều này có nghĩ là một sự việc kinh thiên động địa ở tỉnh Chiết Giang đã được vạch trần ngay tại nơi đây.

Vương Tử Hoa hôm nay cũng có đến tham gia bữa tiệc, hắn đang ngồi trong góc, khi Vương Tử Quân đến thì hắn thật sự có chút không yên, chỉ có thể ngồi đó mà thôi. Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng, điều này chứng tỏ Vương Tử Quân đã tính trước, điều này làm cho vương tử hoa cảm thấy ánh mắt của anh mình lạnh như băng, một cảm giác lạ lẫm và đáng sợ chợt bùng lên trong mắt, đó thật sự là một tồn tại mà hắn khó thể nào vượt qua, hai bên quá sức chênh lệch.

Vương Tử Quân dám ra tay với Tôn Xương Hạo, hơn nữa còn đẩy Tôn Xương Hạo vào đường chết, nếu sóng gió nhấc lên, còn không biết bao nhiêu người gãy cánh, vấn đề là Vương Tử Quân có nắm chắc không?

Vương Tử Hoa vô thức ngẩng đầu nhìn anh mình, hắn cảm thấy anh mình lên tiếng như vậy làm cho Tôn Xương Hạo cực kỳ phẫn hận, cũng làm cho chính hắn cực kỳ phẫn hận. Hắn phẫn hận đến mức quên đi lý trí, những ngày gần đây hắn cũng trầm ổn và kiên nghị, nhưng hắn hầu như đã bị giết chết, giống như thiêu thân lao vào biển lửa, tuy anh dũng thiện chiến, tuy cũng có ước mơ thực hiện những việc vĩ đại thế nhưng tất cả chỉ còn lại đống tro tàn. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy trong ánh mắt của Vương Tử Quân là một đại dương kiên nghị, nhưng hắn vẫn rất muốn tiến lên cản lại, dù chút khuyên can của hắn có lẽ là vô lực.

Vương Tử Hoa nghĩ đến đây thì đứng lên đi về phía Vương Tử Quân.

- Mày...Mày thật to gan.

Tôn Xương Hạo lúc này đã run rẩy, hai môi run run, hắn hung hăng chỉ vào Vương Tử Quân, đã nổi giận đến mức lắp bắp.

- Lớn gan? Tôi nói anh lớn gan mới đúng, Tôn công tử, anh thật sự là một viên mãnh tướng trong công tác buôn lậu.

Vương Tử Quân dùng giọng trêu tức và đùa giỡn nói, sau đó hắn xoay lại nói với Tôn Khải:

- Hôm nay chúng ta cũng đã đến, cũng cần quay về.

Khi Vương Tử Quân xoay người thì Tôn Xương Hạo chợt nghĩ đến điều gì đó, trong lòng bùng lên lửa căm hận, tất cả giống như sương khói lan tỏa trong lồng ngực, bắt đầu bắt lửa nướng chín lục phủ ngũ tạng. Hắn cảm thấy máu của mình bị thiêu đốt, giống như nghe thấy hương vị máu tanh bùng lên cuống họng, giống như nghe thấy âm thanh kêu gào của vận mệnh chính mình đang rơi xuống vực thẳm, giống như có hàng tá cây gai đang quấn lấy và xâu xé bàn chân.

Khoảnh khắc này Tôn Xương Hạo muốn xông lên chặt đứt đường lui của vương tử quân, hắn muốn cười lớn nhưng không thành lời, thế nhưng hắn cũng không thể làm như vậy. Hắn chỉ có thể đứng lên, chạy về phía Vương Tử Quân, trong miệng là những lời cầu xin tha thứ:

- Vương, Vương đại ca, tôi chỉ là một thằng lăn lộn ven đường, mong anh cho tôi một đường lui, chúng ta có việc gì cứ từ từ thương lượng.

Tôn Xương Hạo gọi một người là đại ca, đây hầu như là một chuyện chưa từng xảy ra ở tỉnh Chiết Giang, nhưng hôm nay sự việc khẩn cấp, Tôn Xương Hạo hắn tuy cảm thấy có chút mất mặt nhưng cũng không thèm quan tâm.

Vương đại ca, đám thanh niên nam nữ dùng ánh mắt ngây ngẩn nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ nghĩ lại và cảm thấy Tôn Xương Hạo cúi đầu là chuyện đương nhiên. Thử nghĩ mà xem, khi bị đối phương bóp chặt cuống họng, còn có cái thứ gì được gọi là mặt mũi? Không tính là cái quái gì cả.

Chịu thua, đối với đám công tử tiểu thư ăn chơi trác táng thì đó là một chuyện cực kỳ mất mặt, chỉ cần có một khả năng thì bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận cúi người.

Nhưng hôm nay Tôn Xương Hạo, đây là một người cực kỳ cao cấp trong mắt bọn họ đã mềm như bún, đã vểnh đuôi lên làm người, đã chính thức chịu thua.

Đám người nhìn vẻ sợ hãi của Tôn Xương Hạo mà vẻ mặt ai cũng biến đổi, bọn họ đều cảm thấy một thời đại mới sắp kéo đến, xem ra trong vòng quan hệ của bọn họ cũng sắp có sự thay người.

- Anh muốn thương lượng thế nào?

Vương Tử Quân mỉm cười nghiêng đầu ra chỗ khác, nhưng vẫn lên tiếng hỏi Tôn Xương Hạo.

Tôn Xương Hạo nhìn gương mặt với nụ cười như có như không của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ đến con số mà đối phương đã nói, trong đầu hắn vang lên những tiếng nổ ầm ầm. Chứng cứ đã được Vương Tử Quân nắm bắt trong tay, nếu như đối phương phát lực, sợ rằng sự việc sẽ nghiêm trọng đến mức nào?

Sau bao nhiêu năm Tôn Xương Hạo sống an lành sung sướng, hắn cảm nhận được sự hơn người của mình, nhưng tất cả chợt biến mất ngay tại đây chỉ sau nháy mắt. Dưới ánh mắt hầu như cực kỳ lạnh lùng của Vương Tử Quân, Tôn Xương Hạo chợt cảm thấy hai chân mềm như bún, một cảm giác cô đơn và thê lương chưa từng có chợt xuất hiện, mơ hồ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, thế là không khỏi giật mình. Hắn hầu như bị ma xui quỷ khiến, đã rối loạn đến mức khó thể chịu đựng được, thật sự là vô kế khả thi. Hắn sững sờ và chết ngây nhìn Vương Tử Quân, sau đó chợt quỳ xuống đất.

Tình huống này thật sự vượt xa suy nghĩ của từng người, Tôn Xương Hạo bây giờ hoàn toàn nhận thua. Đám người nhìn Tôn Xương Hạo quỳ xuống, cảm thấy ngạc nhiên vì một Tôn đại công tử mà trước kia mình liều mạng nịnh hót, trước nay thường cho ra những yêu cầu cực kỳ ngang ngược và vô lý lại có tình huông như vậy, lại có bộ dạng xấu xí và buồn cười như thế. Sau khi bị người ta bóp cổ thì rõ ràng đã mềm trứng dái, đã quỳ xuống van xin.

- Vương đại ca, tôi cầu xin ngài tha cho tôi một mạng, sau này chỉ cần ngài có gì cần phân phó, Tôn Xương Hạo tôi không nói hai lời, sẽ lập tức đi làm mà không nhíu mày, nếu không sẽ là chó chạy ngoài đường.

Tôn Xương Hạo cảm nhận được ánh mắt điên cuồng từ khắp bốn phía, nhưng lúc này hắn cũng không thể nào làm gì được, vì vận mệnh của hắn và chút cảm giác xấu hổ thứ nào nặng hơn?

Tôn Khải lẳng lặng nhìn tất cả tình huống đang diễn ra ở nơi này, hắn chợt cảm thấy Vương Tử Quân bây giờ có chút xa lạ, có chút bất ngờ.

Vương Tử Quân không nhìn Tôn Xương Hạo, cũng không đỡ Tôn Xương Hạo, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua một tên kiêu ngạo bây giờ đang quỳ van xin, sau đó liên tục đi ra ngoài. Khi đi đến cửa thì hắn khẽ quay đầu lại nói:

- Thằng ngu.

Khi âm thanh nhàn nhạt của Vương Tử Quân vang lên, dù là Tôn Xương Hạo hay là đám nam nữ thanh niên ăn chơi trác táng cũng cảm thấy phát lạnh. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đây là một tồn tại không cùng cấp bậc với bọn họ.

Chẳng biết lúc nào thì ý nghĩ như vậy chợt bùng lên trong óc mọi người.

Mùa xuân ở huyện Lô Bắc tuy vẫn còn có chút hơi lạnh trong gió ấm, thế nhưng những nam nữ thanh niên đã sớm cởi ra những trang phục mùa đông, tiếp đón khí tức mùa xuân.

Sau khi quay về huyện Lô Bắc, Thái Thần Bân đưa cho Vương Tử Quân một phong thư, nói rằng nữ thẩm phán đưa cho hắn.

Vương Tử Quân có chút nghi hoặc, Y Phong làm trò gì vậy? Hắn mở thư ra xem, bên trong có một tờ giấy nhỏ, trên đó có một hàng chữ xinh đẹp: Đây là chìa khóa phòng em. Cô gái này không nói điều gì, nhưng hắn vẫn hiểu tâm tư của nàng, trong lòng thầm có chút cảm động.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng của Y Phong, hắn tự rót cho mình một ly nước, hắn nhìn tấm ảnh của nàng trên bàn, thưởng thức một lúc lâu, tâm tư lại quay về thành phố Giang Thị. Hắn đã về huyện Lô Bắc được hơn một tuần, nhưng hắn dù ở huyện Lô Bắc nhưng tâm tư lại đều đặt trên những sự việc đang phát sinh trên tỉnh.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên mà nhớ lại những tin tức được biết từ bố mình:

- Sau hội nghị thường ủy tỉnh ủy gần nhất thì Tôn Lương Thăng đã được thả ra, vị phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cố ý tạo ra chứng cứ phi pháp để vu oan hãm hại Tôn Lương Thăng càng vì tạo ô dù cho hoạt động buôn lậu mà trực tiếp bị nắm bắt.

Một tuần lễ mà mở ba lượt hội nghị thường ủy, bí thư Lâm thật sự không phải là hạng người cay nghiệt tầm thường, xem ra một năm qua bí thư Lâm đến tỉnh Cg.d đã bị Tôn Tiến Đông làm cho cực kỳ ngột ngạt, bây giờ bí thư Lâm chụp được cơ hội tốt, nào có thể bỏ qua?

Nhưng sự việc cũng không phát triển giống như kiếp trước, tuy đã bắt được vô số người nhưng có một điều rất rõ ràng là Lâm Trạch Viễn không muốn đốt lửa lên người Tôn Tiến Đông, dù là Tôn Xương Hạo đã bị viện kiểm sát tỉnh đưa đi, thế nhưng ngọn lửa vẫn được khống chế trong lòng bàn tay các vị thường ủy tỉnh ủy.

Vương Tử Quân khẽ thưởng trà mà trong lòng giống như hiểu rõ vấn đề. Hắn đang trầm ngâm suy tư thì Y Phong lúc này đang cười cười quay về phòng, hắn nghe thấy tiếng đóng cửa thì tranh thủ đứng lên lách mình trốn sau tấm màn.

Y Phong đi vào, nàng thuận tay khóa cửa, sau đó bỏ chiếc kính mát xuống, cởi bỏ áo khoác. Vương Tử Quân đang cố gắng bình tĩnh đứng sau tấm màn, hắn lén đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy nàng đang thay quần áo: Khoảnh khắc này trực giác của hắn giống như bị sâu mọt ăn hại, trong đầu trống rỗng vu vơ.

Vương Tử Quân thấy rõ những bộ vị trên người Y Phong, hai đỉnh núi cao vút và đỏ hồng, tất cả lồi về phía trước, kiêu ngạo và kiên định. Đay chính là thứ mà hắn chưa từng được gặp qua vào ban ngày, dù hắn nhiều lần triền miên cùng nàng, thế nhưng cảnh tượng như vậy vẫn làm hắn bất ngờ, hắn rõ ràng thấy được những thứ mà mình cần thấy.

Chỉ sau chốc lát thì Vương Tử Quân đã lấy lại tinh thần, hắn nhào đến ôm lấy Y Phong.

Sự xuất hiện đột ngột của Vương Tử Quân làm cho Y Phong đang thay quần áo cảm thấy sợ hãi, nàng thấy eo mình bị người ta ôm lấy, ngay sau đó lại cảm nhận được luồng khí nóng phả vào sau gáy, đây là luồng khí mà nàng cực kỳ quen thuộc, một hơi thở làm cho những sợi lông tơ trên người nàng rung động mãnh liệt. Nàng biết đó là hình bóng mà mình đang chờ đợi bao ngày qua, hôm nay sao hắn lại vào đây được?

Đối mặt với hành vi của Vương Tử Quân vào lúc này, Y Phong cũng không còn thái độ nhăn nhó giống như trước khi bức thành lũy của nàng bị hắn công phá, lúc này nàng khẽ đâm vào lòng bàn tay của hắn, sau đó mới dùng giọng nũng nịu oán trách nói:

- Ôi, đại bí thư Vương chính là đại nhân vật của huyện Lô Bắc, thế nào hôm nay lại nhớ mà tìm đến đây thế này? Thiếu chút nữa hù chết người ta.

Tuy trong lòng bàn tay có hơi đau nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy rất ấm áp, tất nhiên thằng ngốc sẽ đến với cô bé ngốc, hắn thầm nghĩ như vậy, thế là hai bàn tay bắt đầu hoạt động, liên tục xoa bóp khắp người Y Phong.

Y Phong cảm thấy cả cơ thể như căng cứng, sau đó lại trở nên mềm mại, lại có chút thư giãn và hư thoát. Nàng trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, trong ánh mắt lại bùng ra cảm giác dịu dàng vô hạn. Vương Tử Quân hôn một cái yêu thương lên mặt Y Phong, nàng tránh sang chỗ khác, một chút chất lỏng ướt át từ hốc mắt chảy ra, thế cho nên lúc này tâm tình áp chế lâu ngày chợt bùng phát:

- Anh đi lâu như vậy, sao không một lần gọi điện thoại cho em?

Vương Tử Quân tranh thủ thời gian xin lỗi người ngọc trong lòng, mà trong lòng cũng không tự chủ được nghĩ đến một hình bóng khác.

Khi Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Giang Thị, Tôn Khải có nói, cô ấy muốn gặp mặt mình, điều này làm cho tâm tình của hắn mâu thuẫn nặng nề, cuối cùng hắn vẫn cắn răng không gặp mặt nàng. Hắn muốn thoát ra khỏi thế giới của nàng, lúc này hắn mong sao nàng có được một cuộc sống thanh tĩnh và bình đạm. Nếu hắn đã không thể cho nàng hạnh phúc, như vậy cần gì phải trêu chọc nàng?

Y Phong nhìn hai hàng chân mày nhíu chặt của Vương Tử Quân, ánh mắt nàng khẽ động, nàng vôi vàng vươn tay kéo bàn tay của hắn, sau đó khẽ ve vuốt:

- Sao vậy? Đại bí thư Vương tức giận rồi sao? Anh đang nghĩ đến ai vậy?

Vương Tử Quân nhìn nụ cười và giọng nói yến oanh của Y Phong, hắn khẽ cười, lại đưa tay kéo nàng vào lòng mình, một cảm giác ấm áp chợt bùng lên trong tim hai người.

- Đúng rồi, chán án gần đây đối đãi với em rất tốt, nói em là một phụ nữ ở trong này cũng không tiện, giống như muốn cấp cho em một gian phòng hai hai gian, anh cảm thấy thế nào?

Y Phong hưng phấn quay đầu lại dùng giọng thì thầm nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cười cười nói với Y Phong:

- Phó Thuấn Triêu biết rõ em từng công tác ở xã Tây Hà Tử, thế nên cố tình làm như vậy.

Y Phong nghe thấy lời nói nhàn nhạt của Vương Tử Quân, khóe miệng không khỏi cong lên, nhưng khi thấy hắn không quá quan tâm thì lại có chút ngọt ngào.

Y Phong cảm thấy ở gần bên cạnh Vương Tử Quân giống như đang đùa với lửa, lúc này nàng chợt nhớ về cuốn tiểu thuyết đùa với lửa, nàng chợt sinh ra một ý nghĩ, có lẽ hắn sẽ không nhất định đi đến cuối con đường với mình.

Y Phong hãm sâu vào bên trong mới biết mình tình nguyện chìm đắm trong ngọn lửa kia, muốn được ngọn lửa đó thiêu đốt làm cho tan da nát thịt.

- Em sẽ nói lại với ông ấy.

Y Phong khẽ cắn răng rồi nói với Vương Tử Quân.

- Không cần, anh cảm thấy như vậy cũng tốt.

Vương Tử Quân khẽ kéo bàn ty nhỏ bé của Y Phong, khóe miệng lộ ra nụ cười khó phát giác. Nụ cười xấu xa này rơi vào trong mắt Y Phong, hai người đều thầm hiểu nhau. Gương mặt nhỏ bé của nàng chợt đỏ bừng, nàng khẽ đấm một cái vào ngực hắn rồi giận dỗi mắng:

- Anh đúng là khốn kiếp.

- Hắn ta muốn tranh chức trưởng phòng tuyên truyền, đây là hắn đang lấy lòng anh, nếu em từ chối cũng không hay.

Vương Tử Quân nắm chặt tay của Y Phong rồi khẽ nói.

Huyện Lô Bắc trước nay vẫn thiếu vị trí trưởng phòng tuyên truyền, đây là một vị thường ủy huyện ủy, đó là địa vị làm cho bao người động tâm. Nhưng dù là phó chủ tịch hay các vị cục trưởng chưa được vào thường ủy thì đều có ước mơ với chức vụ này.

Một tuần qua số người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân báo cáo thật sự là liên miêng không dứt, tuy so ra có hơi ít so với Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân, thế nhưng lại áp đảo hoàn toàn so với vị phó bí thư nắm nhân sự là Trần Lộ Dao.

Vương Tử Quân trước nay ít khi tỏ thái độ với những chuyện mẫn cảm thế này, thời gian hắn đến huyện Lô Bắc vẫn khá ít, trong tay cũng không có ai để ra tay, khó có được nhân tuyển, hơn nữa vị trí này lại do huyện Lô Bắc cử tuyển. Rõ ràng Hầu Thiên Đông sẽ không muốn nhường lại quyền lợi này cho bất kỳ ai khác.

- Tút, tút, tút...

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó tiếp điện thoại. Văn phòng huyện ủy gọi điện thoại đến, thông báo tối hôm nay Vương Tử Quân phải tham gia một bữa tiệc hoan nghênh của huyện ủy.

Bữa tiệc hoan nghênh? Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, hắn cũng không hỏi thêm điều gì mà cúp điện thoại.

Y Phong nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, nàng cũng không hỏi hắn về nội dung cuộc điện thoại, nhưng nàng lại lẳng lặng nhìn người yêu, có đôi khi nàng thật sự muốn cùng hắn cứ ở mãi như vậy.

Nhưng sự thật luôn là như vậy, vĩnh viễn sẽ luôn là như vậy, chuông điện thoại lại vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, lần này người gọi đến là Tôn Hạ Châu, hắn chủ yếu báo cáo với Vương Tử Quân về bữa tiệc hoan nghênh lần này.

- À, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân sau khi nghe xong báo cáo của Tôn Hạ Châu thì khẽ cúp điện thoại.

Y Phong thấy chút ngưng trọng trên mặt Vương Tử Quân, nàng tuy không thích hỏi những vấn đề này, nhưng vẫn khẽ hỏi:

- Sao vậy?

- Có một thương nhân đến huyện Lô Bắc, muốn đầu tư công trình con đường An Lô.

Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý nói, nhưng hắn cũng không nói ra nội dung quan trọng nhất, đó chính là thương nhân đầu tư này do Tôn Hạo tìm đến.

Tôn Hạo đứng sau lưng gióng trống khua chiêng kêu gọi đầu tưu, tất nhiên đối phương cũng không vì muốn phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc, nhưng có một con ngựa cũng đỡ cho bầy đàn ráng sức kéo xe, Vương Tử Quân trước nay luôn hoan nghênh đối với những người có mục đích đầu tư đường An Lô.

Y Phong cũng không hỏi lại, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ cầm lấy ấm trà chạy đi châm thêm nước, muốn đem lòng tương tư của mình bao ngày qua truyền vào trong dòng nước ấm.

Khi Vương Tử Quân đi vào nhà khách huyện ủy thì lúc này nơi đó đang mở tiệc ăn uống linh đình, khách quý đầy nhà, các vị thường ủy đều được thông báo đến tham gia, có thể thấy được bí thư Hầu Thiên Đông xem xét sự việc này nặng nề cỡ nào.

Tôn Hạo lúc này có vẻ cực kỳ sinh động, hắn ngồi bên cạnh bí thư Hầu Thiên Đông, lúc này thấy Vương Tử Quân đi đến thì nở nụ cười sáng lạn nói:

- Giám đốc Trương, tôi giới thiệu cho anh, đây chính là vị phó bí thư Vương Tử Quân chủ khảo khối tư pháp của huyện Lô Bắc chúng tôi.

Vương Tử Quân vừa vào cửa thì đã có ấn tượng với vị giám đốc Trương kia, trong đám người kia có hai người hắn không biết mặt, hơn nữa một người trong số đó lại được sắp xếp ngồi bên cạnh Hầu Thiên Đông, người này tất nhiên là giám đốc Trương trong miệng Tôn Hạo.

Vị giám đốc Trương này hơn bốn mươi tuổi, rất chú ý cách ăn mặc, mặc một bộ tây trang, mái tóc bóng mượt càng phát ra những luồng sáng bóng dưới ánh đèn. Người này có gương mặt tròn và khảm nạm cặp mắt nhỏ, ánh mắt sáng ngời như điện, có vẻ rất linh hoạt. Bên cạnh hắn có một người phụ nữ với khí chất thượng thừa, nàng dùng ánh mắt chân tình nhìn giám đốc Trương, đeo hoa tai xinh đẹp có hình cái chuông, mỗi khi quay đầu có phát ra âm thanh dễ nghe.

Giám đốc Trương đưa mắt nhìn và mỉm cười, sau đó quay sang khẽ vân vê bàn tay cô gái, thân phận của cô gái này không cần nói cũng hiểu: Đây là một nữ thư ký.

- Chào bí thư Vương, tôi là khách mới đến, kính mong bí thư Vương chỉ giáo.

Giám đốc Trương vừa nói vừa khẽ gật đầu với cô gái bên cạnh, cô nàng nhanh chóng duỗi hai tay đưa danh thiếp cho Vương Tử Quân.

Danh thiếp rất tinh xảo, cũng không phải được làm bằng giấy cứng thông thường, mà chọn chất liệu được lưu hành thời hiện đại, bên trên có khắc một dãy chữ màu vàng: Trương Nham Đống của tập đoàn đầu tư Thuận Phong.

Vương Tử Quân khẽ đưa tay vuốt tấm danh thiếp cứng, hắn nói một câu rất vui khi được gặp mặt giám đốc Trương, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Trương Nham Đống sau khi bắt chuyện vài câu với Vương Tử Quân thì chủ yếu đặt tinh lực lên người bí thư Hầu Thiên Đông và chủ tịch Lưu Thành Quân, dù sao thì hai người này mới là chủ quản của huyện Lô Bắc. Hắn thấy chuyện của mình muốn thành công thì phải nhìn vào thái độ của hai vị quan phụ mẫu này.

- Bí thư Vương, đã lâu rồi không ngồi cùng một chỗ, hôm nay anh em ta làm một ly.

Tiếu Tử Đông ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, hắn thừa dịp Trương Nham Đống nói chuyện với Hầu Thiên Đông mà nâng ly mời Vương Tử Quân.